Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1006: Ta là hắn vợ trước! (length: 7721)

Harold tuy rằng luôn luôn không quá để ý đến Quý Nhã, nhưng cũng chưa từng oán trách nàng như vậy.
Cho nên sau khi hắn nói xong những lời này, Quý Nhã cả người đều ngây ra!
Kiều Trị cũng nắm cái gậy đánh bóng, không biết phải nói gì.
"Harold thúc thúc ——"
Harold mặt không biểu cảm nhìn hắn, "Ta nói sai sao?"
Kiều Trị lúng túng gật đầu, Harold nói không sai, quy tắc của gia tộc Wilson chính là vậy, người thắng được tất cả!
Ngay cả Kiều Trị là cháu của Harold, cũng không có tư cách hỏi đến chuyện đầu tư của công ty, Quý Nhã chỉ là bạn gái của Kiều Trị, lại nhảy ra chỉ tay năm ngón dạy Harold làm việc, bị tát vào mặt là chuyện đương nhiên!
Quý Nhã nghiến răng, Kiều Trị thật sự là một kẻ vô dụng.
Nàng mất hết cả ưu nhã đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Kiều Trị chần chừ vài giây rồi vẫn đuổi theo.
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Harold lại có thể vui vẻ chơi bóng, quản gia Ellen có chút bất ngờ: "Thưa ngài, Kiều Trị sẽ rất khó xử."
Đều là người của gia tộc Wilson, Ellen cho rằng Harold sẽ nể mặt Kiều Trị một chút, Harold cũng làm như vậy nên Kiều Trị mới luôn cho rằng còn có hy vọng giành được quyền quản lý sân golf.
Harold nhếch mép, phun ra những lời cay nghiệt:
"Một kẻ ngu ngốc thì ta để ý đến cảm xúc của hắn làm gì, hắn vui thì ta phải khó chịu à. Ellen, ta là kiểu nhà từ thiện đó sao?"
Được rồi, chắc chắn không phải.
Quản gia Ellen nghĩ thầm, Harold tiên sinh thật ra vẫn rất lương thiện, chỉ tại vị Quý nữ sĩ này quá đáng mà thôi.
Dù sao lỗi không phải do Harold tiên sinh.
Từ khi bọn họ biết rõ ràng vị Quý nữ sĩ này và chồng cũ là Thị trưởng Thang có mối quan hệ cực kỳ tồi tệ, đồng thời đối với con trai là Quý Giang Nguyên lại chẳng có chút ảnh hưởng nào, thì Quý nữ sĩ trong lòng Harold đã chẳng còn chút giá trị nào.
Harold đầu tư ở Bằng Thành, miếng đất quan trọng nhất đã có được trong tay, hắn hy vọng giữ quan hệ tốt với chính quyền địa phương, cũng không để ý đến một Quý Nhã... Người đáng thương nhất là không biết tự lượng sức mình.
Quản gia Ellen rất thích Quý Giang Nguyên nhưng Quý Nhã thật sự là quá kém cỏi!
...
Quý Nhã giận đùng đùng đi ở phía trước.
Kiều Trị nhanh chân đuổi kịp nàng.
Tính tình của Quý Nhã như nắng nóng Bằng Thành, không kiềm chế được, cũng không nghĩ muốn kiềm chế.
"Em yêu, nghe anh nói đã ——"
"Lúc anh cần lên tiếng thì sao lại không nói? Kiều Trị, anh làm tôi quá thất vọng rồi, là một người đàn ông, anh quá hèn nhát! Anh nên cho cái tên khốn kiếp tự phụ Harold đó thấy năng lực của anh mới phải, chứ không phải bị hắn dọa cho hai câu đã sợ mất mật! Tôi nghĩ chúng ta đến đây là kết thúc đi!"
Xe taxi dừng trước cửa khách sạn, vì có nhiều khách nước ngoài ra vào khách sạn, Quý Nhã lên một chiếc xe, mặc kệ Kiều Trị có đập cửa sổ xe như thế nào, nàng vẫn bảo tài xế lái xe đi.
"Chết tiệt!!"
Kiều Trị cũng tức giận đứng tại chỗ, hung hăng đá vào cột nhà.
Trên xe taxi, tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn hàng ghế sau, người phụ nữ Trung Quốc có thể đi cùng người nước ngoài không nhiều, mà cãi nhau với người nước ngoài thì đây là lần đầu tiên tài xế thấy.
Người phụ nữ này cũng thật lợi hại, người nước ngoài bị tức đến mức dậm chân đó!
Quý Nhã vừa ngẩng đầu lên, hành động lén nhìn của tài xế qua gương chiếu hậu bị bắt gặp.
Tài xế rất bối rối, Quý Nhã đột nhiên cười: "Anh nhìn xem tôi xem, tôi có xinh đẹp không?"
Tài xế là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, bị Quý Nhã hỏi mà mặt đỏ bừng.
Ánh mắt Quý Nhã sáng quắc nhìn anh ta, tài xế cảm thấy rất áp lực.
"Đẹp, đẹp ạ!"
Đúng là rất đẹp.
Đẹp chính là đẹp, không thể phủ nhận được. Quý Nhã dáng người cao gầy, làn da trên mặt láng mịn, chỉ có những nếp nhăn mờ nhạt ở đuôi mắt mới tiết lộ nàng có lẽ không còn trẻ, nhưng tổng thể mà nói, nàng vẫn cực kỳ xinh đẹp và có khí chất.
Quý Nhã sờ lên mặt mình.
Đúng vậy, nàng vẫn rất xinh đẹp.
Nàng không phải là kiểu người đẹp mà không biết, từ hơn mười tuổi, bên cạnh nàng đã có rất nhiều người theo đuổi, không cần soi gương, Quý Nhã cũng biết mình đẹp thế nào.
Cổ nàng thon dài, xinh đẹp.
Nàng học múa ba lê.
Nàng biết chơi đàn piano.
Nàng học mỹ thuật vài năm.
Nàng biết thưởng thức nghệ thuật.
Vào những năm 60, cả nước đang thắt lưng buộc bụng, cuộc sống gian khổ giản dị là xu thế chủ đạo, nhưng Quý Nhã chưa bao giờ đi theo xu thế đó, nàng luôn đi trước mọi người một bước, như phượng mao lân giác khác biệt!
Ngay cả đến bây giờ, năm 1985, thời kỳ cải cách mở cửa cũng được mấy năm, nhưng cũng không có nhiều cô gái có điều kiện được hưởng như Quý Nhã năm xưa.
Quý Hoài An thời niên thiếu nghèo khó, tuổi trẻ dần phát tài, đến trung niên đã trở thành nhân vật tiên phong trong giới giáo dục của đất nước.
Quý Nhã là con gái út của ông, Quý Hoài An đã đầu tư rất nhiều nguồn lực giáo dục cho nàng... cũng không cần tốn nhiều tiền, dù Quý Nhã muốn học cái gì, Quý Hoài An luôn có thể tìm được người quen làm thầy. Chuyện này với Quý Hoài An mà nói rất đơn giản, nhưng có mấy người Quý Hoài An trong cả nước?
Khi Quý Nhã hơn mười tuổi, nàng đã đa tài đa nghệ, lại xinh đẹp vô cùng.
Không biết có bao nhiêu chàng trai trẻ muốn cưới nàng, nhưng nàng lại cứ để ý đến Thang Hoành Ân.
Đầu ngón tay vẫn mịn màng trắng trẻo, nàng đã dùng rất nhiều tiền của, thời gian và công sức để chăm sóc. Đến tài xế taxi cũng phải ngẩn ngơ nhìn, tại sao lại có người thờ ơ?
Có lẽ, đúng là già rồi... Tuổi lớn hơn đối phương gần mười tuổi, vì kết hôn và sinh con sớm nên còn có một đứa con trai 20 tuổi. Quý Nhã không muốn nhìn thẳng vào sự thật đó, nàng vẫn có thể hấp dẫn những người đàn ông ở đẳng cấp như Kiều Trị, nhưng lại không có cách nào lay động được những người thật sự nổi bật như Harold.
Không thể là Kiều Trị.
Nếu không có sự so sánh với Harold, có lẽ nàng sẽ miễn cưỡng bản thân và Kiều Trị ở bên nhau.
Vì có sự so sánh, Quý Nhã lại càng thêm đau khổ. Với một người phụ nữ như nàng, đã định trước cả đời theo đuổi sự xuất sắc, nếu không phải là người đàn ông giỏi nhất, sao có thể cam tâm tình nguyện theo!
Tài xế lái xe hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra vẫn chưa hỏi nữ hành khách muốn đi đâu, hắn bị Quý Nhã làm cho đầu óc rối bời.
"Đồng chí, cô muốn đi đâu ạ?"
Đi đâu sao?
Quý Nhã đã bỏ Kiều Trị ở cửa khách sạn, còn mình thì cũng không biết nên đi đâu.
Trong lòng nàng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không muốn nghe những lời an ủi của Kiều Trị, mà là muốn phát tiết cơn giận thật sự.
"Đi đến chính quyền thành phố!"
Đi chính quyền thành phố?
Tài xế không dám bắt chuyện với Quý Nhã nữa.
Cô gái này cũng có bản lĩnh đấy, khó chịu ra mặt, cãi nhau với người nước ngoài xong lại muốn đến chính quyền thành phố.
Đến nơi, Quý Nhã sửa sang lại tóc rồi xuống xe.
Nàng có vóc dáng cao ráo, gu ăn mặc không tệ, nhìn lên cực kỳ đáng sợ, một đường đi vào chính quyền thành phố không ai ngăn cản nàng, ngược lại là nàng trực tiếp chặn một cán bộ:
"Tôi muốn gặp thị trưởng Thang, phòng của ông ấy ở tầng nào?"
Vẻ mặt của cán bộ hoảng hốt, tùy tiện muốn gặp thị trưởng là có thể gặp sao?
Nếu đã hẹn trước với thị trưởng, thì đã không đến mức ngay cả văn phòng của thị trưởng ở đâu cũng không biết!
"Thật xin lỗi ——"
Quý Nhã lạnh lùng cắt ngang lời hắn: "Tôi là vợ cũ của ông ấy, anh dẫn tôi đi là được rồi, ông ấy sẽ gặp tôi."
Cán bộ thật muốn ngất đi.
Nghe được chuyện bát quái riêng tư như thế của Thị trưởng Thang, anh ta hoàn toàn không cảm thấy hào hứng, những người có vị thế cao đều rất kiêng kỵ việc thông tin riêng tư bị người dưới biết được, anh ta không muốn biết Thị trưởng Thang có vợ cũ!
"Cô, cô chờ, tôi đi hỏi một chút đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận