Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 475: Người cô đơn (length: 8544)

Tiểu Vương sức trẻ tráng kiện, dù suýt chút nữa ngã nhào, vẫn thuận lợi cõng Thang Hoành Ân lên xe.
Hắn đạp chân ga mà chân vẫn còn đang run rẩy.
Đưa Thang Hoành Ân đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ hỏi tiền sử bệnh, làm kiểm tra sơ bộ, rồi mắng Tiểu Vương một trận.
"Bệnh nhân loét dạ dày tương đối nghiêm trọng, cần thời gian dài chữa bệnh và điều dưỡng, không được chịu kích thích..."
Sau khi mắng Tiểu Vương xong liền nói phương án hiện tại là làm phẫu thuật.
Làm phẫu thuật?
Tiểu Vương không dám quyết định việc này thay Thang Hoành Ân, mà chờ tình trạng của Thang Hoành Ân ổn định hơn rồi để tự hắn quyết định. Bệnh bao tử tái phát liên tục, lần trước ở Bằng Thành cũng không chịu phẫu thuật vì không có thời gian làm việc.
Hiện tại cũng không có thời gian, nhưng tình hình Thang Hoành Ân không thể kéo dài thêm.
Nếu không hắn cứ ra vào bệnh viện như thế, dễ gây ấn tượng xấu với người khác về thể trạng, sẽ chẳng có chút lợi ích nào trong công việc. Tâm trạng của Thang Hoành Ân hôm nay dao động quá lớn, nhân dịp đợt đến kinh thành họp, thủ đô có điều kiện chữa bệnh tốt nhất, Thang Hoành Ân rốt cuộc quyết định phải phẫu thuật.
Nhưng hắn lại là một người cô đơn.
Xem thái độ đêm nay thì có lẽ vợ trước chỉ ước gì hắn chết sớm.
Con trai ruột thì đúng là thân, nhưng hai cha con hơn mười năm không gặp, Quý Giang Nguyên có thái độ thế nào hắn cũng không tài nào biết được, Thang Hoành Ân sẽ không để Quý Giang Nguyên đến bệnh viện.
Quan hệ thân thích của hắn không sâu sắc, dù có anh chị em, quan hệ lại vô cùng xa lạ.
Bình thường một lòng vùi đầu vào công việc, trong đầu chỉ toàn là đại sự, cũng chẳng cảm thán về sự cô độc lẻ loi của mình. Hiện tại phải phẫu thuật, Thang Hoành Ân khó tránh khỏi đa sầu đa cảm đôi chút.
"Ta sẽ sắp xếp công việc ở Bằng Thành một chút, không cần thông báo cho ai cả, cả người của văn phòng đại diện Bằng Thành ở kinh thành cũng không cần kinh động, sau phẫu thuật sẽ có người chăm sóc."
Thang Hoành Ân sắp xếp ổn thỏa mọi công việc liên quan đến ca phẫu thuật của mình.
Tiểu Vương đi theo Thang Hoành Ân mấy năm, hiểu rõ tình cảnh của hắn, lúc này trong lòng chua xót, Thang Hoành Ân còn nói hắn tuổi trẻ đồng chí không chịu được việc này.
"Ngươi đó, đôi khi còn không bằng một cô bé."
Cô bé nào chứ?
Ngoài tài xế và thư ký ra, mấy năm nay người thân cận với Thang Hoành Ân, hình như chỉ có một mình Hạ Hiểu Lan mặt dày bám váy.
Sau khi Thang Hoành Ân phẫu thuật, thuốc tê chưa hết, Tiểu Vương nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thông báo cho Hạ Hiểu Lan. Nếu lãnh đạo nhắc đến nàng, nói không chừng là muốn gặp nàng? Hạ Hiểu Lan đúng là rất có thể khiến người ta vui vẻ.
...
Hạ Hiểu Lan đến bệnh viện vào buổi trưa.
Buổi sáng nàng có tiết học, vẫn là tiết tiếng Anh. Hạ Hiểu Lan nghĩ đến lời "chỉ điểm" của Thang Hoành Ân, dứt khoát thành thành thật thật đi hỏi thầy giáo tiếng Anh Lâm. Thầy Lâm hình như đã sớm chờ Hạ Hiểu Lan đến hỏi, giữ chặt Hạ Hiểu Lan lại rồi giải thích một hồi:
"Lão sư suy tính chưa chu toàn, nghĩ rằng tiếng Anh cơ bản của em rất tốt nên muốn hiểu thêm về trình độ của các bạn học khác... À đúng rồi, ta đã đăng ký cho em tham gia cuộc thi tiếng Anh sinh viên toàn quốc, vòng loại vào giữa tháng 11, em có thể chuẩn bị trước một chút."
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Chỉ đơn giản vậy thôi!
Thang Hoành Ân nói không sai, chính nàng đã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, thực tế chỉ cần dùng cách đơn giản nhất để giải quyết thì sẽ có được câu trả lời rõ ràng. Nàng không nên đem cách giải quyết vấn đề trên thương trường mang vào trường học để dùng!
Thầy Lâm nói giới thiệu nàng tham gia cuộc thi tiếng Anh sinh viên, Hạ Hiểu Lan cũng không phản đối. Đây là cuộc thi do Bộ Giáo dục chủ trì, vòng loại đều do các trường đại học làm đơn vị tham gia, chỉ có điều năm nhất đăng ký ít, năm 3, năm 4 mới là quân chủ lực.
Hạ Hiểu Lan cùng thầy Lâm thảo luận kĩ về cuộc thi tiếng Anh, thầy Lâm cho rằng đây là lần đầu tiên Bộ Giáo dục tổ chức cuộc thi tiếng Anh quy mô toàn quốc, nếu có thể thể hiện tốt trong cuộc thi, Hạ Hiểu Lan vẫn có thể giành được một vài cơ hội.
"Tóm lại, có gì không hiểu cứ đến tìm ta."
Thầy Lâm nói rất thẳng thắn, Hạ Hiểu Lan không cần đến hỏi cả thầy giáo môn Toán, phỏng chừng cũng vì lý do tương tự, nàng cũng chỉ được điểm tối đa môn Toán và tiếng Anh.
Gần đến trưa nàng mới vội vã chạy tới bệnh viện.
"Sao lại phải nhập viện, tối qua rời trường em thấy tình hình đâu nghiêm trọng lắm đâu!"
Thang Hoành Ân sau khi phẫu thuật rất yếu, người trả lời Hạ Hiểu Lan là Tiểu Vương. Tiểu Vương nào dám nói lãnh đạo sau khi rời Hoa Thanh còn ghé qua nhà họ Quý rồi mới bị như thế, Tiểu Vương cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà họ Quý, lúc nhìn thấy Thang Hoành Ân đã rất nghiêm trọng rồi.
"Chuyện cụ thể tôi không tiện nói, tình hình bây giờ là như vậy, lãnh đạo cũng không cho phép thông báo cho người khác."
Trong bệnh viện có y tá giúp chăm sóc, Tiểu Vương chủ yếu lo Thang Hoành Ân suy nghĩ tiêu cực mới báo cho Hạ Hiểu Lan. Kết quả Hạ Hiểu Lan đến đúng lúc Thang Hoành Ân đang nghỉ ngơi, nàng chỉ có thể buổi tối quay lại một chuyến.
Nàng tranh thủ đi hỏi bác sĩ về tình hình phẫu thuật của Thang Hoành Ân, biết rõ rồi cũng sẽ yên tâm hơn. Loét dạ dày để lâu không khỏi, chỗ đau nói không chừng ngày nào đó sẽ phát bệnh biến chứng, phẫu thuật không phải là lựa chọn tốt nhất nhưng biện pháp ép buộc đơn giản này cũng coi như giải quyết tạm một mối họa tiềm ẩn. Về sau có tái phát hay không còn tùy thuộc vào thói quen sinh hoạt của Thang Hoành Ân.
Hạ Hiểu Lan trước kia hy vọng bản thân mình ôm được cái đùi này sẽ thật khỏe mạnh, hiện tại qua lại với nhau đã lâu, nàng cũng xem Thang Hoành Ân thật lòng như một người chú thân thiết —— chỉ nói họ hàng nhà Hạ, bác ruột hay chú ruột thì ai có ai ra dáng một người lớn tuổi? Không phải nói là có giúp được gì cho Hạ Hiểu Lan hay không mà là bọn họ căn bản không xem nàng như cháu ruột.
Người xa lạ còn có thể sống chung mà nảy sinh tình cảm, có những người ích kỷ, trái tim vốn không thể nào làm ấm được.
"Buổi chiều em còn có lớp, buổi tối sẽ lại đến thăm Thang thúc thúc."
Hạ Hiểu Lan nán lại bệnh viện hơn nửa tiếng, Thang Hoành Ân vẫn chưa tỉnh, buổi chiều nàng cũng còn có lớp học. Xe đạp gửi ở tầng một bệnh viện, khi xuống lầu thấy hai cô bé tầm tuổi học sinh đang cãi nhau ở hành lang.
Một người nói có bệnh thì phải đi khám, người còn lại có vẻ như e ngại gì đó.
Hạ Hiểu Lan nhìn thêm hai mắt, "Tư Nhan?"
Trong đó một người là Cố Tư Nhan, người đã gặp mặt một lần, là em họ của Chu Thành, con gái lớn của cậu ba Cố Chính Thanh, một người hâm mộ số một của Hạ Hiểu Lan trong gia tộc nhà họ Chu.
Hạ Hiểu Lan suy nghĩ một chút rồi mới thử gọi.
"Hạ tỷ tỷ!"
Cố Tư Nhan nhận ra nàng liền đáp ngay. Ai đã gặp Hạ Hiểu Lan thì khó có thể quên nàng được. Hơn nữa lúc đó Hạ Hiểu Lan với tư cách là học bá đã đè ép những người nhà họ Chu xuống, ấn tượng của Cố Tư Nhan với nàng vô cùng sâu sắc!
Hạ Hiểu Lan còn tặng quần cho cô nàng, Cố Tư Nhan có thái độ rất nhiệt tình.
Hạ Hiểu Lan cũng cười, "Tỷ còn sợ nhận nhầm đó, hôm nay là thứ hai, sao em lại không đến trường?"
"Em cùng bạn đi đến bệnh viện khám bệnh ạ, Hà Giai mấy ngày nay đau bụng dữ dội, ăn trưa xong còn nôn, y tá của trường đều chẳng khám được gì, em liền đưa Hà Giai đến bệnh viện!"
Hà Giai là cô bé còn lại.
Cô nàng cũng gọi Hạ Hiểu Lan một tiếng chị, Hạ Hiểu Lan hỏi cả hai có mang theo tiền không, Cố Tư Nhan gật đầu. Hạ Hiểu Lan cũng vội về trường, nghĩ một chút rồi lấy từ trong ví ra 50 đồng đưa cho Cố Tư Nhan:
"Các em cứ đưa bạn đi khám trước đi, đã mất công đến bệnh viện rồi thì kêu bác sĩ kiểm tra sức khỏe kĩ càng, coi như chị cho em mượn tiền, có việc gì thì đến Hoa Thanh tìm chị."
Hai cô bé giằng co có phải là do không mang đủ tiền không?
Một người là em họ Chu Thành, Hạ Hiểu Lan thấy đương nhiên sẽ phải quản, 50 đồng có lẽ đủ khám bệnh, nếu đúng là bệnh nặng thì sẽ báo cho người nhà. Hạ Hiểu Lan đi đi lại lại vội vã, thực sự không để ý cái nhạc đệm nhỏ này... Ba ngày sau, khi Cố Tư Nhan đến trả tiền, mặt mũi có vẻ hoảng sợ, Hạ Hiểu Lan mới phát hiện ra hình như cô bé này thật sự gặp rắc rối...
Bạn cần đăng nhập để bình luận