Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 149: Bán điên rồi! (length: 9691)

Điên mất rồi!
Buổi tối bận rộn đến hơn mười giờ, mới đưa được vị khách cuối cùng ra khỏi cửa.
Đèn đuốc sáng trưng của cửa hàng quần áo, vào buổi tối cũng thu hút không ít khách. Hạ Hiểu Lan nhìn những bức tường trống rỗng cùng giá treo thưa thớt, nàng còn tưởng rằng số hàng này có thể chống được đến hết năm cơ đấy. Ngày mai mới là 25 tháng 1, còn 8 ngày nữa mới đến Tết, Hạ Hiểu Lan đã thương lượng với Lý Phượng Mai là ít nhất đến 28 tháng Chạp mới nghỉ kinh doanh.
Năm trước phải về quê để quét dọn nhà cửa, giết gà cúng tổ tiên, đi tảo mộ cho ông bà ngoại của Hạ Hiểu Lan, ở trong thành làm ăn, cũng không thể bỏ bê nhà cửa được. Trong thành dù sao cũng là nhà của người khác, việc này toàn bộ đều phải làm ở nông thôn.
"Ta ngày mai sẽ gửi điện báo cho Dương Thành, năm nay nhất định phải nhập thêm một đợt hàng nữa, bỏ lỡ dịp cao điểm này thì tiếc lắm."
Tiền nhập hàng, cũng là tiền của lần nàng nhập hàng này đấy.
Cửa tiệm ba gian mặt tiền, một mình Lý Phượng Mai chắc chắn không quản được, Lưu Phân cũng không cần đi giao tóp mỡ nữa, cả nhà đã thương lượng, cô ấy sẽ ở tiệm trông coi thu tiền. Quần áo trong tiệm cũng không mặc cả, trực tiếp bán theo giá đã định, tiện thể làm sổ sách luôn. Thời buổi này cũng chẳng có tiền giả gì, thu tiền không phải việc gì phức tạp, sắm cái máy tính, ấn vài cái là xong ngay, không có sai sót được.
Cả ngày hôm nay, Hạ Hiểu Lan và mọi người ăn cơm uống nước đều vội vàng qua loa, bận đến mức chân không chạm đất.
Đến tối mới kiểm kê xong số tiền bán được hôm nay, doanh thu 6448 tệ.
Dựa theo giá mà Hạ Hiểu Lan định cho trang phục, trừ đi chi phí nhập hàng, trừ đi tiền điện và tiền thuê nhà, ít nhất cũng đảm bảo lãi ròng gấp đôi.
Nói cách khác, có 3224 tệ, đều là tiền "Lam Phượng Hoàng" kiếm được trong ngày khai trương đầu tiên!
"Làm ăn như thế này, năm nay có thể kiếm đủ tiền thuê nhà và trang hoàng rồi ấy nhỉ?"
Cướp tiền cũng không nhanh đến vậy chứ, ba ngày đã có một hộ kiếm được vạn tệ, Lý Phượng Mai thật sự khó tin.
"Cửa hàng cũng đã hết hơn một nửa, quần áo trong tiệm bán đi nhiều như vậy, hơn sáu nghìn cũng không tính là nhiều đâu. Với lại cũng là vì đồ mới lạ thôi, mấy ngày trước Tết làm ăn mới tốt, khi nào hết sốt thì buôn bán mới ổn định lại."
Cửa hàng trang hoàng cộng thêm tiền thuê nhà, hết tổng cộng 12.000 tệ.
Cùng Khang Vĩ đến Dương Thành nhập hàng, Hạ Hiểu Lan đã mang hết cả gia tài, cũng chỉ được hơn một vạn tiền hàng thôi. Ngày khai trương đầu tiên đã có doanh thu hơn 6000 tệ, theo chi phí thì coi như là bán hết một phần ba quần áo. Hạ Hiểu Lan lại muốn nhập thêm hàng, nhưng bất đắc dĩ trang hoàng đã vượt quá ngân sách, nàng chỉ còn lại chút ít tiền nhập hàng.
Ban đầu nàng bỏ ra 3000 tệ, cậu Lưu Dũng bỏ ra 2000 tệ, hai người là tỉ lệ góp vốn 6:4. Nếu Hạ Hiểu Lan lại mang 3000 tệ từ chỗ Bạch Trân Châu cả vốn lẫn lời cho vào làm ăn, để duy trì tỷ lệ góp vốn ban đầu, nhà Lưu Dũng sẽ phải đầu tư thêm 2000 tệ nữa, nếu không sẽ bị pha loãng phần trăm chia hoa hồng.
Đều là người một nhà, Hạ Hiểu Lan không thể làm vậy, nàng còn không rõ sao, cậu chỉ có 5000 tệ do hồi đó giải tán với bạn, khoảng thời gian này chuyển lên thành phố cái gì cũng cần đến tiền, lại bỏ thêm 2000 tệ nữa vào đầu tư, đúng là trong nhà có bao nhiêu vét hết bấy nhiêu.
Phải biết tiền vốn ban đầu của hai người chỉ có 5000 tệ, tháng 11 mới hùn vốn, đến lúc này mới chưa đến ba tháng, tính cả đầu tư trang hoàng cửa tiệm, cả vốn lẫn lời đã tăng gấp hơn hai vạn tệ. Từ việc bày quán bị đội trật tự đô thị đuổi khắp nơi, đến việc có cửa hàng cố định, việc kinh doanh này cuối cùng cũng bắt đầu phát triển ổn định.
Ba người phụ nữ đều ngủ rất say.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hiểu Lan ra ga tàu tiễn Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh.
"Lần này hai người đã giúp ta một chuyện lớn, ta không biết phải cảm ơn hai người thế nào nữa, cũng lặn lội đến Thương Đô một chuyến, mang chút đặc sản về ăn. Khang Vĩ, ta còn muốn nhờ cậu giúp ta tiện đường mang ít đồ cho Chu Thành."
Hạ Hiểu Lan xách cho hai người ba gói to, gói của Chu Thành được ghi tên lên trên, dễ dàng không bị lẫn lộn.
Khang Vĩ vừa nói Hạ Hiểu Lan khách sáo quá, vừa rất vui vẻ.
Anh ngược lại không ngại gì chuyện giúp đỡ, bởi vì anh với Chu Thành càng thân thiết, Thiệu Quang Vinh cũng tốt với Chu Thành, dù sao cũng chỉ là chút lòng thành thôi. Đúng là vợ tương lai của bạn thân, làm việc quả là biết rộng rãi.
"Vợ của Thành ca đúng là tuyệt vời!"
Thiệu Quang Vinh giơ ngón tay cái lên.
Hắn ba hoa về chuyện bạn gái của Chu Thành cho người trong giới, không ít người chờ xem Chu Thành gặp chuyện cười, nói tìm cô em ở nơi khác sao mà như thế. Nhưng Thiệu Quang Vinh tiếp xúc với Hạ Hiểu Lan mấy ngày nay, không thể không phục con mắt của Chu Thành. Ngoài xinh đẹp ra, Hạ Hiểu Lan còn có rất nhiều ưu điểm khác, tài giỏi hào phóng, đối nhân xử thế không có gì đáng chê, lại còn học đại học, chỉ có điều là xuất thân từ gia đình nông thôn… Trong giới có ai mà vợ hoặc bạn gái mang ra so sánh với Hạ Hiểu Lan được chứ?
Những cô bạn gái hắn đã từng hẹn hò, cô nào cũng xinh đẹp, hễ tốt một chút là lại muốn gả vào nhà hắn ngay, nhưng ngoài xinh đẹp thì không có ưu điểm gì khác, Thiệu Quang Vinh chẳng muốn cưới ai cả.
Vẫn là Chu Thành có con mắt tinh tường, Thiệu Quang Vinh tiện tay mở túi ra, phát hiện có nhét một ít đặc sản Dự Nam, còn có một món để riêng, lấy ra lại là một chiếc áo khoác ngoài.
Màu xanh hải quân, chất liệu mềm mại, chính là loại áo khoác lông cừu mà Trần Tích Lương có giá bán buôn lên tới 70 tệ.
"Ôi chao, cái áo khoác ngoài này trông được đấy!"
Thiệu Quang Vinh và Khang Vĩ mua vé giường nằm, trong khoang xe rất ấm, Thiệu Quang Vinh lập tức mặc luôn áo khoác. Khang Vĩ cũng có một chiếc, cũng màu xanh hải quân, cổ áo và tay áo bao gồm chi tiết cúc áo thì khác nhau, kiểu dáng thì giống nhau.
Kiểu áo này hợp với người cao mặc, Khang Vĩ thấp hơn Chu Thành, Thiệu Quang Vinh cao xấp xỉ với anh, hai người đều cao trên 1m75.
Khang Vĩ vui sướng muốn trào nước mắt, hiện tại anh đâu có thiếu tiền, chẳng lẽ một bộ quần áo cũng mua không nổi chắc?
Hạ Hiểu Lan tặng quần áo, và tự mình mua quần áo cảm giác không hề giống nhau!
Tuổi nhỏ hơn anh và Thiệu Quang Vinh, đúng là có phong thái của chị dâu tương lai nha.
...
"Lam Phượng Hoàng" nổi như cồn.
Đầu năm nay thiếu các hoạt động giải trí, hễ có chuyện gì mới mẻ tất cả mọi người đều thích hóng hớt.
Cứ như không đi vào cửa hàng xem dạo một chút, khi ở cơ quan mà bàn tán về chuyện bát quái cũng sẽ bị tụt hậu. Quần áo thì rất đẹp, trang trí cửa hàng cũng hoành tráng, khiến cho mấy hộ bán trang phục rẻ tiền ở phía tây một phen nháo nhào. Những vị khách cũ đó thật là kỳ quái, có đồ rẻ không mua, thế nào cũng muốn đến "Lam Phượng Hoàng" mua sắm.
Những chủ cửa hàng quần áo đó chắc chắn không phục, giả vờ làm khách đến hỏi thăm tình hình, còn chưa vào đến cửa đã ghen tị muốn chết.
Đừng nói đến hiệu quả trang trí và lượng khách của cửa tiệm, chỉ nói riêng vị trí này, mấy cửa hàng nhỏ bé phía tây một đâu so bì được.
Đường Nhị Thất đã là khu phồn hoa của Thương Đô, tòa nhà bách hóa Thương Đô ở số 7 đường Nhị Thất, "Lam Phượng Hoàng" thì nằm giữa số 5 đường Nhị Thất, không phải cách số 6, mà là cách nửa cái quảng trường, nên "Lam Phượng Hoàng" càng thêm nổi bật. Bất cứ ai đến quảng trường Nhị Thất, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy vị trí đó!
Bọn họ không thể nào có được vị trí như vậy, không phải Hạ Hiểu Lan dám nghĩ dám làm, với cả Lưu Dũng mặt dày đi nhờ vả cha mẹ của phó giám đốc nhà máy thì có, không có chút quan hệ nào, cửa hàng như vậy có thể thuê được lâu sao?
Hạ Hiểu Lan lại không sợ điều này, trong ngày cắt băng khánh thành Viên Hồng không nói gì, bí thư Hầu cũng vậy, nghe nói Dương cục tự mình đến tham dự cắt băng khánh thành, đồn công an gần đó đều để ý đến tiệm của Hạ Hiểu Lan. Không phải để gây sự, là bình thường cần phải chăm sóc nhiều hơn một chút. Mọi người ở đồn công an phía nam thành thế nào nghĩ? Hạ Hiểu Lan còn đánh cả Đinh Ái Trân cùng đội phòng vệ của cô ta tơi bời hoa lá, đây chính là một bà Bồ Tát không thể động vào!
Hàng bên Dương Thành đến ngày 28 mới chuyển tới, tiền điện hối không biết Trần Tích Lương đã nhận được chưa, có thể đúng thời gian mà chuyển hàng đến cũng đủ thấy mức độ tín nhiệm của anh và Hạ Hiểu Lan cũng đáng giá vài nghìn tệ rồi. Đương nhiên, cũng có khả năng là mặt mũi của Phan tam ca đáng giá mấy nghìn tệ, người động một chút là đòi giết Kha Nhất Hùng, ông chủ Trần bé nhỏ này đâu dám đụng đến. Rõ ràng chỉ mới điện hối 6000 tiền hàng, e là ông chủ Trần phải gửi đến cả vạn bộ quần áo.
Số hàng này của Trần Tích Lương đúng là đến đúng lúc, "Lam Phượng Hoàng" liên tục bán chạy mấy ngày liền, quần áo trong tiệm sắp bị mấy chị em Thương Đô mua sạch.
Có người không chỉ mua một bộ, Hạ Hiểu Lan phối đồ đẹp, họ mua luôn cả bộ.
Hàng Dương Thành không kịp vận đến, tiệm không có hàng để bán, đành phải đóng cửa sớm. May mắn là Trần Tích Lương nhanh chóng thu xếp hàng để chuyển ra ga tàu, ráng sức đuổi kịp hàng về vào ngày 28, cả một phen luống cuống tay chân, cuối cùng cũng bán được đến đêm 29 tháng 1.
Hạ Hiểu Lan cùng người nhà kiểm kê xong tiền hàng, cẩn thận khóa cửa lại, rồi lấy ra tờ giấy đỏ đã viết sẵn dán lên cửa: Bổn tiệm nghỉ bán từ ngày 30 tháng 1 đến ngày 5 tháng 2, ngày 6 tháng 2 (mồng 5 tháng Giêng) bắt đầu bán lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận