Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1261: Cho lãnh đạo xử lý giấy hôn thú (length: 8074)

Lưu Phân mất ngủ đến rất khuya mới ngủ, nàng ở cái tuổi này, buổi tối ngủ không ngon ngày thứ hai liền sẽ biểu hiện ở trên mặt.
Vốn dĩ cũng không để ý bề ngoài, buổi sáng soi gương cảm thấy sắc mặt không tốt, ma xui quỷ khiến lau một chút kem bảo vệ da, còn đi trên gương mặt lau một chút yên chi.
Thang Hoành Ân từ sớm đã khen nàng đẹp mắt.
"Đến thị trấn rồi, ta và ngươi đi mua bộ quần áo mới."
Lưu Phân khẽ ừ một tiếng.
Chính là một người ngây ngô như Lưu Phân, cũng biết lúc này không thể tự cho là thông minh phản bác Thang Hoành Ân, nói cho đối phương biết mình là người bán quần áo, không thể để người khác đem tiền kiếm đi.
Thang Hoành Ân cũng không nói vì Lưu Phân bán quần áo, liền giảm tiền mua quần áo cưới.
Việc người khác kiếm được hay không tiền có quan trọng không?
Đây là một người đàn ông, bày tỏ tấm lòng với người phụ nữ sắp gả cho mình.
Hắn vui vẻ mua cho nàng quần áo mới, ai cũng đừng có xen vào!
"Ta còn muốn sáng sớm nấu cho ngươi bát mì ăn, tìm khắp phòng bếp đều không có gạo, bột mì, gia vị gì cả, lúc các ngươi rời nhà thu dọn sạch sẽ quá."
Lưu Phân đỏ mặt, "Một năm mới về một chuyến, bột gạo để cũng sẽ hỏng mất, trước khi đi đều cho hàng xóm rồi."
"Không sao, tảo mộ xong chúng ta đi huyện ăn cơm."
Hương nến tiền giấy là trong thôn vốn có, coi đó là nghề gia truyền, tối qua đã mua xong.
Thang Hoành Ân đây là lần thứ hai đi tảo mộ cho nhị lão nhà Lưu gia.
Tết vừa rồi, hắn rất chắc chắn mình có thể làm con rể nhà Lưu gia, sớm đón nhạc phụ nhạc mẫu.
Có lẽ nhạc phụ nhạc mẫu cũng rất vừa lòng hắn là con rể, hiện tại cuối cùng sắp được danh chính ngôn thuận, thì việc tảo mộ cho nhị lão càng phải chu toàn hơn.
Đốt hương thắp nến, Thang Hoành Ân quyết định sẽ nói vài lời từ tận đáy lòng với nhạc phụ nhạc mẫu ở dưới suối vàng:
"Nhân sinh trăm năm, A Phân cả đời này cũng đã đi qua hơn nửa, nếm không biết bao nhiêu khổ, nhưng ta tin tưởng số của nàng là trước khổ sau ngọt, đợi nàng trở thành vợ của ta, ta nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt, không để ai bắt nạt nàng, hai người nương tựa bên nhau, cùng nhau vượt qua chặng đường còn lại của cuộc đời một cách hạnh phúc!"
Lời này không chỉ là những lời nói từ đáy lòng dành cho nhị lão nhà Lưu gia, mà còn là lời tỏ tình với Lưu Phân.
Lưu Phân không còn ngại ngùng nữa, nếu như người thân đã khuất còn có linh cảm, nàng không thể để Thang Hoành Ân một mình lên tiếng, nàng cũng phải có lời đáp lại.
"Cha mẹ, con nhớ mọi người, mọi người đừng lo lắng cho con nữa, hiện tại cuộc sống của con và Đại ca ngày càng tốt..."
Nhìn trộm Thang Hoành Ân một cái, Lưu Phân cúi đầu:
"...Hắn cũng là người tốt."
"A Phân, 'Hắn' có tên có họ, bây giờ em vẫn không thể gọi hắn bằng tên được à?"
Lưu Phân bị Thang Hoành Ân ép không còn cách nào, dứt khoát nghĩ thoáng, lại một lần nữa giới thiệu với nhị lão:
"Hắn tên là Thang Hoành Ân, là cán bộ nhà nước, đồng chí Thang Hoành Ân từng ly hôn, con cũng từng ly hôn, con và hắn hôm nay muốn đi đăng ký kết hôn, hai người cùng chung chí hướng, nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp!"
Còn cần nói gì nữa, như vậy là đủ rồi.
Thang Hoành Ân nắm tay Lưu Phân, "Đi thôi, đến An Khánh, đợi đến thị trấn, chắc cục dân chính cũng bắt đầu làm việc rồi!"
Hai người nắm tay lên xe, Thang Hoành Ân chở Lưu Phân đến An Khánh.
Hắn đã có chuẩn bị trước, trước tiên đưa Lưu Phân đi cửa hàng bách hóa mua một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, kiểu dáng có sao cũng được miễn là trông thời trang, may mà Lưu Phân thu xếp gọn gàng, có thể mặc được bộ đồ này.
Sau đó lại mua cho Lưu Phân một đôi nhẫn vàng trơn.
"Cầm lấy đi, tiền lương của ta không thấp, nhưng đó là so với những người dân bình thường thôi, không thể cho em hưởng thụ vật chất quá nhiều, nhưng ta sẽ cố gắng cho em những điều tốt nhất. Chiếc nhẫn này bình thường ta không thể đeo, nhưng ta sẽ luôn mang nó bên người."
Hai chiếc nhẫn vàng đơn giản, không thể sánh bằng những trang sức mà Lưu Phân đã mua rải rác trong hai năm qua.
Nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
Thang Hoành Ân tại chỗ đeo nhẫn vào tay cho Lưu Phân, dù sao bây giờ hắn cũng đang nghỉ, không ai biết hắn là thị trưởng, dứt khoát đeo luôn chiếc còn lại vào tay mình.
Lại nắm lấy tay Lưu Phân mân mê một hồi, tay hắn không quá lớn, nhưng tay Lưu Phân xương nhỏ nên bàn tay của nàng có thể lọt thỏm trong lòng bàn tay hắn.
Chỉ là trước đây làm nhiều việc đồng áng nên bàn tay mịn màng trắng trẻo đã biến thành chai sạn, duy chỉ có khớp xương ngón tay trở nên to hơn là không thể thay đổi được.
"Tay của em xấu quá..."
Lưu Phân muốn rụt tay lại, Thang Hoành Ân nắm chặt tay nàng.
"Lao động là vinh quang, đây chính là đôi tay của người dân lao động điển hình, có gì mà xấu chứ?"
Nói như vậy nhưng những việc lao động về sau vẫn cứ để hắn làm đi.
Lưu Phân đương nhiên cũng không tiếc tiền mua cho Thang Hoành Ân một bộ quần áo mới.
Mua quần áo, mua nhẫn, sau đó đến tiệm chụp ảnh chụp chung một tấm, hối thúc người ta rửa ảnh cho nhanh, Thang Hoành Ân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đồng chí, ngài xem tuổi tôi cũng đã cao mới tìm được bà xã, hôm nay vội vàng đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, không có ảnh chụp làm sao được, ngài giúp đỡ một chút được không?"
Dù sao gần trưa bọn họ đã lấy được ảnh chụp.
Trình tự giống như các cặp đôi khác, đến cục dân chính đem giấy tờ tùy thân đổi thành hai bản giấy chứng nhận kết hôn đã đóng dấu.
Giấy chứng nhận kết hôn hiện tại vẫn còn là viết tay.
Nếu nói có gì khác biệt, thì có lẽ chính là tuổi của hai người lớn hơn so với những cặp vợ chồng trẻ đến đăng ký kết hôn.
Nhưng trông họ lại càng thêm thân mật.
Có vài đồng chí trẻ, cũng chỉ gặp nhau vài lần đã quyết định kết hôn, còn không chắc đã có được sự thấu hiểu như Thang Hoành Ân và Lưu Phân!
Người làm thủ tục đăng ký kết hôn nhanh tay nhanh chân, thái độ cũng khách sáo, còn nói rất nhiều lời chúc phúc.
Đồng nghiệp của anh ta đều nghĩ anh ta trúng tà rồi.
Đợi đến khi đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Lưu Phân và Thang Hoành Ân, tiễn đôi vợ chồng mới cưới ra về, đồng nghiệp liền trêu chọc vài câu.
Người kia trừng mắt: "Anh biết cái gì!"
Mẹ ơi, vừa rồi anh ta hết cả hồn.
Nhìn giấy chứng minh công tác của người đàn ông kia thì thấy đơn vị công tác là chính phủ thành phố Bằng, chức vụ là thị trưởng!
Anh ta vừa làm thủ tục đăng ký kết hôn cho một vị thị trưởng sao?
Còn nhà gái thì lại là người địa phương ở An Khánh, còn là người thôn Thất Tỉnh, một thôn ở dưới huyện An Khánh.
Vậy mà hai người vẫn có thể kết hôn, thật là khác biệt lớn!
Thị trưởng Thang vừa kết hôn nắm tay vợ mới đi trên đường.
Giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy, nhưng có hay không tờ giấy này, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Nắm tay nhau trên đường, trước kia Lưu Phân sẽ phản đối.
Hiện tại nàng cũng sẽ thẹn thùng, nhưng sẽ không trốn tránh.
Vì nàng và Thang Hoành Ân đã trở thành vợ chồng hợp pháp!
Vợ chồng hợp pháp thì phải thế nào?
Ở trên đường, các cặp đôi có thể thoải mái đi cùng nhau, các cô gái có thể ôm eo chàng trai một cách đường hoàng!
Không phải là đang giở trò lưu manh, cũng không phải làm bại hoại phong tục, chỉ là các cặp đôi thể hiện tình cảm với nhau mà thôi.
Lưu Phân bị Thang Hoành Ân nắm tay, liền nghe thấy Thang Hoành Ân hỏi ý: "Ta đã xin nghỉ mấy ngày, em có muốn đi đâu không, chúng ta có thể đi chơi vài ngày."
Muốn đi đâu sao?
Trở lại kinh thành hay đi Bằng thành nhỉ?
Nghĩ đến Bằng thành, Lưu Phân bỗng khựng lại, "Chết rồi, em vẫn chưa nói chuyện kết hôn cho Đại ca biết."
Thang Hoành Ân bật cười, "Em lo lắng chuyện đó à? Em cứ yên tâm, những ai cần biết thì đều sẽ biết cả. A Phân, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi, hay là em nghĩ xem, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đâu."
Nghỉ ở đâu sao?
Việc nghỉ ở đâu có quan trọng không?
Quan trọng là phải ở một phòng, ngủ chung một giường!
Mặc kệ Thang Hoành Ân muốn làm gì, nàng đều không thể từ chối... Hai má Lưu Phân ửng hồng, tại sao nàng phải từ chối, chẳng qua là ngủ chung giường thôi mà, nàng con cái cũng đã sinh, còn sợ gì chuyện này nữa!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận