Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 777: Người sau giữ gìn (length: 8120)

Đột nhiên ý thức được chính mình bị một tên ngốc nghếch cứu, Đỗ đại thiếu gia có chút tuyệt vọng.
Hắn bàn chuyện làm ăn cả trăm triệu, lại phải quản mấy chuyện lộn xộn trong nhà họ Hạ, việc này không phù hợp với giá trị của bản thân hắn!
Người nhà họ Hạ đều một giuộc, Đỗ Triệu Huy chỉ để mắt đến một mình Hạ Hiểu Lan, thông minh xinh đẹp lại có dã tâm, mà nàng còn chẳng thèm đoái hoài đến hắn, như thể có cục xương treo lơ lửng trước mặt Đỗ Triệu Huy, khiến hắn càng thêm hứng thú.
Những người khác ngu xuẩn muốn chết, Đỗ Triệu Huy hà cớ gì phải quan tâm đến?
Đỗ Triệu Huy biết, trong cảm nhận của Hạ Đại Quân, mình chắc chắn là đối tượng 99% nguyện ý quy phục, hắn nên chịu đựng khó chịu, giúp Hạ Đại Quân thêm một lần nữa, biến 99% thành 100% mới tối đa hóa lợi ích.
Nhưng Đỗ Triệu Huy thực sự không nhịn được.
"Nếu là hiểu lầm, thì giao cho A Hoa giải quyết, ngươi là theo về Bằng Thành, hay là đợi bọn họ từ trại tạm giam đi ra... Thôi ngươi cứ ở lại Dương Thành chờ tin tức đi."
Hạ Đại Quân có chút thất vọng, nhưng dù sao đại thiếu gia có công việc làm ăn phải quản, sao có thể cứ mãi vì chuyện nhà họ Hạ mà chạy tới chạy lui? Có thể cứu được cả nhà Hồng Binh từ tay lái buôn, Hạ Đại Quân đã mang ơn đội nghĩa lắm rồi.
Đỗ Triệu Huy phất tay với hắn, Hạ Đại Quân lăn xe lăn đi đến cửa, đại thiếu gia lại gọi với theo:
"Đại Quân, đừng có mất mặt như vậy, thiếu gì đàn bà, trước đây ngươi chẳng từng nuôi một cô đồng hương ở đặc khu đấy sao?"
Giải tỏa dục vọng thì tìm cô đồng hương cũng được, tìm gái rót rượu cũng xong, nhưng có thể đừng có mất mặt ngoài đường như thế không hả!
Hạ Đại Quân vội vàng chuồn mất.
Đỗ Triệu Huy thực sự không đợi hắn, tự mình sai người thu dọn đồ đạc về Dương Thành.
Trùng hợp thay, đoàn xe của hắn còn chưa lái ra khỏi phạm vi Dương Thành thì lại đụng phải Thang Hoành Ân.
Lần này, Đỗ Triệu Huy từ cửa kính xe đã nhận ra Tiểu Vương.
"Đó là tài xế của thị trưởng Thang?"
Trợ lý xem xét xác nhận, "Đúng vậy; xe chắc là biển số của chính quyền thành phố, nhưng không phải chiếc xe chuyên dụng của thị trưởng Thang."
Thị trưởng ngồi xe gì, thư ký ngồi xe gì, trợ lý của Đỗ Triệu Huy tuyệt đối không nhầm lẫn, vừa nhìn biển số xe là biết.
Thị trưởng Thang cố ý chọn một chiếc xe kín đáo, chắc là đến Dương Thành giải quyết việc riêng.
"Đại thiếu gia, chiếc xe này lúc chúng ta đến Dương Thành đã từng gặp rồi, nhưng ngày đó tôi không nhận ra tài xế Vương."
Đỗ Triệu Huy lập tức nghi ngờ, thị trưởng Thang thường xuyên đến Dương Thành như thế, lại không muốn bị người khác chú ý, rốt cuộc là vì sao?
Hắn muốn sai người đuổi theo, lại sợ bị Thang Hoành Ân phát hiện, ảnh hưởng đến mối quan hệ với Thang Hoành Ân.
Điều tra chuyện riêng tư là điều mà người có địa vị tối kỵ nhất, trong lòng Đỗ Triệu Huy tò mò, nhưng vẫn phải kiềm chế - sự cố xe cộ lần trước đã tạo ra vết rạn trong quan hệ của hắn với thị trưởng Thang, nếu không phải hắn quyết đoán bán đứng Lưu Thiên Toàn, cho Thang Hoành Ân thấy quyết tâm bỏ gian theo chính nghĩa của mình, thì sự việc đâu dễ dàng giải quyết như vậy!
"Thôi, thị trưởng Thang không ngồi xe của mình, thì chúng ta cứ coi như không biết, không cần để ý."
"Lại là đoàn xe của cậu Đỗ."
Tiểu Vương tiện miệng nói vậy, Thang Hoành Ân ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ "ừ" một tiếng.
Đỗ Triệu Huy chỉ là một thương nhân Hồng Kông đến Bằng Thành đầu tư, Thang Hoành Ân chỉ cần bảo đảm kế hoạch đầu tư của hắn có lợi cho sự phát triển của Bằng Thành là được, sao lại đi can thiệp vào việc riêng tư của Đỗ Triệu Huy? Nếu Đỗ Triệu Huy có làm việc gì vi phạm pháp luật, thì đã có công an quản lý.
Chẳng qua gần đây Đỗ đại thiếu gia có vẻ ngoan ngoãn, chuyện nhà họ Khang còn chưa giải quyết xong mà.
Đỗ Triệu Huy hy vọng Thang Hoành Ân sẽ đứng ra hòa giải, Thang Hoành Ân tạm thời không đồng ý.
Tiểu Vương quen đường lái xe đến trước một nhà khách, rất tự giác ngồi yên trong xe, Thang Hoành Ân tự mình đi vào nhà khách:
"Đồng chí, làm ơn gọi giúp tôi Lưu Phân."
"Lưu Phân à... Cô ấy ra ngoài rồi, còn chưa về!"
Thang Hoành Ân cảm thấy giọng điệu của nhân viên quầy lễ tân nhà khách này có chút lạ.
Những nhà khách nhỏ đánh tên đơn vị như thế này, phần lớn đều bị tư nhân nhận thầu, kỳ thực không được chính quy cho lắm.
Lưu Phân đến Dương Thành lấy hàng, điều kiện ăn ở chắc sẽ không quá cao, hẳn là muốn tiết kiệm tiền.
Thang Hoành Ân có ý định bảo Lưu Phân đổi chỗ ở khác, ví dụ như nhà khách của đơn vị chính phủ, an toàn lại chính quy, nhưng Lưu Phân chắc không chịu. Đồng chí Lưu Phân rất ngại nhận chút tiện nghi của người khác, đặc biệt người kia lại là bản thân hắn, thì Lưu Phân càng thêm kính nhi viễn chi.
Thang Hoành Ân ngồi chờ ở đại sảnh nhà khách, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Sự vội vàng xao động của người trẻ tuổi không thấy ở hắn, chỉ thấy sự điềm tĩnh do tháng năm tích lũy.
Mặc quần áo gì cũng không quan trọng, hắn cứ ngồi đó là đã có phong thái riêng.
Nhân viên quầy lễ tân vừa rồi không khách khí liếc nhìn hai cái, rồi chủ động pha trà mang đến cho Thang Hoành Ân.
"Đồng chí, cảm ơn!"
"Không, không có gì..."
Nhân viên lễ tân còn thấy chính mình có bệnh, nhiệt tình như vậy làm gì, thấy người ta đâu có để ý tới!
Nhân lúc có ly trà, Thang Hoành Ân thuận lý thành chương bắt chuyện, nhân viên lễ tân đâu phải là đối thủ của thị trưởng Thang, chỉ vài ba câu là đã bị moi hết thông tin. Cô ta kể rõ tường tận hành tung của Lưu Phân từ khi đến ở đây, và cũng ấp úng giải thích nguyên nhân thái độ không tốt ban nãy:
"... Hai người phụ nữ đến ở nhà khách, ăn mặc trang điểm xinh đẹp còn mang cả đống đồ về nhà khách, ai biết các cô ta đến Dương Thành làm gì."
Cách ăn mặc của Lưu Phân đâu thể coi là trang điểm xinh đẹp, chỉ là ăn mặc gọn gàng, rất phù hợp với việc kinh doanh quần áo của cô.
Xã hội bây giờ là vậy, đa phần mọi người xem thường hộ kinh doanh cá thể, phụ nữ ra ngoài buôn bán càng bị người chỉ trích.
Ngay cả một nhân viên quầy lễ tân cũng lén lút bàn tán sau lưng, Thang Hoành Ân có chút không vui: "Đồng chí, không có chứng cứ rõ ràng, chỉ trích người khác sau lưng là không nên. Đừng nói chỉ là người khác đến nhà khách ở lại, chỉ cần thủ tục bình thường, không phải tội phạm bỏ trốn, người ta bỏ tiền, nhà khách cung cấp chỗ ở, nhân viên nhà khách cung cấp dịch vụ tốt là được... Cô nói có đúng không?"
Nhân viên quầy lễ tân bị Thang Hoành Ân giáo huấn đến sắp khóc.
Người này là ai vậy, còn hung hơn cả lãnh đạo của cô ta!
Ở ngoài cửa nhà khách, Lưu Phân cũng ngẩn người. Đại sảnh nhà khách có cửa kính trong suốt, từ ngoài có thể nhìn vào trong, Lưu Phân và Lý Phượng Mai kéo những bao lớn bao nhỏ quần áo trở về, thì thấy Thang Hoành Ân đang ngồi bên trong.
Lưu Phân dừng bước không tiến, vì có một cây cột lớn chắn trước mặt, hình bóng của cô vừa vặn bị che khuất.
Vì vậy mà Thang Hoành Ân tạm thời không phát hiện ra cô, cô cùng Lý Phượng Mai đã nghe thấy Thang Hoành Ân rất nghiêm túc đang "lên lớp" cho nhân viên lễ tân.
Hóa ra cái giọng điệu kỳ quặc ban nãy của nhân viên lễ tân không phải nhắm vào tất cả khách ở trọ, mà đơn thuần là do cô ta cảm thấy hai người phụ nữ từ nơi khác đến, lại ăn mặc xinh đẹp thì không giống người đứng đắn.
Lưu Phân nói không tức giận là giả, Hạ Đại Quân ngoài đường cũng đã chỉ trích cô như thế.
Thế mà Thang Hoành Ân là một thị trưởng lớn, còn cố ý giải thích với nhân viên lễ tân, chỉ vì cô ta đã có lời chỉ trích với cô.
Người trước thì ân cần, người sau lại bênh vực cô như vậy, chỉ có người thân thiết nhất mới có, còn Thang Hoành Ân là người đầu tiên.
Đứng yên tại chỗ, lòng Lưu Phân vừa chua xót lại nghẹn ngào.
Lý Phượng Mai cũng nghe thấy rõ, "A Phân, một người đàn ông chịu bênh vực cô như vậy, cho dù không phải thị trưởng, thì cũng đáng để thử một lần rồi!"
Vậy người kia phải làm sao đây?
Mà Thang Hoành Ân cố tình lại là thị trưởng.
Nếu không phải thị trưởng, Lưu Phân có lẽ còn thật sự muốn thử xem.
Hai người vừa tạo ra chút động tĩnh, Thang Hoành Ân đã thấy các cô, hắn bỏ lại nhân viên lễ tân, bước ra:
"Đồng chí Lưu Phân, hai người đã lấy hàng về rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận