Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 203: Thang thúc, cầu dẫn! (length: 11412)

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hạ Hiểu Lan, nha đầu này mở miệng nói chuyện thật là tài tình, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị nàng lừa ngay.
Đến cả sợi tóc cũng lộ ra sự lanh lợi, ngược lại so với mấy tên buôn người vụng về kia thì cũng chẳng khác mấy, cho dù hắn không ra tay giúp đỡ, Hạ Hiểu Lan cũng sẽ bình yên vô sự. Bất quá, sự lanh lợi của Hạ Hiểu Lan có thể coi là kiểu thông minh thảo hỉ, vẫn chưa đến mức gian thương, người đàn ông trung niên cũng không hề ghét nàng.
Hắn cũng cảm thấy có duyên với Hạ Hiểu Lan, chưa đến nửa năm mà đã gặp nhau ba lần, lần đầu là ở trên xe lửa, lần thứ hai là tại Dương Thành, không ngờ đợi đến khi hắn đến Bằng Thành nhậm chức lại gặp lại Hạ Hiểu Lan.
Vừa hay hắn cũng đang tìm hiểu tình hình ở Bằng Thành, cô bé này hình như là dân kinh doanh cá thể thì phải?
Người đàn ông không muốn nghe Hạ Hiểu Lan luyên thuyên nữa, “Ta nhớ cô họ Hạ thì phải? Ta họ Thang, tên là Thang Hoành Ân.” “Thang thúc, trí nhớ của ngài tốt quá, xin chính thức giới thiệu lại, cháu tên là Hạ Hiểu Lan.” Thang Hoành Ân gật đầu: "Xem ra cũng làm ăn khấm khá, còn có cả người bảo vệ nữa cơ à? Giống phong thái của mấy ông chủ Hồng Kông đấy."
Hạ Hiểu Lan ngượng ngùng cười một tiếng: “Không phải là vệ sĩ đâu, đây là hai người bạn đi theo giúp cháu đến Bằng Thành xem xét tình hình, cháu đi một mình hơi sợ.” Thang Hoành Ân chỉ vào một dãy nhà trệt phía trước: “Vừa không phải cô nói là muốn cảm ơn ta sao? Đi thôi, phía trước có quán ăn nhỏ, mời ta bữa cơm trưa đi.” "Dạ được, Thang thúc! Ngài cứ đi trước, để cháu nói với hai bạn một tiếng."
Thang Hoành Ân kéo cửa kính xe lên, xe lại tiếp tục lăn bánh.
Vạn sư huynh thấy Hạ Hiểu Lan một mình quay lại, thầm nghĩ chẳng lẽ không thể bắt chuyện được sao?
"Hai vị sư huynh, lúc nãy em gặp một bậc trưởng bối, chú ấy mời em cùng đi ăn trưa, ngay quán cơm nhỏ phía trước đó, chúng ta mau qua đó đi."
Thì ra là người quen thật.
Vạn sư huynh không dám tùy tiện đánh giá trong lòng nữa.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy lúc nãy có bao nhiêu người vây quanh chiếc xe của người đàn ông trung niên kia, Hạ Hiểu Lan tính tình tốt là vậy nhưng cũng có thể chống đối Kha Nhất Hùng được. Kha Nhất Hùng ngay cả mặt mũi của võ quán Bạch gia cũng không nể, thế mà lại sợ người phía sau của Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan ở Bằng Thành chắc cũng quen biết nhiều nhân vật lớn, thái độ của Vạn sư huynh cũng cung kính hơn hẳn.
Hạ Hiểu Lan dẫn hai người đến quán nhỏ, Thang Hoành Ân đã gọi món xong xuôi cả rồi.
Tài xế Tiểu Vương tự giác ngồi xuống bàn khác, không biết vì sao, hai người Vạn và Lý liền cảm thấy họ không nên ngồi chung với mấy người này. Bàn ở quán ăn nhỏ khá là nhiều dầu mỡ, không nói đến khí độ bất phàm của Thang Hoành Ân thì ngay cả Hạ Hiểu Lan xinh đẹp kia, trông cũng không giống người hay ăn cơm ở nơi này. Thế mà hai người họ lại rất tự nhiên ngồi ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ ấy.
Đặt đũa xuống, Thang Hoành Ân cuối cùng cũng hỏi vào vấn đề chính:
“Cô loanh quanh ở công trường làm gì vậy, chỗ đó có mối làm ăn gì mà một cô gái như cô có thể nhúng tay vào?” Làm xây dựng thì kiếm ra tiền.
Từ việc mua vật liệu xây dựng, đến cung ứng sức lao động, thức ăn tại công trường, cùng với việc dọn dẹp rác thải xây dựng, chỗ nào mà chẳng kiếm ra tiền? Nhà ở là do đơn vị nhà nước xây dựng, Thang Hoành Ân biết có không ít người đâm đầu vào tranh giành, dù chỉ là mấy việc như dọn rác xây dựng cũng có người muốn xâu xé nhau. Đám người ở đây rất đoàn kết, cả làng kéo nhau đi giành, việc Hạ Hiểu Lan mời hai người làm bảo vệ rồi đòi tranh mối làm ăn với dân địa phương, đúng là quá kỳ lạ.
“Những ngôi nhà này xây xong thì chẳng phải cần trang trí nội thất hay sao?” Lời của Hạ Hiểu Lan quả nhiên nằm trong dự đoán của Thang Hoành Ân.
Đánh nhau không lại thì thôi, người nào mạnh thì người đó có quyền quyết định, thế nhưng trong thành phố thì lại thế nào? Những việc như thế cần đến chuyên môn kỹ năng, không phải là một đám ngư dân tập hợp lại là có thể giành được mối làm ăn. Hạ Hiểu Lan đương nhiên biết xây nhà là kiếm được tiền nhất, nhưng hiện tại cô không có vốn liếng để đặt chân vào lĩnh vực này.
Vậy thì hãy bắt đầu từ việc trang hoàng, không cần đến tư cách kiến trúc gì, mấy việc như quét sơn rồi lát gạch ấy, thì cùng lắm cũng chẳng làm cho ngôi nhà thành xuống cấp hơn được.
“Trang trí nội thất, ý cô là trang hoàng nhà cửa à?” Lĩnh vực này ở trong nước khá là hiếm hoi, nhà của nông thôn thì không cần trang hoàng gì, nhà của công nhân viên chức trong thành thị thì được nhà nước phân cho, hai năm gần đây cuộc sống của người dân mới bắt đầu khá lên một chút, sau khi đã lo đủ ăn no bụng, người ta mới bắt đầu có tiền tiêu vào việc ăn mặc và trang trí nhà cửa. Việc ăn mặc, thay đổi trang phục, Thang Hoành Ân từ Dương Thành đến Bằng Thành đều có cảm nhận rất rõ. Màu lam và đen không còn chiếm ưu thế nữa, Dương Thành thì còn có vẻ phóng khoáng hơn, người ta mặc những bộ quần áo sặc sỡ với đủ kiểu dáng khác nhau.
Còn về “dùng” thì lại càng không cần nói, Bằng Thành bên này vốn cấm hàng lậu không được.
Tiểu thương Hồng Kông dùng thuyền đánh cá để buôn hàng lậu vào nội địa, hải quan không thể ngăn cản được, người tham gia buôn lậu thì có cả một làng, họ che chắn cho nhau, cái khó là ở việc người buôn lậu không thiếu, mà nếu bắt hết thì há chẳng phải bắt hết cả làng sao?
Mà phần lớn khách du lịch đến Bằng Thành nội địa thì 80% đều là đến đặc khu “lấy hàng”.
Thang Hoành Ân còn cho rằng Hạ Hiểu Lan đến để tham gia buôn lậu, không ngờ cô lại muốn bước chân vào lĩnh vực trang hoàng nhà cửa mà hiện tại rất ít người biết đến.
Việc này khác với dân buôn lậu, đây là kinh doanh chính đạo, lại là làm ăn lâu dài.
Thang Hoành Ân gật gù trong lòng, lại hỏi Hạ Hiểu Lan mấy vấn đề, thấy cô trả lời rành mạch có lý, xem ra là đã thật sự nghiên cứu kỹ về lĩnh vực “trang hoàng” này rồi. Không có kinh nghiệm thực sự về trang hoàng thì căn bản không thể trả lời chi tiết như vậy được. Thang Hoành Ân sợ người trẻ tuổi kiêu ngạo, nên cố ý ép cô:
“Nếu cô muốn nhận trang hoàng nhà cho cá nhân thì sẽ rất khó tìm được khách hàng, những công ty của người Hồng Kông chắc chắn là có nhu cầu trang hoàng đấy, nhưng liệu cô có nhận nổi đơn hàng của họ không? Họ đều là thuê công ty trang trí từ Hồng Kông về làm mà.” Trong lòng Hạ Hiểu Lan khẽ động, Thang đại thúc đây là đang có ý trong lời nói, rõ ràng là muốn “nâng đỡ” cô rồi.
Hạ Hiểu Lan ngược lại không dám nói lời quá chắc chắn:
“Đại công trình thì hiện tại cháu không có cách nào nhận được, dù sao cũng là mới bắt đầu, cháu sợ làm hỏng thanh danh của mình. Nhưng nếu chúng ta tự mình làm trang hoàng thì chắc chắn sẽ có ưu thế hơn các công ty trang trí Hồng Kông, chi phí nhân công sẽ tiết kiệm được rất nhiều, giá thành tổng thể cũng sẽ thấp hơn.” Cùng một công việc, thuê người từ Hồng Kông sang làm với thuê người bản địa làm thì tiền công chênh lệch nhau rất lớn.
Thời kỳ đầu đặc khu Bằng Thành được thành lập, thu hút đầu tư bằng chính sách miễn giảm thuế, cùng với nhân công giá rẻ giúp cho xí nghiệp tiết kiệm được không ít chi phí. Tiền lương 400 đồng một tháng đã làm cho mọi người ở nội địa thành phố khác phải lóa mắt. Mà nhận được 400 đồng một tháng, thì ở Hồng Kông đừng mong thuê được người.
Thang Hoành Ân nói chuyện với Hạ Hiểu Lan rất tự nhiên, nhìn qua thì không có gì trọng điểm, hết hỏi chuyện làm ăn hiện tại của Hạ Hiểu Lan, lại hỏi cô hay đi những đâu ở Bằng Thành, xem cô có suy nghĩ gì về Bằng Thành.
Bát đũa trên bàn đã sớm dẹp xong, ông chủ quán nhỏ hết lần này đến lần khác cứ nhìn chằm chằm vào hai cái bàn này.
Hàn huyên đâu đó khoảng một tiếng đồng hồ, tài xế Tiểu Vương đã vài lần xem đồng hồ, cuối cùng không nhịn được tiến đến nhắc nhở: “Lãnh đạo, buổi chiều ngài còn có cuộc họp, ngài…” “Cô nhóc này cũng có chút thú vị đấy, nói chuyện với cô nhóc khiến tôi có thêm manh mối về một vài vấn đề, Tiểu Vương, cậu cho Hiểu Lan đồng chí số điện thoại đi.” Tiểu Vương kinh ngạc vội vàng đáp lời.
Tài xế và thư ký bên cạnh lãnh đạo đều là những người rất thân cận, việc Thang Hoành Ân bảo tài xế để lại số liên lạc, ngầm ý là Hạ Hiểu Lan có chuyện gì có thể tìm Tiểu Vương để được giúp đỡ. Tất nhiên, là chuyện gì, được tìm bao nhiêu lần, thì còn tùy thuộc vào sự khôn khéo của Hạ Hiểu Lan nữa.
Nếu Hạ Hiểu Lan quá mức không biết điều, Thang Hoành Ân phỏng chừng may ra sẽ giúp cô một lần, đến lần thứ hai thì e rằng số điện thoại của Tiểu Vương cũng không gọi được.
Tiểu Vương cho Hạ Hiểu Lan một số máy riêng, Hạ Hiểu Lan cũng nhanh chóng viết ra địa chỉ liên hệ của mình... Cô về Thương Đô sẽ phải tìm hiểu một chút về điện thoại, không có điện thoại mà muốn liên lạc ra bên ngoài đều phải dựa vào điện báo, mà điện báo thì có khi lại không thuận tiện.
Giống như Thang Hoành Ân, Hạ Hiểu Lan hiện tại cũng không biết đây là lãnh đạo cấp gì.
Nhưng người ta hiển nhiên là không muốn Hạ Hiểu Lan gửi điện báo cho mình, mà là có việc gì thì gọi điện thoại!
"Thang thúc, vậy cháu không làm phiền công việc của ngài nữa."
Hạ Hiểu Lan đặc biệt nhu thuận, dáng vẻ của cô thực sự rất xinh đẹp, Thang Hoành Ân có thể dễ dàng nhận thấy được sự lanh lợi, thông minh của cô, thế nhưng cũng không hề ghét bỏ sự nhiệt tình lấy lòng của Hạ Hiểu Lan, phỏng chừng là có liên quan đến vẻ ngoài xinh xắn của cô.
Con người vốn là động vật thị giác.
Tuổi của Thang Hoành Ân có thể làm cha của Hạ Hiểu Lan, đương nhiên sẽ không nảy sinh tư tình với một cô gái nhỏ. Thế nhưng điều đó cũng không ngăn được việc Thang Hoành Ân nảy sinh hảo cảm, có một chút gì đó như yêu quý con cháu đối với Hạ Hiểu Lan, người trẻ tuổi vừa thông minh lại có chí tiến thủ luôn khiến người khác yêu thích, mà người trẻ tuổi này lại còn có vẻ ngoài ưa nhìn như thế, nên nói chuyện với cô thêm vài câu, tâm trạng cũng tốt lên.
Thang Hoành Ân nói muốn Hạ Hiểu Lan mời ăn cơm, nên bữa cơm này cũng là Hạ Hiểu Lan tự thanh toán.
Mọi người đều ăn rất đơn giản, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng với một người bình thường, dù có tiền cũng không mời được Thang Hoành Ân đến đây, như những người kia đứng nhìn theo xe của Thang Hoành Ân đi xa lúc nãy, mà cho họ một cơ hội mời khách thôi, có khi chạy bộ cũng nhanh hơn xe của Thang Hoành Ân, đã sớm đặt sẵn một bàn tiệc ở quán ăn tốt nhất gần đây rồi.
Bữa cơm này, Hạ Hiểu Lan mời một cách rất vui vẻ.
Hạ Hiểu Lan nhận được điện thoại định gọi thử một lần, nhưng rồi lại thôi.
Tốt nhất vẫn là không nên trêu đùa tài xế Tiểu Vương, những lúc quan trọng mới nên dùng đến nó. Hạ Hiểu Lan vẫn dẫn hai người Vạn và Lý đi dạo công trường. Nhưng lần này, Vạn sư huynh lại không có ý kiến gì, ra vào đều có xe và tài xế riêng của Thang Hoành Ân, vẫn tạo được một lực trấn nhiếp rất lớn đối với Vạn sư huynh.
Hạ Hiểu Lan dành ra hai ngày để ngắm nghía Bằng Thành thật kỹ, thỉnh thoảng đem Bằng Thành bây giờ ra đối chiếu với Bằng Thành 30 năm sau. Các tòa kiến trúc tiêu biểu của thành phố, tương lai thành phố sẽ được quy hoạch và mở rộng như thế nào, có lẽ ngay cả các lãnh đạo đặc khu lúc này, cũng không thể nào hiểu rõ bằng Hạ Hiểu Lan.
Kế hoạch 5 năm, kế hoạch 10 năm, đều là những gì được hô hào ở hiện tại.
Ai mà đi quy hoạch xây dựng thành phố lại nghĩ đến những chuyện xảy ra 30 năm sau chứ, hiện tại quốc gia đang mò đá qua sông, đến cả nhà thiết kế công cuộc cải cách mở cửa cũng không thể nghĩ đến một ngày Hoa Quốc sẽ phát triển phồn vinh đến như vậy được.
Chờ Hạ Hiểu Lan đi hết một vòng Bằng Thành, mang theo hai người vệ sĩ tạm thời đúng là thuận tiện hơn hẳn, lúc quay trở lại khu chợ buôn bán nhỏ ở cầu Nhân Dân thì không còn ai gây khó dễ cho cô nữa.
Ngày 11 tháng Giêng, việc buôn bán của Bạch Trân Châu ở quầy hàng cực kỳ bận rộn.
Bận đến khi thu quán, Bạch Trân Châu vừa xoa mồ hôi trên cổ vừa nói: “Tao nghe nói trong thôn có một lô hàng mới về, mày có dám lấy không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận