Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 835: Không phục tùng công tác phân phối (length: 8353)

Cung Dương liền ở bên cạnh đứng đó.
Ở trước mặt Hạ Hiểu Lan, hắn không dám lên mặt, Hạ Hiểu Lan coi như là người dẫn dắt hắn vào nghề trang hoàng, hắn rất để ý đánh giá của Hạ Hiểu Lan.
Cung Dương không chỉ trình độ cao, hắn vẫn là người kỳ cựu và là trụ cột của công ty.
Tháng 5, phần lớn các bạn học của Cung Dương đã xác định được nơi phân công, bản thân Cung Dương không cần công tác, thầy giáo trong trường tìm hắn nói chuyện, người nhà hắn không hiểu, bạn học cũng cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề:
"Cung Dương, không có công tác, về sau làm sao dưỡng già?"
"Không được chia phòng..."
"Khám chữa bệnh thì làm sao?"
"Quan trọng nhất là hộ khẩu của ngươi, giải quyết như thế nào!"
Cung Dương làm thêm lung tung gì đó đến nỗi việc phân công công tác cũng không cần.
Cung Dương thừa nhận lời thầy cô và bạn bè nói đều đúng, mọi người đều như vậy, từng bước một tiến hành phân công công tác thống nhất, hắn dựa vào cái gì mà muốn đặc biệt tách ra đi một mình?
Ngay cả người nhà Cung Dương cũng không thể hiểu.
Thi đỗ đại học, Cung Dương chính là người trong thành. Học sinh nông thôn, lên đại học hộ khẩu từ nông thôn chuyển ra, trở thành hộ khẩu tập thể của trường học. Đến khi tốt nghiệp thì hộ khẩu sẽ theo công tác, chuyển đến đơn vị công tác.
Cung Dương không tuân theo phân công, muốn đi theo công ty tư nhân làm việc, hộ khẩu sẽ dừng lại ở đâu?
Ngay cả ông chủ Lưu Dũng của Viễn Huy vẫn còn là hộ khẩu nông thôn!
Khó khăn lắm mới nhảy ra khỏi cửa nông thôn, bởi vì vấn đề công tác mà muốn bị đánh về nguyên hình, người Cung gia tự nhiên không hiểu được lựa chọn của Cung Dương.
Nhưng Cung Dương đã sớm quyết tâm.
Hắn hiện tại là nhà thiết kế duy nhất của Viễn Huy, lương cơ bản tương đương với thu nhập của các xưởng đầu tư bên ngoài, mỗi khi vẽ một bản thiết kế đều có tiền, những lúc không vẽ đồ thì Cung Dương cũng theo làm việc vặt, không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, thu nhập hàng tháng trên nghìn tệ, dưỡng lão, chia phòng, khám chữa bệnh và hộ khẩu những thứ này, sớm muộn gì hắn cũng có thể dựa vào chính mình mà giải quyết!
Được cái này thì mất cái kia, gia cảnh Cung Dương khó khăn, sau khi kiếm được tiền, hắn lại càng không cam lòng mỗi tháng lấy mấy chục đồng tiền lương.
Ổn định thì rất ổn định, nhưng đến năm nào tháng nào thì mới có thể cải thiện điều kiện gia đình, để cả nhà có một cuộc sống tốt hơn?
Bằng Thành vẫn luôn xây nhà cao tầng, thị trường trang hoàng rất lớn, Cung Dương không cho rằng lựa chọn của mình là sai.
Việc quốc gia không chia nhà nữa hắn cũng không sợ, như ông chủ của hắn là Lưu Dũng, tự mình bỏ tiền mua Tứ Hợp Viện ở Kinh Thành, dùng đến mấy vạn tệ, thu nhập mấy năm của Cung Dương cũng có thể tích cóp được. Huống chi bản thân hắn cũng không cần mua Tứ Hợp Viện đắt như vậy, tìm một căn nhà trệt ở Thương Đô, bỏ ra một hai vạn tệ mua xuống, là có thể đón cả nhà vào thành—tiền có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, một gia đình nông dân cả năm tích góp cũng không đến mấy trăm tệ, sao so được với thu nhập một tháng của Cung Dương, hộ khẩu nông thôn với hộ khẩu thành phố thì có gì khác nhau?
Cho dù cả nhà không làm ruộng thì Cung Dương cũng không lo việc đóng thuế và trích nộp.
Bởi vì chặn đường lui của mình, dưới tình huống như vậy, có thể tưởng tượng, dưới tình huống như vậy Cung Dương liều mạng như thế nào. Hạ Hiểu Lan không thể nào vẫn cùng hắn vẽ chung, hắn may mắn hơn người khác là, vừa mới bắt đầu vào nghề này, liền bị ảnh hưởng bởi thẩm mỹ vượt thời đại của Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan hợp tác với hắn mấy lần, khiến cho Cung Dương có điểm khởi đầu thẩm mỹ cao trong giới này... Cuối cùng một năm, hắn cuối cùng đã từ nghiệp dư biến thành chuyên nghiệp, Hạ Hiểu Lan nhìn bản vẽ hiệu quả trang hoàng tiệm mới cũng có thể nhận ra.
Phong cách đại thể không đổi, Cung Dương thay đổi cục bộ, Hạ Hiểu Lan liền cảm thấy rất ổn.
"Chị Bạch, tôi thấy không có vấn đề gì cả, Cung Dương thiết kế quá tốt."
Bạch Trân Châu gật đầu, "Tôi thấy Cung Dương thật sự liều mạng, cô lại có thể lôi được một người như vậy từ trong trường đại học ra, ngay cả việc chân tay nhỏ nhặt hắn cũng chịu làm."
"Hắn không làm những việc chân tay nhỏ nhặt, thì sao biết được sự khác biệt khó khăn giữa bản vẽ và thực tế thi công? Bất quá Cung Dương đích thực rất liều mạng."
Cung Dương đứng bên cạnh ngây ngô cười.
Trước kia hắn làm việc chân tay nhỏ nhặt, là vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn. Hiện tại chính là đạo lý mà Hạ Hiểu Lan đã nói, nếu không tự mình ra tay, thì hắn không biết thiết kế của mình có thực hiện được hay không.
Hạ Hiểu Lan nhặt về, không phải chỉ có Cung Dương.
Hạ Hiểu Lan ban đầu tìm em gái của Trác Vệ Bình là Trác Na hỗ trợ, Trác Na căn bản không thèm vẽ áp phích quảng cáo cho cửa hàng quần áo, vì điều kiện gia đình của Trác Na không tệ, không thiếu chút tiền đó.
Nhưng Cung Dương thì thiếu a.
Cung Dương thiếu tiền, gặp Hạ Hiểu Lan có thể kiếm tiền, tự nhiên ăn ý, bị Hạ Hiểu Lan "bắt cóc" từ Thương Đại.
Hạ Hiểu Lan còn “dụ” luôn cả Bạch Trân Châu, đồng chí Bạch Trân Châu tự mình không hề hay biết.
Việc Hạ Hiểu Lan "dụ" Bạch Trân Châu là vì nhân phẩm của Bạch Trân Châu. Đương nhiên, đồng chí Bạch Trân Châu cũng thiếu tiền, việc cửa hàng hoa quả nửa sống nửa chết khiến Hạ Hiểu Lan có thể mê hoặc nàng đến Bằng Thành kiếm tiền. Hiện tại Bạch Trân Châu cũng đích thực kiếm được tiền, Hạ Hiểu Lan muốn cho Lưu Phân mua xe, liền hỏi Bạch Trân Châu có mua không.
Bạch Trân Châu có chút động tâm.
Trong tiệm có một chiếc xe, lại là xe tải chở hàng, Bạch Trân Châu thường xuyên chủ động đảm nhận vai trò tài xế.
Nữ đồng chí bình thường thích tô son điểm phấn, Bạch Trân Châu lại không thích.
Nàng về cả cách ăn mặc đều mang thiên hướng nam tính, đối với xe ô tô thì đích thực cảm thấy hứng thú; trước đó còn có xe của Khang Vĩ lái, sau khi xe của Khang Vĩ bị đụng, Đỗ Triệu Huy sửa lại một chiếc xe mới, trực tiếp cho chở đến Kinh Thành.
Cửa hàng vật liệu xây dựng năm trước có một lần chia hoa hồng, Bạch Trân Châu được chia hai vạn năm, còn sạp hàng chợ buôn bán nhỏ, nàng giao cho vài người kinh doanh, mỗi tháng bọn họ đều nộp cho nàng mấy ngàn tệ, cửa hàng vật liệu xây dựng muốn mở thêm cửa hàng mới, trong thời gian ngắn sẽ không có hoa hồng, Bạch Trân Châu vẫn còn phương pháp để kiếm tiền, trong tay có tiền.
Nàng hiện giờ ở Bằng Thành dài hạn, đã mua nhà ở bên này, đón cả bà nội đến Bằng Thành sinh sống.
"Mua nhà trệt, chưa đến hai vạn, trước cô nói nhà ở an sinh, vẫn luôn không có động tĩnh. Bất quá bà nội tôi tuổi lớn, ở nhà trệt rất tốt, không cần leo cầu thang. Tìm Dũng thúc trang hoàng lại đơn giản, hiện tại tôi cũng coi như định cư ở Bằng Thành!"
Xe có thể qua một thời gian ngắn rồi mua, còn nhà ở là nhất định phải mua.
Bạch gia ở Dương Thành có nhà cũ, nhưng Bạch Trân Châu còn có một người anh trai, Bạch Trân Châu nghĩ anh mình muốn cưới vợ, nhà cũ ở Dương Thành nàng khẳng định không tranh với anh mình.
Về phần việc bản thân lấy chồng, Bạch Trân Châu từ trước đến nay chưa nghĩ tới.
Lấy chồng thì phải giặt quần áo nấu cơm sinh con, có gì vui bằng việc kiếm tiền.
Chỉ là Hạ Hiểu Lan nói muốn đi mua xe, Bạch Trân Châu cũng có chút động lòng. Cho dù hết bận ở tiệm thì Bạch Trân Châu cũng không muốn về nhà, về nhà bà nội lại lải nhải bắt nàng kết hôn, nàng như vậy thì có thể kết hôn với ai?
"Tôi cùng cô đi xem, hiện tại vẫn chưa có tiền mua."
Hạ Hiểu Lan nghĩ thầm, xe hải quan vẫn tương đối tiện nghi. Hai người còn chưa kịp đi thì Lưu Dũng hớt ha hớt hải chạy về: "Các cô đừng đi vội, Tiểu Vương nói thị trưởng Thang gọi hai đứa mình đến nhà ông ấy một chuyến, muốn nói về chuyện khách sạn Nam Hải!"
Khách sạn Nam Hải rốt cuộc cũng bắt đầu đấu thầu trang hoàng sao?
Từ khi Lưu Thiên Toàn béo ị chết tiệt kia rời khỏi Bằng Thành, Hạ Hiểu Lan đã để chuyện khách sạn Nam Hải sang một bên.
Nếu Thang Hoành Ân kêu cô và Lưu Dũng qua đó, thì công trình này chắc chắn có phần của 'Viễn Huy'. Mấy trăm gian phòng khách sạn tiêu chuẩn năm sao, quả thực là một miếng bánh gato rất lớn, kiếm được bao nhiêu tiền vẫn còn là chuyện nhỏ, loại công trình này nếu toàn bộ thầu được thì còn tốt, chỉ cần tham gia vào thì đã là có tư cách!
Cũng giống như tòa nhà khách của chính phủ Bằng Thành, nếu không trang hoàng tòa nhà đó thì danh tiếng của 'Viễn Huy' sẽ không được biết đến.
Hạ Hiểu Lan lập tức cũng không để ý chuyện mua xe, chuyện cơ hội đến rồi lại vụt mất:
"Cậu ơi, con đi xem tình hình với cậu ngay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận