Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1131: Bị bắt biến thái (length: 8234)

Hạ Hiểu Lan cuối cùng vẫn là ở tỉnh Ký Bắc tỉnh lại vào buổi chiều, tính toán thời gian nếu không về thì sẽ không kịp giờ giới nghiêm của ký túc xá nên mới rời đi.
Chuyến đi cuối tuần này có chút chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng Hạ Hiểu Lan cũng không hề mất hứng.
Việc nợ ân tình của Khương Nghiên là có thật, người bị ngã đau không phải Hạ Hiểu Lan, sau khi Khương Nghiên xảy ra ngoài ý muốn, Chu Thành đã rất sốt sắng khi cứu chữa, không quản xuất lực hay bỏ tiền đều không vấn đề, đối đãi với Khương Nghiên cũng rất đàng hoàng.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy đây không tính là chuyện xấu, chuyện ngoài ý muốn này giúp nàng thấy được sự tiến bộ và trưởng thành của Chu Thành.
Chuyện Thạch gia sẽ không tái diễn nữa, Chu Thành ứng phó với những việc này đã càng ngày càng thành thạo.
"Tẩu tử, sao ta thấy ngươi có vẻ còn rất vui vẻ?"
Người nói lời này là Khang Vĩ, Hạ Hiểu Lan hỏi ngược lại hắn: "Sao ta lại không được vui vẻ, các ngươi thấy chuyến đi Ký Bắc lần này bình thường à? Đã có chuyện xảy ra, nhưng sau đó chúng ta đều bình an vô sự, hơn nữa mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa. Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì chúng ta còn kéo về được hơn một ngàn cân thịt heo, mỗi người đi theo đều được chia 200 cân trở lên, để lại ăn cũng được, đem đi biếu cũng tốt, chẳng phải rất tốt sao?"
Tiểu Vưu vẻ mặt khâm phục.
Hạ Hiểu Lan thật sự là rất lạc quan, không hề rối rắm, ngay cả những chuyện xấu qua miệng cô đều có thể thấy được mặt tốt của nó.
Đan Du Quân xua tay: "Thịt heo ta không cần, ta có bỏ sức gì đâu, với lại ta mang về trường học thì biết để ở đâu?"
"Sao lại không có công sức, leo núi cũng rất vất vả mà, ngươi còn ở bệnh viện chăm sóc Khương Nghiên nữa. Ta sẽ đưa thịt heo đến quán cơm nhỏ của Hoa Thanh, nhờ ông chủ thái ra từng miếng nhỏ rồi cho vào tủ lạnh để đó, mỗi ngày cho ngươi 9 miếng, ngươi tự ra cổng trường mà lấy được không?"
Khang Vĩ học theo cách của Hạ Hiểu Lan, nàng thường "chăm sóc" Khương Nghiên như vậy đấy.
Khang Vĩ giải quyết vấn đề quá cứng nhắc, chọc cho Hạ Hiểu Lan bật cười: "Ngươi nghĩ ra cái chủ ý ngốc nghếch gì vậy, một năm 365 ngày, trừ bỏ nghỉ đông với nghỉ hè thì còn hơn 200 ngày, mỗi ngày ngươi bắt quán cơm làm cho một cân thịt kho tàu mang tới, Đan Du Quân phải ăn cả năm đó. Đừng nói đến việc nàng phải ăn đi ăn lại một món cả năm, mà thịt heo đông lạnh một năm cũng không còn tươi ngon nữa, chi bằng ngươi cứ cầm thịt về, nhớ rằng mình thiếu của Du Quân nhiều thịt lợn rừng như vậy, thì tự ngươi từ từ bù lại, bao giờ cũng sẽ trả hết thôi."
Khang Vĩ làm bộ làm tịch gật đầu: "Tẩu tử nói có lý, cứ vậy mà làm!"
Đan Du Quân không thèm để ý đến hai tên diễn kịch kia.
Tiểu Vưu cũng không dám nhận, nhân cơ hội nói ra: "Nhà chúng ta ít người, ăn không hết đâu nên tôi không cần."
Đan Du Quân ôn nhu nói: "Cứ theo lời Khang Vĩ mà nói, mọi người đều đã góp sức, nếu cô không cần thì chính là tự trách, nên cô cứ nhận đi! Dù sao nhà cô ở kinh thành, không giống tôi ở trường, cứ để Thiệu Quang Vinh buổi tối chở thịt heo về cho cô là được."
Đan Du Quân cũng đã nhìn ra được, gia thế của Khang Vĩ không hề tầm thường.
Những người có thể chơi cùng với Khang Vĩ, Chu Thành như Thiệu Quang Vinh, bối cảnh chắc chắn cũng không đơn giản, nếu không Tiểu Vưu phải lấy lòng hắn đến mức nào chứ?
Việc Tiểu Vưu không nên hét lớn làm cho lợn rừng phát hiện ra mọi người là sai.
Nhưng Tiểu Vưu trước đây chưa từng gặp loại chuyện này, với lại tuổi còn nhỏ, bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường.
Đừng nói đến chuyện tại sao Thiệu Quang Vinh lại mang Tiểu Vưu đến tỉnh Ký Bắc, sau khi xảy ra chuyện thì vẫn luôn không để ý tới người ta, Đan Du Quân cảm thấy cô gái nhỏ này rất đáng thương. Chẳng lẽ trước mặt đám con cháu cán bộ cấp cao này, những cô gái có xuất thân bình thường chỉ có thể ti tiện mà đi lấy lòng người khác sao? Đan Du Quân có chút đồng cảm.
Thiệu Quang Vinh không tôn trọng Tiểu Vưu.
Điều này làm cho Đan Du Quân nghĩ đến chính mình.
Nếu nàng không phải là sinh viên của Hoa Thanh, liệu thái độ của Khang Vĩ đối với nàng có giống như vậy không, có xem thường như thế không?
Chỉ vì một suy nghĩ chợt lóe lên này, Đan Du Quân cũng nguyện ý lên tiếng vì Tiểu Vưu.
Khang Vĩ hồn nhiên không biết, bởi vì những lời vô tình của mình mà bị bạn gái suy nghĩ lung tung, bất quá lúc mới bắt đầu yêu, mọi thứ đều rất mới mẻ, Tiểu Đan nói gì thì chính là vậy.
"Thiệu Quang Vinh, người ta Tiểu Vưu đã theo cậu đi một chuyến, không cầu cậu phải tươi cười niềm nở với người ta, nhưng mà lúc về kinh thành tối muộn rồi cậu đưa người ta về tận nhà thì có gì là quá đáng chứ?"
Thiệu Quang Vinh vốn không muốn phản ứng tới Tiểu Vưu.
Không chỉ là do Tiểu Vưu nhát gan la hét, mà gương mặt mộc mạc sau lớp trang điểm của Tiểu Vưu làm cho Thiệu Quang Vinh rất tức giận.
Hắn và Tiểu Vưu còn chưa xảy ra chuyện gì, mà ánh mắt của Hạ Hiểu Lan và Đan Du Quân nhìn hắn như thể hắn là "cầm thú" vậy. Thiệu Quang Vinh thật sự oan ức, hắn đâu biết Tiểu Vưu nhỏ đến thế chứ! Cái tên môi giới giới thiệu cho hắn đúng là đồ vương bát đản, mà Tiểu Vưu cũng chẳng tốt đẹp gì, mỗi lần đều cố ý trang điểm thật kỹ, còn làm cho Thiệu Quang Vinh hiểu lầm nữa chứ.
Hắn làm gì có hứng thú với đám con gái còn trẻ măng thế này?
Tương lai sẽ vì những chuyện vớ vẩn này mà khóc lóc làm mình làm mẩy, hắn chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy đau đầu.
Thiệu Quang Vinh tức Tiểu Vưu đã lừa hắn, muốn về đến kinh thành sẽ không thèm liên lạc gì nữa, lúc này bị những người trong xe trêu chọc, Thiệu Quang Vinh nhìn Tiểu Vưu qua kính chiếu hậu, ánh mắt có chút né tránh… ha ha, thì ra cũng biết sợ cơ đấy?
Thiệu Quang Vinh cười âm hiểm: "Theo tôi ra ngoài một chuyến, đương nhiên không thể về tay không, tôi Thiệu Quang Vinh dù có khốn kiếp thì cũng không keo kiệt đến mức ấy, các cô không nói thì tôi cũng sẽ đưa Tiểu Vưu về."
Về đến kinh thành thì trời cũng đã tối tám giờ, mọi người ghé vào đâu ăn đại cái gì đó, Thiệu Quang Vinh trước tiên đưa Hạ Hiểu Lan và Đan Du Quân về Hoa Thanh.
Thịt lợn rừng thì ai cũng chỉ nói đùa cho vui thôi, hắn biết rõ nhà của Thập Sát Hải, sẽ tự mình đưa về nhà cho Hạ Hiểu Lan.
Sau khi đưa Khang Vĩ về nhà, nhà Khang Vĩ đông người, Thiệu Quang Vinh xuống xe một phần thịt heo, cả tay dính đầy mùi tanh, vừa rửa tay ở nhà Khang Vĩ xong đi xuống lầu thì thấy Tiểu Vưu đang đứng rụt rè bên cạnh xe.
"Thiệu thiếu, hay là tôi tự về được rồi, bây giờ còn sớm, trong thành vẫn còn xe công cộng…"
Thiệu Quang Vinh cười ha ha: "Lảm nhảm cái gì, mau lên xe cho tôi. Tiểu Vưu à Tiểu Vưu, tôi không ngờ cô cũng có bản lĩnh thế đấy, lừa tôi lâu vậy! Chuyện này để tôi tính sổ sau, bỏ qua chuyện tuổi tác thì cô còn giấu tôi những gì nữa?"
Tiểu Vưu bám lấy cửa xe không chịu lên: "Thiệu thiếu, anh cũng không nói mình không thích người nhỏ tuổi, hơn nữa anh có hỏi tôi bao nhiêu tuổi đâu."
Thiệu Quang Vinh giận quá mà bật cười: "Tôi mù hay sao mà lại thích một cô nhóc ngực lép chưa phát triển hả? Đừng có nói nhảm nữa, cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi, kể cho tôi nghe rõ ràng, nếu để tôi biết được, thì cô sẽ không xong với tôi đâu."
Thiệu Quang Vinh và Tiểu Vưu tổng cộng mới gặp nhau có ba lần, lần mang cô đến tỉnh Ký Bắc này là lần thứ ba.
Hai lần trước cũng là do bạn bè mai mối, những buổi tụ tập đông người như vậy, Tiểu Vưu trang điểm rất thành thục, liên tục hai lần đều chủ động đến gần Thiệu Quang Vinh.
Danh tiếng của Thiệu Quang Vinh ở trong giới như thế nào, ai cũng rõ là chú ý đến việc đôi bên tình nguyện.
Tiểu Vưu ăn mặc rất hợp mốt, tính cách lại dịu dàng, Thiệu Quang Vinh định mang cô ta ra ngoài cho vui cửa vui nhà, đừng có ai làm cho hắn nổi nóng là được.
Kết quả cô nàng kia thật sự làm hắn thất vọng mà, gan thì bé tí, gặp gà rừng đã la làng lên, gặp lợn rừng thì sắp ngã đến nơi, thế mà còn dám theo hắn đi du lịch tỉnh xa?
Thiệu Quang Vinh cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, ai ngờ biểu tình của Tiểu Vưu lại rất sợ hãi, bám chặt cửa xe khóc lóc không chịu lên xe:
"Tôi nói thật mà, tôi còn thiếu 5 tháng nữa là tròn mười bảy tuổi thật đấy, lần này tôi nói thật!"
Thiệu Quang Vinh đấm một cái vào cánh cửa xe, cái xe Jeep 212 sau khi được cải tạo thì cửa xe làm bằng thép rất tốt, đấm một phát vào cửa xe không thể nào móp được, ngược lại còn đau cả tay làm cho hắn trở nên hung dữ: "…Đồ con nhóc thối tha này, mới có 16 tuổi!"
Ngọa tào, chuyện này mà truyền ra, chắc mọi người sẽ mắng hắn là tên biến thái, đến cả con nhóc 16 tuổi cũng không tha!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận