Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 294: Nông dân không cấp bậc lễ nghĩa (1557 phiếu thêm canh) (length: 8360)

Ngày thứ hai, huyện Hà Đông cho hai chiếc xe nhỏ đi.
Một là xe của Phàn Trấn Xuyên, hai là Lương Bỉnh An mượn từ đơn vị, chở Lưu Phương cùng Lương Hoan.
Trong xe của Phàn Trấn Xuyên, tài xế lái xe, hàng ghế sau mẹ con Phàn Trấn Xuyên ngồi. Lý a di bảo hôm nay Phàn Trấn Xuyên trông rất có tinh thần, Phàn Trấn Xuyên không mấy để ý: "Tiểu Vũ cho phối hợp."
Lý a di xị mặt xuống, "Hôm nay con đi gặp vợ tương lai, còn dẫn Tiểu Vũ theo làm gì?"
Phàn Trấn Xuyên thấy kỳ lạ: "Nàng là bảo mẫu, phối đồ cho con có liên quan gì? Con biết ngài không thích nàng, tối qua đã cho nàng đi rồi, đợi con dâu mới vào cửa, lại tìm người vừa ý ngài làm bảo mẫu."
Lý a di nhiều lần xác nhận hắn đã đưa Tiểu Vũ đi, đến mức vết chân chim nơi khóe mắt cũng giãn ra hẳn.
Vậy thì coi như hôm nay đi gặp gia trưởng nhà gái cũng đáng giá, Lý a di muốn Hạ Hiểu Lan làm con dâu, nguyên nhân lớn nhất là thu dọn tiểu tình nhân của Phàn Trấn Xuyên. Trên đời này phụ nữ đầy ra, tìm ai không được, thế nào cũng cứ phải dây dưa với họ hàng xa làm loạn?
"Đuổi đi rồi lại muốn đón về, có Tiểu Vũ ở đó, con trai của ngươi cũng không muốn về nhà. Trấn Xuyên, ta còn chưa nói với Phàn Hàm về chuyện con muốn tái hôn, hôm nay gặp mặt xong, cũng nên tìm cơ hội nói với Phàn Hàm."
Phàn Trấn Xuyên không mấy quan tâm, "Ngài quyết định đi."
Phàn Hàm là con trai một của Phàn Trấn Xuyên, trước đây Phàn Trấn Xuyên cũng yêu thương, từ lúc người vợ trước của hắn uống thuốc tự sát xong, Phàn Hàm coi lão cha này như kẻ thù, hai cha con một hai tháng cũng chẳng gặp mặt, Phàn Hàm trường kỳ ở nội trú, Lý a di thương cháu trai, thỉnh thoảng đón về nhà lớn ở hai ngày.
Phàn Trấn Xuyên thì thấy con trai không thân thiết, dù sao bản thân hắn cũng chưa đến 40, bây giờ tái hôn sinh một đứa rồi từ từ dạy, vẫn tốt hơn là thằng Phàn Hàm đã có ngăn cách với hắn.
Thái độ của Phàn Trấn Xuyên khiến Lý a di thở dài.
Mẹ của Phàn Hàm không đủ mạnh mẽ, biết chuyện Phàn Trấn Xuyên và Tiểu Vũ đã lôi nhau uống thuốc tự sát, Lý a di đau lòng cháu trai không có mẹ ruột, đối với con dâu trước cũng không vừa ý. Ngươi tự sát có ích gì? Khiến cha con Trấn Xuyên và Phàn Hàm phản bội nhau, không chịu chút thua thiệt nào đuổi con Tiểu Vũ đi, nếu không chỉ cần ủy khuất nhắm mắt mở mắt làm "Phiền thái thái" cho tốt, về sau tất cả của Phàn gia không phải của Phàn Hàm sao? Bây giờ thì hay rồi, uống thuốc tự sát, dọn chỗ cho người mới, sau khi Phàn Trấn Xuyên tục huyền sinh thêm con, Phàn gia còn chỗ nào cho Phàn Hàm nữa?
Thương mười mấy năm đứa cháu trai, cũng chỉ có mình bà nội như nàng quan tâm mà thôi.
...
Lương Bỉnh An lái xe, Lương Hoan luyên thuyên không ngớt.
"Ba Phàn Hàm, ông ta sẽ đối phó với người lính kia thế nào?"
Lương Bỉnh An thấy khó hiểu, "Con hỏi chuyện đó làm gì? Lương Hoan, ba thấy hai ngày nay con có hơi lạ, có phải là con quan tâm chuyện bạn trai của Hạ Hiểu Lan quá rồi không?"
Trong lòng Lương Bỉnh An có chút nghi hoặc, Lưu Phương không khỏi liếc nhìn con gái mấy cái.
Hai má Lương Hoan cũng có một vòng đỏ ửng không bình thường, Lưu Phương đánh tay cô hai cái: "Con nhóc này... Trong đầu nghĩ cái gì thế?!"
Lưu Phương suýt chút nữa thốt ra, hỏi Lương Hoan có phải là nhìn trúng anh lính kia hay không. Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, dù sao người đó nhìn rất có khí chất, Hạ Hiểu Lan chẳng phải lúc đó cứ để mắt đến cái gã kia đó sao; có chết cũng không chịu gả cho Phàn Trấn Xuyên? Đầu óc Hạ Hiểu Lan có vấn đề Lưu Phương không quản được, nếu Lương Hoan cũng để mắt tới gã lính nghèo đó, Lưu Phương có thể tức chết mất!
Cô đối với Lương Hoan tốt biết bao, từ nhỏ muốn sao không cho trăng, con nhà người ta đói bụng ăn không đủ no, Lương Hoan lại có thể đi học khiêu vũ.
Nữ nhi cô tốn bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng thế này, mà lại thích gã lính nghèo kia?
Cái tầm nhìn này, chẳng phải là giống với Hạ Hiểu Lan lớn lên ở nông thôn hay sao, Lưu Phương cũng không dám nói ra, chỉ sợ Lương Hoan thừa nhận.
"Hoan Hoan, con không giống những cô gái lớn lên ở nông thôn, con đừng phụ sự kỳ vọng của ba mẹ nha."
Hai má Lương Hoan nóng bừng lên, "Mẹ, mẹ đang nói gì thế, con nghe không hiểu!"
Anh lính đó khí chất quá mạnh mẽ, không giống với những bạn nam sinh trong trường. Trước giờ Lương Hoan chưa từng gặp ai như vậy, nếu người đó có gia thế như Lương Hàm, có lẽ cô đã sớm đổ gục rồi. Nhưng người đó lại là một gã lính nghèo, Lương Hoan chính cô còn phỉ nhổ chính mình, cô có thể yêu một anh lính nghèo sao? Cô đâu phải là Hạ Hiểu Lan, hộ khẩu nông thôn không có công việc cũng chẳng có học vấn, có thể lấy được anh lính đó là đã trèo cao lắm rồi.
Một mặt nhắc nhở bản thân mình như thế, mặt khác lại không nhịn được mà muốn gặp lại người đó một lần nữa.
Tâm trạng của Lương Hoan lúc này rất phức tạp, cô muốn Phàn gia hôm nay có thể dễ dàng thu dọn Hạ Hiểu Lan, lại có chút lo lắng Phàn Trấn Xuyên sẽ không bỏ qua cho bạn trai của Hạ Hiểu Lan... Mẹ cô nói đúng, cô không giống những cô gái ở thôn quê, cũng không thể để bản thân mình bị một anh lính nghèo làm mê hoặc.
Ngoài việc khí chất có vẻ mạnh mẽ thì người đó có thể cho cô được gì?
Lương Hoan đang ngồi thẳng người dậy.
Về những mặt này, quan điểm của cô và Lưu Phương rất giống nhau. Thích hay không thích, có ăn được không chứ? Nếu cô mà chọn người yêu, nhất định phải tìm người điều kiện tốt hơn gấp trăm lần bạn trai Hạ Hiểu Lan mới được!
...
Xe chạy đến nhà khách thị ủy.
Nơi này Phàn Trấn Xuyên cũng đã quen, anh cũng thường xuyên đến tỉnh họp.
Lương Bỉnh An thì kém hơn chút, với cấp bậc của Lương Bỉnh An, cũng không phải thường xuyên lên tỉnh họp. Nhà khách thị ủy không hẳn là xa hoa, nhưng chắc chắn rất trang nghiêm, Lưu Phương lầm bầm: "Hù dọa ai chứ, còn chọn gặp mặt ở cái chỗ này."
"Đừng có nói lung tung, ở đây thường xuyên có các vị lãnh đạo ra vào."
Lên đến tỉnh, mới biết mình quan nhỏ bé. Hạ Hiểu Lan thật sự rất thông minh, chọn gặp ở nhà khách thị ủy, Phàn Trấn Xuyên cũng không thật sự có thể bắt cóc cô ngay.
Phàn Trấn Xuyên cũng muốn xem thử Hạ Hiểu Lan, hoặc là người bạn trai lính kia của Hạ Hiểu Lan đang giở trò gì.
Phàn Trấn Xuyên chưa từng tiếp xúc với Hạ Hiểu Lan, theo kinh nghiệm sống trước giờ của anh ta thì ý nghĩ của phụ nữ chẳng đáng để tâm. Phụ nữ biết cái gì, chỉ biết giở chút mánh khóe, tranh giành tình cảm thì được, làm chuyện lớn thì toàn là tóc dài óc ngắn!
Phàn Trấn Xuyên, mẹ anh ta, cả tài xế, cùng với nhà ba người Lương Bỉnh An.
Vừa mới bước chân vào nhà khách thị ủy, Phàn Trấn Xuyên đã gặp được người quen.
"Lão Phàn, hôm nay tới họp à?"
"Họp gì chứ, hôm nay tôi tới có chút việc riêng."
Phàn Trấn Xuyên hàn huyên vài câu với đối phương, một cô phục vụ đi tới hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngài là Phàn Trấn Xuyên tiên sinh phải không? Bạn của ngài đã đặt phòng ở tầng hai."
Phàn Trấn Xuyên ở nhà khách thị ủy luôn rất nghiêm túc, dù mấy cô phục vụ có đẹp thì anh ta cũng không bén mảng tới. Với lại, Hạ Hiểu Lan còn chưa tới tay, mấy cô phục vụ này anh ta cũng chẳng thèm ngó.
Lý a di không được vui, sao lại để nhân viên phục vụ dẫn đường thế này, nhà Hạ Hiểu Lan phải ở dưới sảnh chờ mới đúng chứ?
Quả nhiên là người nông dân, ngay cả những phép tắc cơ bản nhất cũng không biết.
Nếu Hạ Hiểu Lan không xinh đẹp thì thật sự không nên kết thân với người nhà quê. Khó trách đã nhiều năm như vậy, Lương gia đối với Lưu Phương vẫn cứ là không vừa mắt, Lý a di trừng Lưu Phương một cái, làm Lưu Phương không hiểu gì hết.
"Ngài cẩn thận bậc thang nhé, Lương Hoan, sao con bé này không thông minh gì thế?"
Lưu Phương lại muốn đỡ Lý a di, Lý a di đang giận cá chém thớt đó, nên gạt tay cô ra.
Mặt Lưu Phương dày, lại gọi con gái đi đỡ.
Lý a di vẫn thích Lương Hoan hơn, với lại đang ở chỗ công cộng, bà ấy không thể quá hà khắc với một cô gái trẻ được chứ? Vậy nên liền để Lương Hoan dìu tay mình lên lầu. Đến cửa phòng, cửa đóng kín, vẫn không có ai chờ sẵn ở cửa, mặt Lý a di không được vui.
Phàn Trấn Xuyên đẩy cửa vào, phát hiện trên bàn đã bày sẵn một bàn đồ ăn, nhưng lại không thấy bóng người.
"Vào đợi đi, cuộc gặp mặt hôm nay thật sự có ý tứ."
Lưu Phương không biết chỗ nào là có ý tứ, cô đi sau cùng, vừa mới bước chân vào, cô nhân viên phục vụ liền đóng cửa lại, răng rắc, răng rắc, rồi khóa cửa từ bên ngoài!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận