Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 448: Tam lần bạo (length: 8177)

Hạ Hiểu Lan nhìn thấy Chu Thành cùng một giáo quan chụm đầu nói nhỏ vài câu, hai người liền hướng phía cánh rừng đi.
Vẻ mặt Chu Thành không tốt lắm.
Mặc dù trong mắt các tân sinh, Đại Ma Vương ngày nào cũng lạnh mặt, nhưng Hạ Hiểu Lan, với tư cách bạn gái của hắn, vẫn có thể phân biệt được khi nào Chu Thành thật sự nghiêm túc, khi nào thì giả vờ nghiêm túc.
Hiện tại thì sự nghiêm túc là thật.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khả năng nấu ăn của Hạ Hiểu Lan lơ mơ, cho dù có bếp hiện đại cô cũng chỉ làm được qua loa, kiểu nấu ăn dã ngoại này, cô chỉ được phái ra bờ suối đong gạo.
Mang theo nguyên liệu nấu ăn có hạn, ngoài gạo ra thì có mì, thêm chút cải trắng, khoai tây, gia vị cũng chỉ có muối. Với điều kiện hạn chế này, Hạ Hiểu Lan càng không tự tin vào khả năng nấu ăn của mình, vẫn là ngoan ngoãn làm phụ tá đi. Ninh Tuyết cũng được phân vào nhóm tương tự, đóa hoa cao lãnh của khoa Kiến trúc này, các bạn học đều tiếc nuối khi Ninh Tuyết phải canh ở cái bếp khói mịt mù – thật ra thì kinh nghiệm hạ trại dã ngoại của Ninh Tuyết còn phong phú hơn đại đa số mọi người.
Hạ Hiểu Lan không ngừng nhìn quanh cánh rừng, Ninh Tuyết đột nhiên nhỏ giọng nói: "Quý Giang Nguyên cùng Hùng Bách Nham bọn họ, vào rừng đã hơn nửa giờ rồi."
Quý Giang Nguyên mấy người không trở lại, cho nên Chu Thành dẫn theo huấn luyện viên đi tìm người?
Như vậy thì hợp lý rồi!
Nhưng ngược lại Hạ Hiểu Lan lại thấy kỳ lạ, Ninh Tuyết trông có vẻ không quan tâm đến mọi thứ, nhưng lại nắm rõ mọi chi tiết xung quanh. Hùng Bách Nham có luyện điền kinh, thông tin này cũng có người biết, việc biết Quý Giang Nguyên từ Mỹ về thì không có gì lạ, ngay cả việc Quý Giang Nguyên là quán quân khu vực của hiệp hội thi đấu IPSC mà Ninh Tuyết cũng biết... Ninh Tuyết lấy đâu ra nhiều công phu để chú ý đến những thứ này vậy!
"Có lẽ nào ngươi muốn đi tìm bọn họ à?"
Ninh Tuyết quan tâm ai, Hùng Bách Nham, hay là Quý Giang Nguyên?
Chạy vào trong núi rừng tìm người thì quá không lý trí, Hạ Hiểu Lan nhất định sẽ ngăn cản.
Ninh Tuyết nhìn chăm chú vào mặt nước trong veo, rất bình tĩnh lắc đầu, "Không đi tìm, lúc này việc chúng ta cần làm là đừng gây thêm phiền phức."
Ninh Tuyết mang cải trắng đã rửa sạch trở về.
Gió núi thổi tới, đầu óc Hạ Hiểu Lan tỉnh táo hơn một chút, có phải vừa rồi cô lại bị Ninh Tuyết xem thường rồi không? Ninh Tuyết bỗng dưng nhắc đến việc Quý Giang Nguyên và Hùng Bách Nham vào rừng không thấy trở về, chẳng lẽ là vì cho rằng Hạ Hiểu Lan muốn đi tìm người, nên vòng vo bảo cô đừng đi? !
Trời đất chứng giám, cô quan tâm Chu Thành được không, căn bản không để ý đến động tĩnh của Quý Giang Nguyên mấy người kia.
… "Doanh trưởng, mấy học sinh này có lẽ là đi nhặt củi bị lạc đường…"
Huấn luyện viên cố gắng nói đỡ cho Quý Giang Nguyên mấy người, sợ Chu Thành tìm thấy người lại trừng phạt. Các nam sinh rất dễ thân thiết với huấn luyện viên, sau mười ngày huấn luyện, các huấn luyện viên đã xem đám Quý Giang Nguyên là “bạn bè”. Với lại hiện tại đang bình xét “Lớp tốt nghiệp xuất sắc”, huấn luyện viên cũng muốn các sinh viên mình huấn luyện đạt thành tích tốt.
“Đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng nói đỡ cho bọn họ. Cứ tìm người về trước đã, những chuyện khác để sau!” Khu rừng núi gần đây đều đã có quân đội đi tuần trước rồi, không có dã thú nào nguy hiểm. Chu Thành sợ bọn họ không cẩn thận sẩy chân, ngã xuống sườn dốc nào đó.
Về việc Quý Giang Nguyên vài người đã đi hướng nào, Chu Thành vẫn không khó mà biết được.
Trong khu rừng bình thường vắng vẻ, hễ có người đi qua, cỏ cây bị đè, cành cây trên đường bị bẻ gãy, đều có thể nhận ra dấu vết có người đi qua. Người bình thường để tâm cũng có thể phát hiện, huống chi là một quân nhân như Chu Thành.
Bẻ hai cây gậy gỗ thô làm gậy dò đường, khi đi thì vừa làm động tác để rắn trong bụi cỏ bỏ chạy. Tháng chín rắn vẫn chưa ngủ đông, tiết trời cuối thu mát mẻ, đúng là mùa rắn thích hoạt động. Huấn luyện viên vừa đi vừa gọi tên Quý Giang Nguyên mấy người, đi được khoảng 20 phút, Chu Thành nghe thấy tiếng động.
"Suỵt."
"Huấn luyện viên, chúng ta ở đây…"
Quả nhiên có người trả lời, giọng cố tình đè thấp xuống, còn hơi run rẩy.
Chu Thành cùng huấn luyện viên cẩn thận đi tới, phát hiện Quý Giang Nguyên và Hùng Bách Nham, còn có một nam sinh khác, bị rơi xuống một cái hố.
Xung quanh toàn là cỏ dại, bọn họ có lẽ một người bị sẩy chân, những người còn lại thuận tay đi bắt, kết quả đều bị ngã xuống.
"Ba người các ngươi – "
"Suỵt!"
Huấn luyện viên giận sôi, một cái hố sâu hai mét cũng không trèo lên được?
Thế thì quân huấn đúng là phí công!
Chu Thành ngắt lời, bảo hắn đừng nói. Huấn luyện viên nhìn theo hướng tay Chu Thành chỉ, thì ra ba chàng trai to cao Quý Giang Nguyên không dám động, là vì dưới đáy hố có rắn!
"Thảo Thượng Phi... 5 con."
Huấn luyện viên cảm thấy đắng hết cả miệng.
Thảo Thượng Phi là tiếng địa phương ở đây, bao quanh ba người Quý Giang Nguyên là loài rắn độc bản địa ở Ký Bắc, tên khoa học là Ô Tô Lý Phúc, loài này không giống như rắn lục bình thường mà có tốc độ tấn công rất nhanh, khi di chuyển trong bụi cỏ thì không chỉ màu sắc giống cỏ khô, mà tốc độ còn nhanh như bay vậy!
Quý Giang Nguyên ba người, là rơi xuống ổ rắn rồi!
Còn chọc giận lũ rắn này, chúng nó đang dựng thân lên, đối đầu với ba người Quý Giang Nguyên, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Khó trách Quý Giang Nguyên bọn họ không dám nhúc nhích, ngay cả tiếng trả lời cũng rất nhỏ, vì sợ kinh động đến lũ rắn độc này.
Huấn luyện viên cầu cứu nhìn về phía Chu Thành.
Trong tay hiện giờ bọn họ có hai cây gậy gỗ, huấn luyện viên có một khẩu súng trường, Chu Thành thì luôn mang theo súng lục bên người.
Chu Thành lấy từ túi áo của huấn luyện viên một quyển sổ nhỏ ghi danh sách, trên đó viết: “Ta đưa súng và gậy cho các ngươi, nghe lệnh ta, đến khi ta hô động thủ thì cùng nhau đánh bay con rắn ở gần mình nhất, còn hai con rắn còn lại ta sẽ đối phó.” Quý Giang Nguyên gật đầu, Hùng Bách Nham và một nam sinh kia cũng gan dạ, nếu không phải rơi xuống hố mà lại bị rắn bao vây, 3 người bọn họ đã thử bắt rắn từ lâu.
Hiện tại Chu Thành và huấn luyện viên xuất hiện, ba người này xem như có chỗ dựa.
Chu Thành và huấn luyện viên từ từ đưa gậy gỗ và súng trường xuống.
Chu Thành nghĩ một lát, lại viết trên giấy: “Quý Giang Nguyên, cấm nổ súng!” Súng trường có chiều dài an toàn, căn bản không cần phải nổ súng, Chu Thành sợ hắn bắn không trúng, ngược lại kinh động rắn.
Quý Giang Nguyên có chút tiếc nuối, hắn thấy Chu Thành cầm súng lục ra. Một mình Chu Thành có thể đối phó hai con rắn ư? Những con Ô Tô Lý Phúc này, con nào thành rắn thì cũng chỉ dài khoảng 50 cm, dài nửa mét thì cũng chỉ to bằng ngón cái, một khi bị kích động, tốc độ di chuyển đặc biệt nhanh, liệu Chu Thành có thể bắn trúng hay không?!
Quý Giang Nguyên rất tò mò, nhưng chỉ có thể làm theo phương pháp của Chu Thành.
Chu Thành nhiều lần xác định với bọn họ mỗi người sẽ đối phó với con rắn nào, một tay thì đặt trên khẩu súng bên hông.
“Động thủ!” Gậy gộc của Hùng Bách Nham và Quý Giang Nguyên vừa chạm vào rắn, Chu Thành đã hoàn thành động tác lên đạn bắn.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Khoảng cách gần như vậy, là bắn nhanh liên tiếp.
Tại sao lại có ba tiếng súng vang, bởi vì một nam sinh khác quá khẩn trương, nhất thời không đánh bay được con rắn, con Ô Tô Lý Phúc kia men theo gậy dừng lại ở chân hắn, mắt thấy nó sắp cắn vào mắt cá chân hắn, Chu Thành bằng phát súng thứ ba đã bắn vào đầu con rắn, ở chỗ cách mũi giày hắn 2 cm, đầu rắn bị bắn nát bét!
Nam sinh lùi lại hai bước, sợ tới mức dựa vào thành hố.
Không bị rắn cắn thì cũng suýt bị trúng đạn, vừa rồi hắn vừa gặp phải cảnh tượng nguy hiểm như vậy!
Mà Quý Giang Nguyên, bàn tay nắm súng trường không khỏi dùng sức - đây mới là thực lực chân chính của Chu tổng huấn luyện viên? Mục tiêu nhỏ có tốc độ cao như vậy, vậy mà có thể nổ súng ba phát liên tiếp, phát nào cũng trúng đầu! Mà không phải bắn nát đầu người, lại là bắn nát cái đầu rắn độc to cỡ đồng xu!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận