Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 897: Theo Hiểu Lan tỷ làm! (length: 8085)

"A? !"
Dương Kiệt vẻ mặt ngơ ngác.
Hạ Hiểu Lan và hai tỷ đệ nhìn đã không phải người cùng một chí hướng, dẫn bọn họ làm ăn gì chứ.
Đều là làm công, người này có thể chịu khổ được sao?
"Hiểu Lan tỷ, làm phiền tỷ rồi."
Trong lòng thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn nghe lời Dương Vĩnh Hồng gọi tỷ.
Dương Kiệt sinh năm 65, cụ thể tháng nào Hạ Hiểu Lan không biết.
Nhưng với tuổi tâm lý của nàng và thân phận bạn học của Dương Vĩnh Hồng, việc để Dương Kiệt gọi "Tỷ" cũng không phải chiếm tiện nghi của Dương Kiệt.
"Chị ngươi không lừa ngươi, chỉ cần không sợ khổ, hai tháng hè này, nhất định ngươi có thể kiếm được tiền cưới vợ."
Từ khi Dương Kiệt bước vào, Hạ Hiểu Lan đã quan sát hắn.
Dương Vĩnh Hồng nói em trai cô ta vóc dáng không thấp, khỏe mạnh, đúng là không nói dối. Dương Kiệt phỏng chừng cao một mét tám, nhìn gầy, nhưng trên cánh tay có cơ bắp, sau khi tốt nghiệp cấp ba một năm, ở nhà không ít làm việc đồng áng.
Người có phần hướng nội, ánh mắt nhìn người không liếc ngang liếc dọc, không có vẻ gian xảo.
Người nhà họ Dương có chút giống nhau, Dương Vĩnh Hồng cao lớn thô kệch, cũng những đường nét ngũ quan ấy đặt trên mặt Dương Kiệt, lại có vài phần đẹp trai.
Dương Vĩnh Hồng liếc em trai mình thì biết Dương Kiệt đang nghĩ gì, vỗ một cái vào vai Dương Kiệt:
"Ngươi đừng không tin chị Hiểu Lan, nếu không để ý đến chúng ta, cũng không cần phải chạy một chuyến này."
Việc làm còn chưa thấy đâu, Dương Vĩnh Hồng đã cảm kích vô cùng.
Hạ Hiểu Lan liên tục xua tay: "Lão đại đừng nói thế, hai chị em các người không đến thì hè này ta cũng định đến Bằng Thành làm việc."
Bất quá là đến sớm mấy ngày, có gì khác đâu.
Hạ Hiểu Lan dẫn hai chị em đi làm 'giấy thông hành biên giới', nhờ Tiểu Vương giúp nên không cần phải chờ ở Dương Thành, trong ngày là làm được. Từ Dương Thành vào quan, đã đến đặc khu, Lưu Dũng bận bù đầu, là Bạch Trân Châu đến đón cô.
Nghe Hạ Hiểu Lan dẫn hai người đến Bằng Thành làm việc, Bạch Trân Châu nói cửa hàng vật liệu xây dựng có thể nhận người ngay:
"Trong cửa hàng vẫn thiếu người đấy!"
"Hai chị em họ chỉ làm hè, ta định đưa họ đến chỗ cậu của ta."
Hai tháng, làm tiêu thụ cũng mới nhập môn thôi, ở cửa hàng vật liệu xây dựng kiếm không được bao nhiêu hoa hồng.
Đến đội trang trí thì khác, hiện tại Viễn Huy đang dốc sức trang trí khách sạn Nam Hải, về cơ bản mỗi ngày đều có việc, với sức khỏe của Dương Kiệt, làm chân sai vặt thì không thành vấn đề. Chân sai vặt một ngày 13 tệ, Dương Kiệt làm xong hè này, cho tính 50 ngày công cũng kiếm được 650 tệ tiền công.
Tính cả lương của Dương Vĩnh Hồng nữa, hai chị em làm hai tháng, mua bộ đồ cưới lớn khẳng định đủ, Hạ Hiểu Lan tính toán cho cô ta đi theo Lý Đống Lương làm quen việc.
Ở công trường làm gì có phân biệt nam nữ, Dương Vĩnh Hồng còn học xây dựng nữa, công trường là nơi sau này cô ta phải giao thiệp.
Hai chị em Dương gia người không nhỏ, Bạch Trân Châu gật đầu:
"Cũng hợp lý, vậy thì đưa đến cho Lưu thúc, Lưu thúc khẳng định không bạc đãi hai người họ."
Tiền tài không nên lộ, trước mặt hai người xa lạ, Bạch Trân Châu không nhắc chuyện cửa hàng vật liệu xây dựng.
Hai chị em Dương gia đến Bằng Thành, chỉ có Hạ Hiểu Lan là người quen, đương nhiên đều nghe theo sắp xếp của Hạ Hiểu Lan. Lý Đống Lương vốn là người hầu của Lưu Dũng, giờ tự dưng lại có thêm người, mà lại là sinh viên nữ của Hoa Thanh... Việc này khiến hắn rất khó xử, trừ đầu bếp ra, đội trang trí không có nữ nào lui tới, để một sinh viên nữ như Dương Vĩnh Hồng thì liệu có thích hợp?
Hạ Hiểu Lan đã nói thì Lý Đống Lương đương nhiên không dám phản đối.
"Hạ tiểu thư, cô ấy là bạn học của cô, tôi sẽ phân cho cô ấy một vài công việc nhàn hạ làm."
Dương Vĩnh Hồng kiên quyết phản đối: "Đồng chí nam làm được tôi cũng làm được. Anh làm như vậy không phải là chăm sóc tôi mà là coi thường tôi."
Dương Vĩnh Hồng biết rồi, cô và Dương Kiệt đến làm cho cậu của Hạ Hiểu Lan, vậy thì không thể để Hạ Hiểu Lan mất mặt được.
Lý Đống Lương không cho là gì, Dương Vĩnh Hồng lại là người có thể học lại ba năm chỉ để thi vào Hoa Thanh, Lý Đống Lương vừa bảo muốn chăm sóc thì Dương Vĩnh Hồng đã ra tiệm cắt tóc gần đó cắt luôn mái tóc dài.
Không phải vì xóa bỏ dấu vết nữ tính, cô nói với Hạ Hiểu Lan:
"Tóc ngắn tốt hơn nhiều, không cần phải gội đầu liên tục, buổi sáng lấy khăn lau mặt là xong có thể đi ra ngoài!"
Hạ Hiểu Lan nhìn mái tóc bị cắt ngắn ngủn của cô, giơ ngón tay cái với cô.
"Lão đại, ta thật là nể cái tinh thần lạc quan của ngươi!"
Nghèo thì sao chứ.
Dương Vĩnh Hồng còn thi đỗ Hoa Thanh được, nghèo khó chỉ là tạm thời, chỉ cần mình không tự tìm đường chết thì tương lai cuộc sống sẽ không tệ.
Hạ Hiểu Lan vui vẻ giúp cô cũng là vì Dương Vĩnh Hồng lạc quan và có ý chí phấn đấu, gặp khó khăn không bao giờ hối hận.
Dương Kiệt đến Bằng Thành, ngày thứ hai đã đội mũ bảo hiểm đi làm, vất vả thế nào Dương Kiệt không nói, nhưng về lại lén tìm Hạ Hiểu Lan, xin Hạ Hiểu Lan cho chị gái việc thoải mái một chút:
"Hiểu Lan tỷ, để em làm nhiều hơn một chút, chị em ít làm thôi."
Dương Kiệt đã hỏi được thợ công mỗi ngày 13 tệ, hắn và người yêu đã hẹn không phải đến hè mà là trước ngày quốc khánh.
Vậy thì còn khoảng 3 tháng nữa.
Dương Kiệt thề nhất định sẽ cố gắng để mỗi ngày đều có việc làm, còn chị mình sẽ không phải vất vả vậy, dù sao thì anh cũng có thể kiếm đủ tiền sính lễ.
Dương Vĩnh Hồng lạc quan, là nguyên nhân đầu tiên Hạ Hiểu Lan muốn giúp.
Nguyên nhân thứ hai, đương nhiên là hai chị em Dương gia rất hòa thuận.
Dương Kiệt không phải kiểu người con trai được gia đình trọng nam khinh nữ nuôi dạy, chỉ biết hút máu chị gái mình, ngược lại hắn còn rất thương chị mình. Hạ Hiểu Lan không có anh chị em, rất hâm mộ kiểu tình cảm này.
Nhưng cô cũng không thể cứ mãi làm bảo mẫu cho hai chị em Dương gia, Lưu Dũng thấy cô đến Bằng Thành, như vớ được cọc.
Viễn Huy và Hoa Kiến cùng nhau bắt đầu làm, mỗi người tự lo việc mình, công nhân của Hoa Kiến toàn là tay lão luyện, rất xem thường Viễn Huy toàn là người mới vào nghề.
Còn Viễn Huy bên này, đúng là đang có tình trạng, khách sạn Nam Hải yêu cầu trang trí cao, công nhân Viễn Huy kỹ thuật chưa chắc đã tốt bằng người ta. Lưu Dũng không thể dung túng cho bất cứ sai sót nào, hiện tại không làm tốt tương lai cũng vẫn phải làm lại. Cứ mỗi lần làm sai, lại làm tăng chi phí trang trí, cuối cùng người kiếm ít tiền vẫn là Lưu Dũng.
Kiếm ít còn có thể nhịn, nếu xảy ra vấn đề lớn, căn bản là không kiếm được gì.
Lưu Dũng làm chủ, mỗi ngày đều dầm mình ở công trường, một chút cũng không dám lơ là.
Hạ Hiểu Lan nếu không đến giúp một tay, thì những công việc khác của Viễn Huy coi như đình trệ – Cái năng lực điều hành này, Hạ Hiểu Lan nghĩ mà sầu, không có nhân tài quản lý giúp đúng là như thế này.
...
Kinh Thành.
Quý Giang Nguyên thi xong, ngày nào cũng đến lui nhà hàng Trường Thành.
Dương Kiệt vì 13 tệ tiền công một ngày mà vui vẻ, dưới trời nóng như đổ lửa mồ hôi như tắm.
Quý Giang Nguyên thì ngồi thổi điều hòa ở khách sạn Trường Thành, ung dung nhận 100 đô la lương một ngày, hoàn mỹ thể hiện chân lý "Tri thức là sức sản xuất hàng đầu".
"Harold tiên sinh, khu săn bắn đã được sắp xếp xong, để ngài có trải nghiệm tốt hơn, chúng ta đã sắp xếp địa điểm ở một nơi xa về phía bắc hơn một chút."
Quản gia Ellen bưng lên hai ly rượu, Harold ra hiệu cho Quý Giang Nguyên cũng uống một ly:
"Chuyến đi săn chắc sẽ không cần đến vé máy bay của ngày mai đến Bằng Thành nữa rồi, nếu cậu bằng lòng, có thể đi cùng."
Quý Giang Nguyên bưng ly rượu lên, "Chú Kiều Trị biết chuyện này chứ?"
Harold nhún vai: "Hắn sẽ nghĩ chúng ta đi săn bắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận