Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 812: Lần thứ hai tâm động (length: 8234)

Khang Vĩ mở cốp xe, nhét xe đạp của Đan Du Quân vào.
Xe đạp nữ nhỏ nhắn xinh xắn, phần đuôi còn lòi ra ngoài, Khang Vĩ lấy dây thừng buộc lại một chút, chắc là không rớt xuống được.
"Cảm ơn mọi người nha!"
Xe đạp đã được nhét vào cốp xe, Đan Du Quân cũng không phải người ngại ngùng.
Nàng là người hệ thổ mộc, dù không giống Hạ Hiểu Lan nhưng đều ở cùng một khu ký túc xá nữ sinh, thường hay chạm mặt, lại thêm tình cảm lúc đón tân sinh, hai người không quá khách khí.
Lốp xe của Đan Du Quân bị đâm hơi nặng, lốp xe xẹp lép lăn trên đường khiến nàng đau lòng, nếu không dừng lại mà buồn rầu, đi thêm hai dặm nữa, lốp xe này bị vành cùng mặt đường cùng nhau ma sát, chắc chắn là hỏng.
Tiền vá lốp xe với tiền thay lốp khác nhau lắm chứ?
Học sinh ai cũng phải nghĩ ngợi mấy lượt.
"Sư tỷ, ta cũng tiện đường thôi, cảm ơn gì chứ."
Xe vẫn do Hạ Hiểu Lan lái, Đan Du Quân cũng không ngạc nhiên, năm ngoái khi nhập học đã gặp Hạ Hiểu Lan luyện xe trên đường học viện, chỉ là xe bây giờ đổi chiếc khác rồi. Đan Du Quân cũng không hỏi nhiều.
Giờ ai ở trong tòa nhà ký túc xá nữ sinh này cũng đều biết nhà Hạ Hiểu Lan là "hộ cá thể". Lão sư còn nói Lưu Phân như Mạnh Mẫu ba lần chuyển nhà, vì để Hạ Hiểu Lan học ở kinh thành, cả người giúp việc cũng chuyển đến kinh thành.
Không ai còn thì thầm sau lưng Hạ Hiểu Lan nữa, hộ cá thể có gì mà mất mặt, gia đình nông thôn còn không cho người ta cố gắng sao. Ít nhất người trong nhà Hạ Hiểu Lan đều đang phấn đấu, hơn hẳn những bậc cha mẹ không nghĩ tiến lên mà chỉ trông cậy vào con cái có tiền đồ. Còn chuyện Hạ Hiểu Lan đang quen ai, vì sao có xe hơi để lái, những chuyện đó có quan trọng không?
Khi lên xe, Hạ Hiểu Lan đã giới thiệu với Đan Du Quân, nói Khang Vĩ là bạn, Đan Du Quân cũng rất tự nhiên chào hỏi Khang Vĩ.
Đan Du Quân nói chuyện phiếm với Hạ Hiểu Lan, Khang Vĩ đổi xuống ghế sau ngồi, lấy tay giữ xe đạp, một bên vụng trộm nhìn Đan Du Quân.
Đan Du Quân đột nhiên quay đầu: "Khang đồng chí, làm phiền ngươi, hay là ta ngồi sau giữ xe đạp."
"Không phiền, không phiền, đều như nhau thôi!"
Hạ Hiểu Lan cảm thấy Khang Vĩ hơi kỳ lạ, bình thường anh ta nói rất nhiều mà hôm nay lại im thin thít.
Có thể là vì không quen Đan Du Quân?
Còn hai con đường nữa là đến trường học, Đan Du Quân liền muốn xuống xe: "Ta nhớ cuối phố có tiệm sửa xe, Hạ sư muội, ta xuống xe ở đây nhé."
"Được, sư tỷ đi cẩn thận."
Hạ Hiểu Lan đáp ứng nhanh nhẹn, Khang Vĩ tranh thủ xốc xe đạp của Đan Du Quân xuống, xe vừa chạm đất anh ta liền cướp lấy:
"Chị dâu, em cùng bạn Đan đi xem thử, nhỡ tiệm sửa xe chưa mở cửa, chị ấy chẳng phải chạy không sao."
Đan Du Quân rất ngại, Khang Vĩ đã đẩy xe đi trước rồi, nàng chỉ có thể đuổi theo.
Hạ Hiểu Lan bị bỏ lại một mình.
Khang Vĩ bị đụng đầu để lại di chứng, đến hôm nay mới biểu hiện ra à? Cái biểu hiện này, y như thằng nhóc mới biết yêu. Hạ Hiểu Lan lái xe đến một chỗ khác, hơn mười phút sau, Khang Vĩ và Đan Du Quân đi ra. Lốp xe đã được bơm căng, Khang Vĩ vẫn đi theo, Đan Du Quân cũng không tiện đạp xe đi.
Nhờ Khang Vĩ lái xe chở nàng, hoặc để nàng đèo Khang Vĩ đều rất kỳ quái.
Thanh niên nam nữ năm 85 vẫn còn rất ngây thơ, thanh niên nữ có thể sẽ cùng thanh niên nam đi trượt băng, nhảy disco, như Đan Du Quân là sinh viên còn ở trong tháp ngà voi, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này.
Khác giới đèo nhau trên xe đạp, hoặc là người nhà bạn bè, hoặc là muốn quen nhau!
Hạ Hiểu Lan thấy Khang Vĩ cứ giữ khư khư xe đạp của Đan Du Quân, còn gì không hiểu nữa chứ.
Đợi Khang Vĩ đưa Đan Du Quân đến cổng trường, ngơ ngác nhìn theo, Hạ Hiểu Lan mới đưa chìa khóa xe cho anh ta.
Anh ta như con Husky nhìn nàng, "Chị dâu, bạn Đan ở trường có ai không?"
Hạ Hiểu Lan nhịn cười, "Vừa rồi nói chuyện với người ta cả đoạn đường, anh còn chưa hỏi thăm được à?"
"Sao em có thể hỏi bạn Đan chuyện đó được, nhỡ nàng hiểu lầm em thì sao!"
Khang Vĩ trịnh trọng giải thích, thấy Hạ Hiểu Lan cười, anh ta mới hoàn hồn lại. Rõ ràng Hạ Hiểu Lan đang trêu chọc anh ta, Khang Vĩ xấu hổ một hồi, nhưng lại nói rất hợp lý: Thành Tử Ca cũng chỉ hơn anh ta có mấy tháng, quen nhau cũng được một năm, nếu không phải vì còn đang học đại học thì không được kết hôn, có khi hai người đã đăng ký kết hôn rồi ấy chứ!
Hạ Hiểu Lan không thể cứ bắt nạt người vừa ốm dậy, cũng không tiếp tục trêu chọc Khang Vĩ:
"Có hay không có ai thì tôi không rõ, phải về trường hỏi thăm đã. Nhưng anh vừa gặp bạn Đan lần đầu, như này cũng nhanh quá nhỉ?"
"Là lần thứ hai."
Là lần thứ hai.
Lần đầu gặp mặt, Khang Vĩ đã nhớ đến cô gái đeo vòng hoa như trong « Mưa Hẻm », anh không ngờ mình còn nhớ loại thơ này. Sau này tra cứu, bài thơ này là do nhà thơ bày tỏ nỗi u buồn cùng hoài bão chứ không hề liên quan đến tình yêu!
Vừa thấy đã yêu, Khang Vĩ cũng không phải cứ để trong lòng, nếu không anh ta đã lật tung cả trường Đại học Hoa Thanh lên để tìm người rồi.
Nhưng anh ta chưa hề quên cái ngày mưa đó mà lại gặp Đan Du Quân lần thứ hai.
Chẳng lẽ đây không phải là duyên phận sao?
Khang Vĩ cảm thấy, ông trời đã thể hiện duyên phận rõ như vậy rồi, anh không nghe theo lời ông trời, sau này ế vợ thì sao.
Hạ Hiểu Lan nhìn mặt anh ta đỏ bừng, bừng tỉnh ngộ:
"Bạn Đan sư tỷ chính là «Mưa Hẻm » à..."
Cô nhớ là Khang Vĩ đã nhắc một lần, lúc đó Hạ Hiểu Lan còn tưởng anh ta nói đùa, bởi vì sau đó không thấy Khang Vĩ nhắc đến nữa.
Khang Vĩ hai tay đan chéo nhau, chắp tay cầu xin, Hạ Hiểu Lan cười đáp lời: "Anh cứ chờ tin tức đi, chuyện này tôi sẽ để ý."
Mãi mới đuổi được Khang Vĩ về, Hạ Hiểu Lan cũng không qua loa với anh ta. Về đến trường, chuyện này đã trở thành việc đứng đắn cần làm, Đan Du Quân là người hệ thổ mộc, lại là sư tỷ của Dương Vĩnh Hồng, nhiệm vụ này được chuyển cho Dương Vĩnh Hồng.
Dương Vĩnh Hồng trong hệ cũng quen thuộc, không cần hỏi trực tiếp Đan Du Quân, vẫn có thể nghe ngóng được tin tức.
"Không có ai, nhưng mà bạn Đan có một người bạn thường xuyên liên lạc qua thư từ, nói không chừng cũng giống với ngài Z nhà cô đấy."
Trước đây, khi Hạ Hiểu Lan và Chu Thành viết thư, phòng 307 gọi Chu Thành là "Ngài Z bí ẩn".
Đầu năm nay có bạn qua thư từ rất bình thường, tốt thì mọi người xung quanh đều biết, không phải bạn trai, chắc cũng có tình cảm với nhau, Hạ Hiểu Lan nghĩ bụng, lần si tình này của Khang Vĩ có lẽ không thành rồi. Khang Vĩ thì vẫn còn rất quyết tâm:
"Chỉ cần chưa kết hôn, tôi vẫn có quyền theo đuổi!"
Ban đầu gặp mặt có ba bốn phần cảm tình, lần thứ hai vô tình gặp lại đã thấy có duyên, cảm tình đã lên năm phần, nghe nói Đan Du Quân có thể đã có ai, tình cảm của Khang Vĩ đột nhiên tăng vọt lên sáu phần.
Điểm tối đa là 10 phần, có 6 phần rồi, nhất định là phải hành động.
Khang Vĩ lại không nhờ Hạ Hiểu Lan giúp.
Thanh niên trai tráng, đến việc theo đuổi bạn gái cũng cần nhờ người khác, Khang Vĩ không thể để mất mặt được!
Hạ Hiểu Lan thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Lưu Phân nhập hàng về, lần đầu tiên hàng hóa ở hai cửa tiệm kinh thành đều bán rất chạy, cô lại không theo về Dương Thành, hàng trong tiệm đều sắp bán hết sạch rồi.
Tiệm quần áo nhà Hạ Hiểu Lan đang sửa sang, Lưu Dũng dẫn người theo sát mà vẫn mất một thời gian dài.
Trương Thúy mở một quán ăn vặt, đơn giản sửa sang phòng trọ, mua đủ bàn ghế là có thể khai trương. Hạ Trường Chinh về Dự Nam mà không thấy động tĩnh gì, Trương Thúy sốt ruột, quán thì đã thu xếp xong rồi, chẳng lẽ cứ để không mà không khai trương à?
Cô ta cắn răng tự mình làm luôn.
Sau khi đem đồ ăn đã mua vào quán, Trương Thúy đi ngang qua Luna, nhớ đến việc Hạ Tử Dục mua bộ quần áo hết hơn trăm tệ, không khỏi hướng về phía Luna mà mắng mấy câu gian thương.
Vừa quay đầu lại, cô ta hoảng sợ— người trong tiệm kia, sao trông giống Lưu Phân vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận