Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 989: Giả vờ không nghe thấy (length: 7856)

Hạ Hiểu Lan rất nhanh lấy lại tinh thần.
Giá cao hay không, nàng cũng muốn đến tận nơi xem xét.
Harold đã chọn được gần hết, nàng kiếm chút vật liệu thừa, nói không chừng không cần đến 18 vạn một mẫu đâu.
18 vạn thật là đắt đỏ, khó lòng chấp nhận.
Hạ Hiểu Lan không biết rằng, do có sự tham gia của nàng, thị trường chung cư ở Bằng Thành đã có biến số, theo quỹ đạo đời trước, chung cư đúng nghĩa ở Bằng Thành, phải đợi đến năm 1987 "Đông Hiểu hoa viên" mới xuất hiện, đó là phiên đấu giá đất chung cư đầu tiên ở Hoa Quốc, 8000 mét vuông đất, tính ra chỉ có 13 mẫu, cuối cùng đã đẩy giá lên tới 5,25 triệu!
Nói cách khác, mỗi mẫu đất giá 40 vạn hoa tệ.
Đương nhiên, đây là bán đấu giá công khai, chắc chắn có các công ty đấu giá lẫn nhau đẩy giá đất lên cao.
Nhưng mức độ vượt giá cũng sẽ không quá nhiều.
Hạ Hiểu Lan mà sớm vào tay trước hai năm, cho dù có mua đất giống như Harold với giá 18 vạn/mẫu, thì cũng vô cùng có lời.
Nếu nàng có thể ghim chặt miếng đất, đợi hai ba năm sau ra tay, chỉ riêng giá cũng đã tăng gấp đôi, đây chính là tốc độ kiếm tiền kinh khủng của bất động sản. Mua vào 18 vạn một mẫu, bán ra 40 vạn một mẫu, chẳng lẽ không phải món hời lớn sao?
Hạ tổng là người muốn làm sự nghiệp, không phải là dân đầu cơ đất... Đầu cơ đất cũng không cần ở Bằng Thành mà làm, giá đất ở Bằng Thành đã bị làn sóng đầu tư bên ngoài thổi phồng lên rồi, nàng gom không được bao nhiêu, cũng không thấy có bao nhiêu lợi nhuận.
Muốn đầu cơ đất, không bằng đến Thượng Hải Phố Đông mà đầu cơ.
Chớp thời cơ trước khi khu mới Phố Đông được thành lập vào những năm 90, dựa vào trí nhớ của đời trước, gom vào vài miếng đất ở khu mới Phố Đông, như vậy thì thật là nằm trên giường đếm tiền.
Thôi thôi, trước cứ lo cho tốt bên Bằng Thành này đã, không thể nay đông mai tây được.
Hạ Hiểu Lan đang suy nghĩ lung tung, thì đã đến Hồ Mật Hương.
Nàng trước đi Giang Thành mở hội thảo, lại vội vàng bái sư học nghệ, cũng đã một tháng không tới đây dạo chơi, giờ nơi này quả nhiên đã thay đổi quá nhiều.
Đất thuộc về Harold ở chỗ nào, không cần hỏi thư ký Bành nữa, hiện giờ đã được vạch đường phân giới rồi. Dọc theo đường ranh giới, đã bắt đầu xây tường bao, Harold ra tay thật nhanh.
Từng tốp từng tốp người, thỉnh thoảng tụm lại với nhau, còn có rất nhiều người dáng vẻ cán bộ.
Mặc sơ mi trắng và quần tây, thích nhét áo sơ mi vào trong quần, thắt lưng buộc thật cao cùng kiểu tóc, Hạ Hiểu Lan chắc chắn 100% đây là cán bộ địa phương.
Cũng đúng thôi, sân gôn của Harold được xem là khoản đầu tư lớn của địa phương, các cán bộ trong khu vực rất quan tâm cũng là chuyện dễ hiểu.
Công lao lớn nhất là khi cấp trên thông qua dự án này ở trên địa bàn, các cán bộ ở văn phòng cấp trên rất hưng phấn.
Tổ dân phố Phúc Điền vốn dĩ là vùng đất rất hoang vu, trước có việc khai phá Hồ Mật Hương, lại có nhà giàu Mỹ coi trọng hơn hai ngàn mẫu đất xung quanh làng du lịch Hồ Mật Hương, thật đúng là thiên thời địa lợi.
"Hạ tiểu thư, chúng ta xuống xe được chưa?"
Cát Kiếm thấy Hạ Hiểu Lan đang xuất thần, không nhịn được nhắc nhở.
Hạ Hiểu Lan gật đầu, lôi một chiếc mũ đội lên đầu.
"Đương nhiên là phải xuống xe rồi, chúng ta phải vòng quanh khu này cho kỹ, không bỏ sót bất kỳ một góc nào."
Nơi hẻo lánh người khác cho là không đáng giá, nói không chừng cũng có thể biến phế thành bảo.
Hạ Hiểu Lan hôm nay là kinh doanh nhỏ, không thể so bì với những nhà tài phiệt ngoại quốc lắm tiền nhiều của, kiếm một chút đồ sót lại trong kẽ hở cũng được.
Những miếng bánh lớn đã bị Harold lấy hết rồi, nếu muốn tìm cá lọt lưới, thì cần Hạ Hiểu Lan mở to đôi mắt, không thể bỏ qua bất kỳ góc khuất nào bị người ta xem nhẹ. Harold không thể nào bao trọn hết tất cả xung quanh Hồ Mật Hương, chắc chắn sẽ có vài chỗ Harold bỏ sót lại.
Hạ Hiểu Lan không ngại nóng bức, mang theo Cát Kiếm đi khắp nơi xem.
Harold muốn 2500 mẫu đất, nhưng cũng không hoàn toàn là đất hoang, còn một phần là đất của dân làng. Đương nhiên, chính phủ cho thuê cho ngoại thương, những người dân này chắc chắn phải di dời.
Chính phủ bán đất một mẫu 18 vạn hoa tệ, thì cho dân làng không thể nào có giá cao như vậy được. Công tác di dời cụ thể, thì do văn phòng cấp trên và người của tổ dân phố Phúc Điền đi làm. Hiện tại là năm 85, chỉ có ở Bằng Thành mới có thể gặp được chuyện giải tỏa di dời này.
Bên đầu tư cũng không xấu xa đến mức thuê côn đồ lo việc giải tỏa, còn người dân cũng không xảo quyệt đến mức làm đinh hộ.
Bây giờ người dân vẫn còn thật thà, đất đai đều của quốc gia, mà quốc gia muốn phát triển kinh tế thì mọi người tự nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của quốc gia.
Bằng Thành địa phương không nhỏ, miếng đất này đã bị chiếm thì mọi người sẽ di dời sang chỗ khác.
Dù sao thì chính phủ cũng sẽ bồi thường tiền nhà và tiền cho mọi người, không ai nghĩ xem giá bồi thường có hợp lý không.
Hạ Hiểu Lan cùng Cát Kiếm đi quanh một buổi chiều, đều chỉ quanh quẩn bên ngoài đường ranh giới, thấy chỗ nào thích hợp, thì nàng sẽ lấy giấy bút đánh dấu lại.
Bản thân nàng đã rất kín đáo, không chịu nổi việc quá gây chú ý.
Cho dù có che mặt đi, thì thân hình xinh đẹp cũng khó mà che giấu được, người quen rất dễ dàng nhận ra nàng.
"Hạ Hiểu Lan!"
Một giọng nói quen thuộc, liên tục gọi tên nàng vài tiếng.
Hạ Hiểu Lan rất muốn giả vờ như không nghe thấy.
Đừng gọi ta, không phải ta, ta muốn trốn đi, tại sao cứ để ta gây sự chú ý!
Đà điểu không làm được, Quý Giang Nguyên thấy nàng không phản ứng, liền bước tới đây.
"Thật trùng hợp, sao cô lại ở đây, mấy ngày không gặp."
Quý Giang Nguyên có chút xấu hổ.
Sau lần vô tình gặp mặt ở nhà hàng tây, hắn không có chủ động liên lạc với Hạ Hiểu Lan, sợ kích thích dây thần kinh yếu ớt của Quý Nhã. Nhất là khi nhìn thấy tâm tư của Quý Nhã, thì Quý Giang Nguyên lại càng ngại khi gặp Hạ Hiểu Lan.
Mẹ hắn vậy mà lại có suy nghĩ tái hợp.
Khi về nước đáng lẽ nên thẳng thắn một chút, đem ý tái hợp nói với ba hắn mới đúng.
Dù sao thì hiện tại Quý Giang Nguyên cũng đã biết, năm đó cha mẹ ly hôn, là vì bối cảnh đặc biệt của thời đại.
Nhưng sau khi về nước lâu như vậy, mỗi việc mẹ hắn làm đều đẩy ba hắn càng xa.
Quý Giang Nguyên không hiểu nổi, chẳng lẽ cái gọi là thể diện, lại quan trọng hơn loại hạnh phúc thiết thực được ở bên nhau của một gia đình sao?
Đáng tiếc, hắn biết tâm tư của mẹ ruột cũng quá chậm rồi, ngày đó ở nhà hàng Tây, Quý Giang Nguyên đã nhìn ra được ý của ba Thang Hoành Ân. Thang Hoành Ân đang trong giai đoạn tìm hiểu với Lưu Phân... So sánh một chút giữa Lưu Phân và Quý Nhã, thì Quý Giang Nguyên không thể nào nói lương tâm mình là thích mẹ ruột của mình hơn được.
Cho dù có nhìn từ bên ngoài đi chăng nữa, thì gia thế của Quý gia tốt hơn.
Quý Nhã lại là người đã từng xuất ngoại, vẫn còn là nhà thiết kế thời trang, người cũng rất hợp thời.
Thì đã sao?
Dưới vẻ ngoài ưu nhã khí chất kia, ẩn giấu bên trong lại là một con người có vấn đề.
Mặc kệ đặt ai cùng với Quý Nhã mà so sánh, xét về tính cách đều sẽ giành chiến thắng, huống chi ba Thang Hoành Ân vốn đã rất thích Hạ Hiểu Lan, lại còn cùng mẹ Hiểu Lan kết thành gia đình, chẳng những không có trở ngại gì, còn hợp tình hợp lý.
Quý Giang Nguyên cố đè nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, "Tôi vừa nãy đứng từ xa nhìn, đã thấy rất giống cô rồi, gọi cô mấy tiếng cô đều không đáp, ở vùng hoang vu này cô làm gì vậy?"
Hạ Hiểu Lan không làm đà điểu được, bất động thanh sắc chiếm thế thượng phong:
"Tôi cũng không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy anh ở chỗ này, mà nói ra, anh đang làm gì ở đây vậy?"
Hạ Hiểu Lan nhìn xem, đi cùng Quý Giang Nguyên còn có một người ngoại quốc, trong tích tắc Hạ Hiểu Lan đã hiểu: "Bây giờ anh làm việc cho Harold? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận