Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 319: Học tra không thể đối đáp án? (length: 8309)

Không ai nộp bài thi sớm.
Ngay cả Hạ Hiểu Lan, cũng cẩn thận kiểm tra bài thi hai lần, phần viết văn càng là suy nghĩ kỹ càng trong đầu, mới dùng chữ viết tinh tế rõ ràng viết vào bài thi.
Đây cũng là một tiểu xảo khác khi dự thi, chữ viết đẹp hay không không quan trọng, nhất định phải rõ ràng, không được viết liền bút, thầy cô chấm thi một ngày phải chấm nhiều bài thi như vậy, thi đại học lại càng đúng vào mùa hè nóng bức, nhìn thấy chữ viết mờ mờ khó phân biệt có phải sẽ rất khó chịu không?
Chữ viết tinh tế rõ ràng, lập tức sẽ lấy được cảm tình tốt.
Làm nhiều bản nháp, không cần trên bài thi tẩy xóa sửa đi, mực lem bẩn bài thi, nhìn vào cũng rất nhức mắt.
"Đến giờ nộp bài thi! Không được viết nữa, cuối cùng kiểm tra lại tên của mình và số báo danh; đặt bài thi lên bàn, thu dọn đồ đạc rồi theo thứ tự rời khỏi phòng thi."
Khi kiểm tra không qua loa, đến lúc nộp bài thi Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không dây dưa.
Nàng đứng lên đầu tiên, rời khỏi phòng thi. Môn thi đầu tiên kết thúc, đối với rất nhiều thí sinh mà nói thì không hề thả lỏng, thi xong sẽ đối đáp án, đặc biệt là Hạ Hiểu Lan, ở trường Nhất Trung An Khánh tuy rằng tạm thời chịu xếp thứ hai toàn khối, nhưng tất cả mọi người tin chắc rằng sớm muộn gì nàng cũng có thể kéo người đang đứng đầu xuống, tóm được lỗi sai trong câu trả lời của Hạ Hiểu Lan thì mới hả dạ?
Ngữ văn không phải môn thế mạnh của Hạ Hiểu Lan, câu trả lời của nàng có thể xem là đáp án chuẩn mực sao?
Mấy học sinh trường Nhất Trung huyện không quản nhiều như vậy, đều vây quanh Hạ Hiểu Lan không rời. Những thí sinh trường khác nhìn đám người kia quả thực không hiểu ra sao, thi xong là biết đáp án chuẩn mực ngay được sao?
"Là đám người ở dưới huyện lên?"
"Một đám dân quê..."
"Khi nào thi cử cũng có thể dựa mặt!"
Đây là những thí sinh của thành phố Phụng Hiền, Hạ Hiểu Lan không hề ngạc nhiên. Thành phố lớn kỳ thị thành phố nhỏ, thành phố nhỏ lại kỳ thị ở nông thôn, loại khinh bỉ này ở đâu cũng có. Người tỉnh thành ở trước mặt người Phụng Hiền cảm thấy có sự ưu việt, thí sinh Phụng Hiền, khi đối mặt với thí sinh từ huyện lên, cảm giác ưu việt cũng tự nhiên sinh ra.
Những người này chạy tới tham gia dự thi, một năm có mấy người thi đỗ đại học?
Học sinh Nhất Trung An Khánh đều bị nói mà bối rối, bọn họ đối đáp án của mình, cũng có làm phiền ai đâu, ai quy định thi xong không được đối đáp án!
Hạ Hiểu Lan đi không theo đường mây trôi nước chảy, nàng vốn không định đối đáp án, nhưng người khác cứ cằn nhằn nàng, cũng không thể quá khách khí.
"Mặc kệ họ, chúng ta cứ nói tiếp, chắc là thi không tốt, cái gì cũng thấy không vừa mắt đi!"
Ý nói ai thi không tốt, nếu câu này là một nam sinh nói ra, không chừng lập tức sẽ phải đánh nhau. Chính vì người nói là Hạ Hiểu Lan, đám thí sinh Phụng Hiền kia mới nhịn xuống. Mấy người trẻ tuổi cả ngày oán trời trách đất, có sự kiêu ngạo, cũng có ý tưởng muốn gây sự chú ý của cô gái xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp thì không hề bị thiệt thòi, học sinh Nhất Trung An Khánh cười ha ha.
Bạn học Hiểu Lan nói không sai, đám người kia phỏng chừng thi không tốt - Dự thi rất tàn khốc, chỉ có một số ít người có thể vượt qua vòng dự thi, giành được tư cách thi đại học, người khác không thi tốt, chẳng phải mình có nhiều cơ hội hơn sao?
Trường Nhất Trung huyện chỉ giỏi ở An Khánh, đuôi nhỏ kiêu ngạo của Tôn hiệu trưởng còn chưa vươn đến Phụng Hiền.
Ngay cả trường tam trung có chất lượng giảng dạy kém nhất ở Phụng Hiền, cũng hơn trường Nhất Trung huyện An Khánh một bậc. Chênh lệch tài nguyên giáo dục, không phải một người dựa vào ý chí là có thể rút ngắn, học sinh Nhất Trung huyện lấy đâu ra sức lực, Hạ Hiểu Lan có lẽ là nguyên nhân lớn nhất.
Ngay cả khi họ rất tệ, thì bạn học Hiểu Lan vẫn rất ưu tú.
Bạn học Hiểu Lan trăm phần trăm có thể thi đậu đại học, vẫn là loại đại học tốt, mấy thí sinh thành phố này, dựa vào đâu mà ở trước mặt bạn học Hiểu Lan khoe khoang sự ưu việt?
Thí sinh Nhất Trung huyện đặc biệt đoàn kết, lấy Hạ Hiểu Lan làm trung tâm, trừng mắt nhìn mấy thí sinh Phụng Hiền lắm mồm kia.
Đối phương không khỏi sợ, lẩm bẩm nói: "Mồm mép thì dẻo, chờ đến khi có kết quả dự thi, xem có khóc nhè không!"
"Các ngươi!"
"Ai khóc nhè đâu, các ngươi thi có thể tốt hơn được bao nhiêu?"
Rốt cuộc thì cũng chỉ mắng nhau vài câu ở ngoài phòng thi rồi bỏ qua, đầu tháng năm mặt trời rất có uy lực, lão Uông phơi mình cả buổi sáng, mặt bóng nhẫy chạy tới: "Làm gì vậy? Thi xong rồi thì mau ăn cơm, nghỉ ngơi, buổi chiều còn có thi!"
Có thầy giáo xuất hiện, đám thí sinh ở huyện Nhất Trung lập tức tắt lửa, mấy thí sinh Phụng Hiền gây chuyện cũng không dám kiêu ngạo nữa.
Hạ Hiểu Lan trước khi thi đã đem nước chuẩn bị cho bạn học nữ bị say xe, bây giờ cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Thầy Uông, mọi người sẽ giải quyết bữa trưa thế nào?"
Bữa trưa đương nhiên là ai tự lo.
Điều kiện năm nay còn tốt hơn một chút, trường còn cho xe đưa đón học sinh đến thành phố Phụng Hiền dự thi, năm trước những thí sinh được phân đến đây đều phải tự lo liệu phương tiện đi lại. Đi chung xe, đi xe đạp, còn có người phải đi bộ. Năm nay trường đã đặc biệt hào phóng, Tôn hiệu trưởng có một linh cảm, năm nay tỉ lệ đỗ đại học của Nhất Trung huyện có lẽ sẽ là năm nhiều nhất kể từ sau khi khôi phục thi đại học!
Kết quả thi thử bình thường đã có chút xu hướng, dự thi là toàn tỉnh thống nhất tổ chức, kết quả thi ra sau chắc sẽ chứng minh được dự cảm của hắn.
Trường lo phương tiện đi lại, đương nhiên sẽ không lo luôn cả ăn ở, trường làm gì có nhiều tiền như vậy.
Hạ Hiểu Lan có ý là có thể lo cho mọi người bữa trưa, "Là do ta có hai người quen ở nơi khác, bọn họ ở gần đây làm ăn, nguyện ý giúp chúng ta giải quyết vấn đề ăn uống trong lúc dự thi ở Phụng Hiền."
Lão Uông không hiểu lắm, ăn cơm còn có người giúp đỡ sao?
Đến Phụng Hiền dự thi cũng có hơn chục thí sinh, nhiều người như vậy một ngày ăn hai bữa thì cũng không phải là ít.
Hạ Hiểu Lan cũng không còn cách nào khác, nàng vừa nhìn thấy một học sinh Nhất Trung lấy cơm nắm ra ăn, có thể là tối qua làm sớm, trên đường mang đến Phụng Hiền, lúc này đã hơi có vị chua rồi. Rõ ràng mới đầu tháng năm, thời tiết dường như đang khảo nghiệm học sinh tham gia dự thi, hôm nay đặc biệt nóng.
Điều kiện gia đình của thí sinh Nhất Trung khác nhau, có gia đình công nhân viên chức ở thành trấn, cũng có người ở các thôn xóm dưới huyện An Khánh, liếc mắt là có thể thấy rõ, vừa rồi đám thí sinh kia cười nhạo bọn họ là từ nông thôn lên. Mang cơm đến Phụng Hiền dự thi chắc chắn là để tiết kiệm tiền, đồ ăn đã bị biến chất nếu ăn vào bị tiêu chảy thì còn thi cử gì?
Hạ Hiểu Lan nếu không phát hiện thì thôi, thấy rồi không thể làm ngơ, mấy học sinh Nhất Trung này lại rất ủng hộ nàng.
Mượn danh nghĩa của Lý Đống Lương hai người, bao toàn bộ bữa ăn cho thí sinh Nhất Trung ở Thương Đô, cũng không tốn của Hạ Hiểu Lan bao nhiêu tiền. Lý Đống Lương bị gọi đến, Hạ tiểu thư nói gì thì nghe đó đi, hắn nói với Tôn hiệu trưởng:
"Các em học sinh đọc sách vất vả quá, ăn cơm phải được ăn đồ sạch sẽ vệ sinh, chúng ta không có nhiều tiền, chỉ là chút tấm lòng."
Lời của Lý Đống Lương nói rất không có kẽ hở, lão Uông cũng mập mờ đồng ý. Hắn cũng không muốn nhìn học sinh ăn cơm nắm hỏng, nhưng tiền lương một tháng chỉ có bấy nhiêu, nhiều học sinh như vậy muốn ăn hai ngày ở Phụng Hiền, lão Uông bỏ hết cả tháng lương ra cũng không đủ.
Hắn đâu có một mình, còn gia đình của mình cần phải nuôi, trên có cha mẹ, dưới có con cái, lão Uông có lòng nhưng không đủ sức!
Tuy rằng việc hai người quen của Hạ Hiểu Lan đi cùng đến Phụng Hiền hơi kỳ lạ, nhưng việc người ta muốn giúp nhiều người như vậy ăn cơm, các học sinh đều rất vui vẻ. Cậu học sinh ăn cơm nắm hỏng cũng biết rõ, vừa nãy Hạ Hiểu Lan đã bảo cậu ta đừng ăn cơm rồi... Người quen của bạn Hiểu Lan tự dưng giúp đỡ mọi người ăn cơm làm gì, chắc chắn là bạn Hiểu Lan nhờ vả.
Bạn Hiểu Lan chính là loại người có phẩm đức cao thượng này, làm việc tốt chưa bao giờ tranh công!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận