Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 257: Trương Ký đóng cửa (length: 8109)

Bất quá con gái nhỏ mà, luôn muốn tốn chút tâm tư dỗ dành một chút.
Phàn Trấn Xuyên tính toán tìm một cơ hội xem mặt thật, có phải thật sự tốt như lời mẹ hắn nói hay không.
Lý a di cảnh giác trốn trong phòng tránh tiểu bảo mẫu quấy rối, cũng không nói tỉ mỉ tình huống của Hạ Hiểu Lan, đem hai chiếc áo sơ mi xong liền đi. Một lát sau, tiểu bảo mẫu Tiểu Vũ mặc áo ngủ đi ra, đến trước ngực Phàn Trấn Xuyên dựa vào:
"Anh từng nói sẽ không kết hôn nữa mà, Trấn Xuyên, đừng bỏ rơi em."
Phàn Trấn Xuyên không thể cưới Tiểu Vũ, không phải vì Tiểu Vũ làm bảo mẫu cho hắn, mà vì thân phận họ hàng xa của Tiểu Vũ ai ai cũng biết. Tiểu Vũ cũng họ Phàn, hai người nếu kết hôn, thì đó mới là chuyện cười cho cả huyện Hà Đông.
Phàn Trấn Xuyên chưa từng nghĩ tới sẽ cưới Tiểu Vũ.
Chuyện không kết hôn cũng là tùy tiện dỗ Tiểu Vũ, đàn ông trên giường nói dối cái gì cũng nói được, đàn bà mà tin mới thật ngốc.
"Kết hôn cũng đâu cản trở việc chúng ta qua lại."
Phàn Trấn Xuyên vỗ vỗ mặt Tiểu Vũ, hắn là loại người nào chứ, sao có thể vì một người phụ nữ mà dừng lại được. Phàn Trấn Xuyên nhớ ra chiều nay mình còn có cuộc họp, vừa đúng lúc mẹ hắn mang hai chiếc áo sơ mi mới đến, hắn mặc quần áo xong liền đi.
Tiểu Vũ ngơ ngác ngồi trên ghế.
Phàn Trấn Xuyên lại muốn kết hôn, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng cũng vì nhà nghèo mới đến nhà Phàn Trấn Xuyên làm bảo mẫu, vì không dám phản kháng Phàn Trấn Xuyên, nàng đã phát sinh quan hệ với Phàn Trấn Xuyên.
Vợ Phàn Trấn Xuyên bị tức chết, Tiểu Vũ cảm thấy không phải lỗi của mình.
Trong lòng nàng cũng rất áp lực, bây giờ Phàn Trấn Xuyên lại muốn kết hôn... Chẳng phải nàng sẽ trở thành một trong những người tình thất sủng của Phàn Trấn Xuyên sao?
Cháu gái ngoại của Lưu Phương ư?
Tiểu Vũ đã gặp Lưu Phương, Lý a di muốn giới thiệu con gái của Lưu Phương cho Phàn Trấn Xuyên làm vợ.
Phàn Trấn Xuyên không đồng ý, đương nhiên không phải vì con gái Lưu Phương là bạn học của Phàn Hàm, mà là do Phàn Trấn Xuyên không lọt mắt. Tiểu Vũ lén gặp Lương Hoan rồi, một cô nhóc tính trẻ con, làm mấy đứa học sinh kia thích không sai biệt, Phàn Trấn Xuyên là người trung niên kiến thức rộng rãi, sao có thể thích một con bé ngây ngô, em họ Lương Hoan kia chứ?
Tiểu Vũ nắm chặt tay.
Không được, Phàn Trấn Xuyên không thể kết hôn!
Mặc kệ là con gái Lưu Phương hay cháu gái ngoại Lưu Phương cũng đều không được.
...
Hạ Hiểu Lan cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý mua chiếc đồng hồ kia.
Trừ khoản ăn uống, một năm cô chỉ tặng Chu Thành một món quà, 1200 tệ cũng không ít, đồ Chu Thành gửi đến cũng không phải đồ bỏ đi. Tư tưởng chủ lưu của đời sau là bạn trai tặng quà cho bạn gái, Hạ Hiểu Lan luôn đi ngược với chủ lưu, chính cô có bản lĩnh, căn bản không ngại việc tự mình bỏ tiền mua quà cho Chu Thành.
Đồng hồ 1200 tệ, là Rolex.
Chu Thành có một chiếc Rolex, Hạ Hiểu Lan chỉ cần xác định không phải cùng mẫu là được.
Đồng hồ của đàn ông giống như túi xách của phụ nữ, có vài chiếc khác nhau thay đổi đeo cũng được.
Có Mã Vi ở trong tiệm hỗ trợ, Lý Phượng Mai và Lưu Phân cuối cùng có thể thường xuyên lén lút lười biếng... Mặc dù vì chương trình khuyến mãi tặng dây nịt và ví da, mấy ngày nay việc buôn bán của tiệm rất tốt, hai người cũng không cho Hạ Hiểu Lan ra giúp, Mã Vi những cái khác thì không hiểu, nhưng chuyện chịu khó làm thì không tệ.
Hạ Hiểu Lan nghĩ một chút, quyết định trở về huyện An Khánh một chuyến.
Qua năm mới đã gần hai tháng, cô còn chưa đến trường lần nào. Nói đi là đi, dù sao cũng có xe đạp rất tiện. Hạ Hiểu Lan đến cổng Nhất Trung của huyện, đầu tiên phát hiện sự thay đổi của quán ăn nhanh Hoàng tẩu. Một gian mặt tiền cửa hàng mở rộng thành hai gian, bây giờ là khoảng 9 giờ sáng, thời điểm cao điểm ăn sáng đã qua, trong tiệm Hoàng tẩu vẫn mỗi bàn đều có khách, chỉ là không ngồi đầy thôi.
"Hiểu Lan, ăn không?"
Bà của Hoàng tẩu là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Hiểu Lan, lão nhân gia kéo cô vào trong tiệm.
Cả nhà Hoàng tẩu đều rất cảm kích Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan nghĩ kế, lại dạy Hoàng tẩu làm món "Xây tưới", thứ này vô cùng đơn giản, lại là quán đầu tiên ở huyện An Khánh có. Càng làm ăn được, gia đình Hoàng tẩu càng nhớ đến ân tình của Hạ Hiểu Lan.
Trên đời có người xấu, nhưng cũng không phải ai cũng là kẻ vong ân bội nghĩa.
Đặc biệt là việc buôn bán của quán ăn nhanh Hoàng tẩu tốt lên, Hạ Hiểu Lan vẫn chưa có ý báo đáp, quan hệ của hai bên tự nhiên có thể lâu dài và hòa thuận.
"Đại nương, cháu ăn rồi, cháu đi ra ngoài."
"Ăn rồi cũng phải ăn thêm chút nữa! Sớm tinh mơ, đạp xe cũng tốn sức, ta nấu cho con bát mì nước trong đi!"
Hoàng tẩu ở trước bếp thao tác, không nói hai lời liền thả mì vào nồi. Hạ Hiểu Lan thói quen không giống với người khác, thích ăn điểm tâm thanh đạm, Hoàng tẩu đều nhớ kỹ, Hạ Hiểu Lan cũng thấy trong lòng ấm áp. Đúng vậy, món "Xây tưới" là Hạ Hiểu Lan dạy, nhưng không phải hoàn toàn vì giúp đỡ, mục đích chủ yếu là muốn gây phiền phức cho Trương Ký... Hạ Hiểu Lan không cầu báo đáp, Hoàng tẩu nhớ đến cô, Hạ Hiểu Lan vẫn cảm thấy vui vẻ.
Vừa ngồi xuống, Hạ Hiểu Lan mới phát hiện đối diện Trương Ký không mở cửa.
"Đại nương, Trương Ký sao vậy ạ?"
Bà của Hoàng tẩu còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng tẩu đã bưng một bát mì thêm trứng luộc và canh xương lên.
"Con ăn trước đi, ăn xong rồi ta từ từ nói cho con nghe."
Nước canh màu trắng sữa đậm đà, sợi mì vừa độ dai, chút tiêu thơm nhè nhẹ, bên cạnh mì là hai quả trứng luộc, lòng đỏ trứng màu vàng ươm hơi đặc lại, là trứng luộc lòng đào... Hạ Hiểu Lan gắp mấy đũa, mì còn có một huyền cơ khác, ẩn giấu nửa cái chân giò hầm mềm nhừ.
"Thím ơi, đây đâu gọi là thanh đạm?"
Không bỏ ớt thì gọi là thanh đạm á? Rõ ràng là một bát mì toàn đồ mặn.
"Ăn đi con, mấy đứa học sinh các con đây phải bồi bổ cho tốt, học hành quá tốn chất xám!"
Các học sinh Nhất Trung sao lại thích đến quán ăn nhanh của Hoàng tẩu, ban đầu là theo trào lưu, sau này phát hiện cùng là ăn tưới cơm, phần "Xây tưới" của bọn họ dường như nhiều hơn một chút so với khách khác. Hoàng tẩu nhìn thì múc cơm một cách công bằng, lại nắm vững phong cách gắp thức ăn của các dì trong nhà ăn, cùng một số tiền, trong đĩa cơm của học sinh Nhất Trung sẽ có nhiều thêm hai miếng thịt.
Có khách tinh ý đưa ra ý kiến phản đối, Hoàng tẩu nói học sinh đọc sách dùng đầu óc vất vả, ăn thêm hai miếng thịt thì làm sao?
Khách hám lợi cũng ngượng chín cả mặt.
Hành động này của Hoàng tẩu nhanh chóng giành được sự ủng hộ của học sinh Nhất Trung. Một bên là ác cảm với "Trương Ký", một bên là sự tốt bụng của Hoàng tẩu, thầy trò Nhất Trung tự nhiên sẽ lựa chọn quán ăn nhanh Hoàng tẩu.
Hạ Hiểu Lan ăn xong một bát mì, Hoàng tẩu mới nói đến chuyện của Trương Ký đối diện.
"Hóa ra là hai bác trai của con mở quán là giấu cả nhà, qua năm buôn bán của nhà họ kém đi không ít, liền đuổi luôn cái con nhỏ ăn không ngồi rồi ở quán về... Sau đó người nhà họ Hạ biết tất cả, ai là ông chủ của Trương Ký, con vợ Hạ gia đanh đá như thế nào, liền xúi hai bác của con đánh nhau... Một lúc là người nhà họ Hạ đến làm ầm ĩ, người nhà họ Trương cũng tới giúp, hai nhà ở Trương Ký đánh nhau mấy trận, đồ đạc trong quán đều đập hết rồi, ta thấy chắc là Trương Ký không làm ăn được nữa."
Hoàng tẩu biết rõ hơn ai hết mà.
Chuyện đều xảy ra trước mắt bà, Trương Thúy bị đánh bầm dập mặt mày ôm con về huyện, anh em nhà mẹ đẻ còn trông cậy vào bà ta nuôi đâu, khẳng định muốn đứng ra đòi lại công bằng cho Trương Thúy. Nhà họ Trương đi tìm Hạ Trường Chinh tính sổ, Hạ Trường Chinh trở tay không kịp.
Ngược lại thì hắn nghĩ quá đơn giản, còn tưởng rằng hai người phối hợp "diễn kịch", ngăn cản ý nghĩ của bà Hạ muốn chuyển vào thành - người bị đánh cũng không phải Hạ Trường Chinh, hắn cứ cho đó là chuyện đương nhiên thôi, Trương Thúy vào thành sớm hơn Hạ Trường Chinh, cả ngày bị Hạ Tử Dục rót vào đầu mấy thứ tư tưởng kia, bà ta đâu còn là người đàn bà nông thôn nhẫn nhịn trước kia nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận