Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1024: Kỹ thuật diễn cảm động (thêm 51) (length: 8008)

"Gọi ông chủ ra đây?"
Một người như Hạ tiểu thư, mà lại còn cãi cọ với một đám dân làng, ngay cả Cát Kiếm cũng thấy không đáng cho Hạ tiểu thư.
La Diệu Tông trốn trong đám người ngó đầu ra nhìn quanh, ánh mắt Cát Kiếm liếc qua, La Diệu Tông nhớ lại thủ đoạn của Cát Kiếm, vội rụt đầu trở về.
Đám người này, thật là có những suy nghĩ kỳ lạ.
Chỗ nào đổ rác, thì có liên quan gì đến Khải Hàng điền sản chứ. Nếu thôn Cam Tuyền không tìm được chỗ đổ rác thì nên phản ánh với đường Phúc Điền, thế nào lại cứ nhằm vào chuyện mua đất của Khải Hàng điền sản.
"Ông chủ chúng tôi không có ở đây, ông là thôn trưởng La của thôn Cam Tuyền phải không? Mảnh đất này đã được phê duyệt cho công ty chúng tôi, là do chính phủ thành phố quyết định, nếu thôn trưởng La không hài lòng, đều có thể phản ánh tình hình lên chính phủ thành phố, nếu chính phủ đồng ý, công ty chúng tôi liền trả lại cho ông."
Chẳng lẽ đến làm trò hề cho chính phủ thành phố, đương nhiên là không có khả năng đồng ý rồi!
Một mảnh đất trị giá gần 3 triệu tệ, mà lại để cho dân làng Cam Tuyền đổ rác sao?
Rác nhà ai mà đáng giá như thế.
Cát Kiếm biết, dân làng Cam Tuyền ngay cả nền nhà còn đã bán xong, giờ mới là chưa phá đến thôn Cam Tuyền thôi, hai tháng nữa thôi là dân thôn Cam Tuyền phải chuyển đi nơi khác hết, gần đó một mảnh đất lớn đã bị ngoại thương Harold Wilson mua xuống rồi, cả thôn chuyển đi hết, chẳng lẽ lại phải vòng đường xa để trở về đổ rác sao?
Việc quy hoạch tái định cư cho dân thôn mới là chuyện mà đường Phúc Điền và khu Thượng Bộ cần phải xem xét, tìm Cát Kiếm thì giải quyết được cái gì chứ, rõ là giở trò xấu!
Đối phó với đám vô lại này, Hạ Hiểu Lan đã sớm dặn dò, nếu có bối cảnh quan chức thì mời tổ dân phố Phúc Điền đến giải quyết.
Còn đối với thành phần bất hảo của xã hội thì trực tiếp báo công an.
Nói tóm lại, không cần đánh nhau ở Kim Sa Trì… Những nơi khác, vẫn có thể lén đánh một trận.
Cát Kiếm thấy ngứa tay lắm rồi, La Đức Quý thấy hắn đi tìm người đến tổ dân phố Phúc Điền mời người, bèn ra hiệu cho dân làng ngăn người lại: "Đất đai không bàn, ai biết công ty các người dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà ăn thịt chúng tôi, dù sao cũng phải để lại chút cháo cho dân làng uống chứ! Vậy đi, mặc kệ việc xử lý rác thải thế nào, các người muốn xây nhà có phải cần công nhân không, ai chẳng biết cái chuồng heo tường rào tàn vách, người trong thôn chúng tôi ai mà chẳng làm được, chi bằng cứ mời người trong thôn làm việc?"
Cát Kiếm không chỉ ngứa tay thôi nữa.
Ông thôn trưởng La này mặt dày thật đấy, trên bất chính thì dưới sẽ loạn, thảo nào mà dạy ra được đứa con trai yếu đuối.
Vương Hậu Lâm què chân chặn trước Cát Kiếm: "Vị đồng hương này, công ty chúng tôi có yêu cầu về kỹ thuật xây dựng, công nhân phải biết xem bản vẽ, nếu trong thôn các anh có ai xem hiểu bản vẽ thì chúng tôi mời, bằng không thì xin mời quay về cho!"
Xem bản vẽ xây dựng, người thôn Cam Tuyền sao mà hiểu nổi.
Cả thôn cũng chẳng tìm ra nổi hai học sinh cấp 3, huống hồ là người học kiến trúc.
Vương Hậu Lâm cười khẩy trong bụng, biết xây chuồng heo mà dám đến xin việc làm? Việt tỉnh kiến công thường dùng đội thi công có kinh nghiệm, đâu đến lượt đám vô lại này.
Đến công trường mà chuyển gạch đổ cát thì còn được, nhưng mà làm gì có ai có thái độ ngang ngược như thế.
Cát Kiếm lại càng không sợ chuyện:
"Thôn trưởng La à, công ty chúng tôi bỏ tiền ra mua muốn cho ai uống cháo, thì phải xem tâm tình ông chủ chúng tôi đã. Ông nghĩ mang dân làng đến gây sự thì tôi sẽ sợ hãi à? Hôm nay ông dám đến đây gây chuyện, thì ngày sau ông cũng dám đi chắn mấy nhà ngoại thương, loại hành vi này của ông, lãnh đạo cấp trên sẽ không dung túng đâu!"
La Đức Quý có chút chột dạ, Cát Kiếm trẻ tuổi và cả Vương Hậu Lâm chân thọt đều khó đối phó.
Sao mọi chuyện lại không giống với những gì lão gia tử nói vậy?
La Đức Quý có chút hối hận, lại thấy lão nhân La chống gậy, chậm rãi đi tới:
"Đức Quý, con về trước đi, con là cán bộ thôn, ảnh hưởng không tốt."
Ông ta thì lại khác, đã từng làm thôn trưởng nên có sức kêu gọi, giờ lại không phải cán bộ thôn, cấp trên cũng chẳng quản được ông ta.
Vương Hậu Lâm đúng là sợ gì gặp đó, người càng già, càng có bệnh tật, thì càng khó đối phó.
La Đức Quý nấp sau hậu trường, đổi lão nhân La lên sân khấu.
Mao Khang Sơn đã sớm không kiên nhẫn, "Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tuổi chẳng còn trẻ gì mà mặt dày như thế!"
Hai má lão nhân La run run, cầm gậy chỉ vào Mao Khang Sơn, "Các người cướp mất đất phong thủy của nhà họ La, lẽ nào không nên bồi thường?"
Mao Khang Sơn khinh bỉ hắn một tiếng: "Thu hồi đất có bồi thường, chính phủ tự nhiên đã có sắp xếp, ông còn muốn ăn thêm phần nữa à, thật dám nghĩ!"
Người đã già rồi, da có nhăn nheo thì có liên quan gì, quan trọng là có thể tranh thủ được lợi ích thực sự hay không. Lão nhân La mở to đôi mắt đục ngầu tìm kiếm trong đám đông, nhưng không thấy người con gái xinh đẹp nào cả.
Ông chủ họ Hạ, La Đức Quý đã sớm dò la tin tức rồi.
Người đi mua đất ở tổ dân phố Phúc Điền cũng là một cô gái trẻ, mọi người đều gọi cô là "Hạ tiểu thư".
Bây giờ đương sự không có ở đây, lão nhân La cũng rất tức giận.
La Diệu Tông uất ức đỡ lão nhân La, lão nhân La bỗng nhiên trợn trắng mắt, hai chân mềm nhũn liền ngã xuống đất.
La Diệu Tông kêu to:
"Ông nội tôi bị các người tức chết rồi!"
"Lão thôn trưởng!"
"Ông cố La, ông cố tỉnh lại đi..."
Lão nhân La ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, chân tay co giật. Vương Hậu Lâm cảm thấy đầu đau như búa bổ, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, chiêu trò này thật đáng ghê tởm.
Mao Khang Sơn cũng không phải là chưa từng gặp.
"Cát Kiếm, cậu bảo mọi người tản ra đi, thông thoáng một chút thì người ta sẽ tỉnh thôi, nếu không tỉnh thì đưa người đến bệnh viện, nhiều người ở đây chứng kiến, chúng ta lại không có xô đẩy, không ai có thể qua mặt được Mao Khang Sơn này, nếu không thì tôi sống không thọ được đến ngần này tuổi!"
La Diệu Tông la hét muốn tức chết người ta, nhưng Cát Kiếm và mọi người không hề lay động.
Giằng co hơn nửa giờ, người của tổ dân phố Phúc Điền nghe được tin tức, nhanh chóng đến hiện trường giải quyết.
Thấy lão nhân La nằm bất động trên đất, người của tổ dân phố cũng muốn điên lên.
Bằng Thành thì cũng có chút thôn bá, có thể tìm cách kiếm tiền từ công trường xây dựng, ví dụ như vận chuyển vật liệu xây dựng.
Nhưng không có một công trình nào mà giao việc thi công cho đám thôn bá cả, đám thôn bá và du côn trong lòng cũng có tính toán, sẽ không dại gì mà chạm vào những thứ cần kỹ thuật, dễ xảy ra vấn đề.
Chuyện xây nhà mà xảy ra vấn đề thì không ai chạy thoát được.
Thôn Cam Tuyền này đúng là không biết lượng sức, khiến cho cán bộ tổ dân phố tức muốn chết: "La Diệu Tông, sao con còn không đưa ông nội mày đến bệnh viện đi, trời nắng như vậy, mày không sợ giỡn quá hóa thật à, nếu lão gia có chuyện gì thì có phải là mày muốn dựa dẫm vào người ta đúng không? Còn nữa, mấy người kia, đến đây hùa theo cũng có được thêm đồng nào tiền bồi thường thu hồi đất không, cứ hùa nhau lên làm ầm ĩ như thế, có phải không cần tiền nữa đúng không?"
Mấy người dân làng này kỳ thực vốn không có thù oán gì với Khải Hàng điền sản cả.
Đều là bị La Đức Quý kích động đến muốn chiếm lợi, muốn có lợi ích thôi.
Nói cho cùng, đất đai có phải là đất phong thủy hay không thì vốn cũng chẳng thuộc về bọn họ, đó là đất riêng của nhà ông thôn trưởng mà thôi.
Lão nhân La đánh mạnh vào tay của đứa cháu bất hiếu, La Diệu Tông càng ồn ào hơn:
"Không được, bọn họ chọc tức ông tôi, phải có trách nhiệm chứ!"
Lão nhân La lại kích động mà dùng sức đánh hắn, đồ ngu xuẩn, đến cả lừa gạt cũng không biết, kiếm mấy người chẳng có quyền quyết định gì thì có ích lợi gì chứ, phải tìm được con nhỏ họ Hạ kia mới được!
Cát Kiếm tiến lên ngồi xuống, một ngón tay chọc vào người lão nhân La, ông ta đau đến nước mắt nước mũi tèm lem, mắt cũng mở ra.
Cát Kiếm vỗ tay đứng lên:
"Xem ra không cần đưa đến bệnh viện, ông lão La chắc chỉ là bị cảm nắng thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận