Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 99: Tưởng bán sỉ áo bông (length: 8261)

Tại nhà họ Bạch ăn cơm xong, Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân liền xin phép ra về.
Lưu Phân còn tưởng rằng chỉ là đến thăm bạn bè, lại không biết Hạ Hiểu Lan đã bước đầu thuyết phục Bạch Trân Châu. Với tốc độ phát triển cao của đặc khu Bằng Thành, nếu năm 83 sớm đặt chân đến, mà có thể đứng vững gót chân ở Bằng Thành, Hạ Hiểu Lan về sau còn lo lắng điều gì nữa.
Rốt cuộc hai người muốn làm gì, còn muốn Bạch Trân Châu đi xem tình hình cụ thể ở Bằng Thành lúc này.
Ấn tượng sớm nhất của Hạ Hiểu Lan về Bằng Thành đều phải sau thiên niên kỷ, đặc khu Bằng Thành năm 83 nàng cũng chưa tận mắt chứng kiến, nhưng nàng rất muốn tận mắt chứng minh!
Chợ bán sỉ quần áo vẫn náo nhiệt như vậy.
Quần áo thu và quần áo mùa đông còn được, áo ngắn tay mùa hè thì tính theo "cân", quần thì tính theo "đánh".
Hạ Hiểu Lan dù lần đầu tiên vốn liếng không đủ, cũng không nhập mấy thứ hàng bình dân kia, có quần bò một tá 12 cái mới có 80 tệ, giá bán sỉ không quá mấy tệ. Hạ Hiểu Lan có nhập hàng ngoại thương hay không khó mà nói, chất lượng thì ít nhất một tá quần bò 80 tệ đã bị loại.
Nhìn như vậy, tiền nàng kiếm được hình như không đủ nhiều, phải có kiểu dáng mới mẻ độc đáo cùng chất lượng ổn định, thì mỗi lần nhập hàng về của nàng mới được người ta tranh nhau mua.
Hạ Hiểu Lan muốn nhập áo bông.
Thương Đô vào mùa đông lạnh nhất xuống âm vài độ, tháng 11 đã có thể cảm nhận được gió lạnh thấu xương.
Áo bông giữ ấm mỏng chắc có thể bán được, Hạ Hiểu Lan muốn nhập thử một đợt xem sao. Áo khoác nỉ dương thì đẹp, nhưng lại không chống lạnh, Hạ Hiểu Lan cũng không có ý định bỏ qua thị trường này.
Đi một vòng thì thấy trên sạp hàng đều không có áo bông.
Chạy hai chuyến, nàng cũng biết đám người này kiếm tiền gì cũng được, chỉ cần có khách muốn, bọn họ nhất định có thể xoay sở ra áo bông. Dứt khoát liền hỏi thẳng, Hạ Hiểu Lan lấy hàng hai lần, thời gian lấy hàng không cách nhau bao lâu, có thể thấy hàng bán rất tốt, hơn nữa khuôn mặt này của nàng, ông chủ quầy bán sỉ ấn tượng về nàng rất sâu sắc.
"Áo bông, ngươi muốn bao nhiêu?"
Vẫn là ông chủ bán sỉ áo lông trước đó, hàng của hắn đắt hơn quầy khác, chất lượng và kiểu dáng đều chịu được khảo nghiệm.
Trên sạp hàng của hắn cũng không có áo bông, nhưng Hạ Hiểu Lan vừa nghe câu này, liền biết có cơ hội.
"Xem giá cả và kiểu dáng, chất lượng... đều hài lòng thì tôi lấy trước 10 cái."
Nghe nói Hạ Hiểu Lan chỉ cần 10 cái, ông chủ uể oải hẳn đi.
10 cái cũng kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, Hạ Hiểu Lan cũng không thúc ép vội vàng, vẫn cứ lựa hàng trên sạp. Rất nhiều người trên sạp hàng mua đi mua lại cũng chỉ là những mẫu đó, còn trên sạp của người này lại thường xuyên có mẫu mới, đến cả con mắt của Hạ Hiểu Lan cũng để ý, nguồn hàng của ông chủ này chắc chắn là xưởng quần áo có tiếng trong nước vào năm 83... ít nhất là dẫn đầu về thiết kế trào lưu.
Lần đầu tiên Hạ Hiểu Lan chỉ mang theo 900 tệ tiền vốn, nhập hàng cũng không nhiều.
Lần thứ hai tiền vốn của nàng đã tăng gấp đôi, lần này Lưu Dũng đưa ra 2000 tệ tiền vốn, tiền vốn của Hạ Hiểu Lan tăng lên 5000 tệ.
Nàng lấy hàng càng lúc càng nhiều; trước kia tiến những quần áo giá cao còn do dự, bây giờ chọn quần áo kiểu dáng đặc biệt hợp thời trang thì mắt cũng không hề chớp lấy một cái. Tiền vốn dày thì có tự tin, Hạ Hiểu Lan có thể gánh vác việc một thời gian không bán được.
Ông chủ nhìn nàng khí định thần nhàn không nóng nảy, suy nghĩ một chút liền dậm chân:
"Ngày mai ngươi còn tới không, ta mang vài mẫu cho ngươi xem."
Nhiều nhất là hắn đi một chuyến nữa đến nhà máy, một lần lấy 10 cái là làm ăn nhỏ, hắn mong Hạ Hiểu Lan sau này sẽ nhập hàng số lượng lớn đó.
Hạ Hiểu Lan ngẩng đầu lên, "Trước hãy tính tiền những đồ tôi chọn hôm nay đã."
Nàng một hơi chọn hết khoảng 1500 tệ quần áo, Lưu Phân thì chẳng thấy những bộ đồ này có gì đẹp mắt, một số kiểu dáng theo nàng thì quá hở hang, nhưng Hạ Hiểu Lan mỗi lần bán sỉ về đều bán được hết, Lưu Phân khẳng định không dám tùy tiện cho ý kiến.
Hạ Hiểu Lan và ông chủ hẹn thời gian, lại đi những nơi khác chọn ít giày.
Lần trước nàng mặc lên người để mời chào khách một bộ đồ phối rất được hoan nghênh, trừ áo len bó sát người, được hỏi nhiều nhất còn có đôi giày da trắng trên chân. Mũi vuông thô cùng giày da có một hương vị đặc biệt, mấy khách hàng nữ nằng nặc đòi mua, Hạ Hiểu Lan cũng không thể cởi giày đang đi trên chân ra được chứ?
Lần này nàng chuẩn bị tiện thể nhập mấy đôi giày.
Những mặt hàng bùng nổ mà có thể móc tiền ra khỏi túi của phụ nữ Thương Đô, Hạ Hiểu Lan đều không có ý định bỏ qua.
Giày da vẫn là hàng Thượng Hải được hoan nghênh hơn, nhưng Hạ Hiểu Lan nhập hàng từ Dương Thành về, người mua cũng chẳng phân biệt được. Giày da làm bằng da heo thì cứng, một đôi giày giá bán sỉ rất rẻ, có điều lại không kín gió, lỗ chân lông của da lại to, nhìn là biết ngay hàng rẻ.
Da bò khi mang vào chân thì rất thoải mái, tốt nhất là da cừu... Tạm thời không cần nghĩ đến, thời điểm này trong nước còn chưa phổ biến dùng da cừu làm giày.
Có điều lợi nhuận từ giày rất mỏng, nói như mẫu giày nam "giày 83" phổ biến nhất năm nay, giá bán lẻ mới có 19 tệ, giá xuất xưởng là khoảng 13 tệ, nghe nói chi phí sản xuất đã vượt quá 12 tệ rồi... Chợ bán sỉ này, "giày 83" có giá 15 tệ, từ xa xỉ sang tiết kiệm khó thật, một bộ đồ nữ nàng kiếm được bao nhiêu chứ? Giày thì một đôi chỉ kiếm được mấy tệ!
Giày da không có nhiều kiểu dáng đa dạng như quần áo nữ, dù giày nam hay nữ, kiểu dáng chỉ có vài loại cố định.
Bách hóa thương trường định giá tiêu thụ, người ta không nhất định phải đến chỗ Hạ Hiểu Lan mua. Cửa hàng bán 19 tệ, Hạ Hiểu Lan mà dám bán 20 tệ thì sẽ bị người ta chửi chết mất. Thôi vậy, kiểu dáng giày nàng đang đi còn chưa lưu hành đến Thương Đô, giá bán sỉ cũng hơn mười tệ, cầm về Thương Đô cộng thêm khoảng 10 tệ chắc là bán được.
Hạ Hiểu Lan chỉ lấy ba cỡ 36/37/38, phần lớn phụ nữ đi vừa ba cỡ này.
Lưu Phân vẫn trông túi xách đấy, sợ bị ai đó lấy mất.
Hạ Hiểu Lan dùng thái độ kiên quyết, từ đầu đến chân chọn cho Lưu Phân một bộ. Bên trong là áo lông, áo khoác len, quần và giày da, giá bán sỉ cũng phải hơn trăm tệ. Lưu Phân khi nào mới mặc bộ quần áo hơn trăm tệ thế này? Ngày nàng rời khỏi nhà họ Hạ thì chỉ mang theo vài bộ quần áo rách rưới thôi!
Vẫn là nhờ Hạ Hiểu Lan đầu cơ trục lợi kiếm được tiền, ở huyện An Khánh mua vải nhờ Lý Phượng Mai làm giúp quần áo cho Lưu Phân.
Lưu Phân đã bảy tám năm không mặc quần áo mới, huống chi lại là mặc đồ mới thường xuyên thế này, nàng liên tục xua tay:
"Mẹ có quần áo mặc rồi, chẳng phải mới may đó sao?"
"Đó là đồ mùa thu, đây là đồ mùa đông!"
Hạ Hiểu Lan trực tiếp trả tiền, mẹ nàng nào có quần áo tử tế, hai chiếc áo bông mang từ nhà họ Hạ ra đều cũ cả rồi, bông bên trong đen thui. Ngoài chiếc áo khoác ngoài ra, Hạ Hiểu Lan còn phải mua cho Lưu Phân hai chiếc áo bông để thay đổi mặc.
Lưu Phân không cãi lại được Hạ Hiểu Lan.
Mua thì mua thôi, đây đều là Hạ Hiểu Lan hiếu thảo với nàng.
Hạ Hiểu Lan đụng đầu vào tường tỉnh lại thì trở nên hiếu thảo lại hiểu chuyện, Lưu Phân cảm thấy cuộc đời mình trôi qua như một giấc mơ. Nàng kéo chiếc áo mới trên người vẫn chưa kịp cởi ra nghĩ thầm, nếu là mơ thì ông trời nhất định đừng gọi nàng tỉnh lại.
Hạ Hiểu Lan mang Lưu Phân đến đây làm gì?
Chẳng lẽ chỉ vì trông cậy vào mẹ nàng giúp dọn hàng hóa sao, chính là cố ý mang Lưu Phân ra ngoài để biết thêm sự đời, đi xa để mở mang kiến thức, mua chút quần áo mới, lại còn đưa nàng đi ăn chút mỹ thực ở Dương Thành. Cuối năm 83 này, đây là đãi ngộ du lịch cao nhất mà Hạ Hiểu Lan có thể cho mẹ mình, còn khoang hạng nhất máy bay hay du thuyền sang trọng, nàng hiện tại không có điều kiện đó, trong nước cũng chưa phổ biến nữa.
Mua vé máy bay thì mua được, chứng minh của đơn vị cấp huyện đi mở ở đâu đây?
Nếu thực sự muốn đưa Lưu Phân đi máy bay, có thể dọa người phụ nữ nông thôn thành thật này sợ đến nằm sấp mất, cứ đi từng bước một vậy.
Vì việc nhập áo bông vẫn chưa xác định được, Hạ Hiểu Lan ở lại Dương Thành thêm một ngày nữa, sáng ngày hôm sau, nàng đưa Lưu Phân đi ăn sáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận