Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 189: Quần chúng đều không quen nhìn ngươi làm yêu! (length: 8889)

Hạ Đại Quân đang ở trong bệnh viện, sao lại không thấy?
Hắn làm vậy một cái, không chỉ khiến người nhà họ Hạ rối loạn nhịp điệu, mà ngay cả Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Dũng đều cảm thấy kỳ quái.
Bệnh viện huyện cũng rất kỳ lạ!
Bình thường bệnh nhân lén lút rút ống tiêm bỏ chạy, là vì không có tiền đóng viện phí. Hạ Đại Quân chỉ là tiêu độc khâu vết thương, cho truyền hai bình dịch dinh dưỡng, cũng đã trả phí rồi, hắn chạy cái gì mà chạy?
Vương Kiến Hoa ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, kết quả để người ta trốn mất.
Vương Kiến Hoa nhờ người của bệnh viện giúp tìm một vòng cũng không thấy, chỉ có thể vội vàng trở về nói cho Hạ Tử Dục.
Chuyện này xem ra Lương sở cần phải điều tra, công an đồn làm việc có tổ chức hơn Vương Kiến Hoa, Hạ Đại Quân là một người lớn không thể bỗng dưng biến mất, từng phòng bệnh hỏi thăm, bất kể là bệnh nhân hay người nhà, thể nào cũng có người đã nhìn thấy hắn.
Dáng vẻ Hạ Đại Quân khá dễ nhận diện, có người nói đã thấy hắn một mình rời khỏi bệnh viện.
Truy tiếp thì biết, Hạ Đại Quân đã đi xe rời khỏi An Khánh, chiếc xe kia đi về nhà ga Thương Đô!
Đến đây thì manh mối đứt đoạn, Hạ lão thái thì nói Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân giấu Hạ Đại Quân, thật tình là đến Hạ Hiểu Lan cũng không đoán được Hạ Đại Quân đang bán thuốc gì trong hồ lô. Hạ lão thái gây sự cũng chẳng có cách nào, Lương sở nói:
"Có thể chạy, có thể nhảy, còn tự mình đi xe được, người không có vấn đề gì, đương sự cũng không báo án, chuyện này thuộc về tranh chấp dân sự, không thuộc thẩm quyền công an đồn của chúng tôi!"
"Ta là mẹ hắn, ta báo án!"
Cha ruột còn không làm gì được, người ta bình yên còn tự đi xe được, cũng đâu có bị bắt cóc, công an đồn mới lười lãng phí nhân lực. Tình huống của Hạ Đại Quân không phải mất tích, mấy chục tuổi đầu đi xa nhà, công an đồn tìm làm gì?
Hạ Đại Quân sao lại tự mình rời khỏi bệnh viện?
Vương Kiến Hoa là người cuối cùng nhìn thấy hắn, người nhà họ Hạ tranh nhau hỏi Vương Kiến Hoa tình huống lúc đó.
Vương Kiến Hoa mơ hồ đoán được, có liên quan đến việc Hạ Đại Quân hỏi hắn một vấn đề. Lúc đó hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu, Vương Kiến Hoa cũng sợ hắn truy hỏi tiếp, ai ngờ Hạ Đại Quân không nói gì thêm, chờ Vương Kiến Hoa ra ngoài mua đồ ăn rồi quay về phòng bệnh thì Hạ Đại Quân đã biến mất.
Những lời Hạ Đại Quân hỏi, Vương Kiến Hoa xấu hổ không tiện nhắc lại trước mặt mọi người.
Nguyên nhân Hạ Đại Quân "bỏ trốn" trở thành câu đố, Hạ lão thái vừa lo lắng cho sức khỏe Hạ Đại Quân, lại càng lo lắng chi tiêu học hành của Hạ Tử Dục, ba người con trai, chỉ riêng cha của Hạ Tử Dục còn có tư tâm, dù sao Hạ Tử Dục còn có một người em trai. Lão tam Hạ Hồng Binh thì lại càng không cần phải nói, chỉ ước Hạ lão thái móc được chút tiền riêng cho hắn! Chỉ có Hạ Đại Quân là nghe lời Hạ lão thái nhất, kiếm được 100 đồng thì chắc chắn nộp cho bà đến 99 đồng, Hạ lão thái còn cảm thấy hắn không có ý định dưỡng lão, tiền kiếm được dùng để cho Hạ Tử Dục ăn học thì quá hợp lý!
Tốt rồi, hiện tại cái người siêng năng làm việc, nghe lời nhất nhà đã bỏ chạy, sao Hạ lão thái có thể chấp nhận?
Trương Thúy nói Hạ Đại Quân có lẽ đã bị Lưu Phân kích thích ghê gớm, mới bỏ nhà trốn đi.
"Vài ngày nữa mà về thì còn đỡ, nhỡ giận dỗi không về nhà thì sao? Ta thấy phải tìm mẹ con Lưu Phân để đòi người, có phải Lưu Phân đã nói gì với Đại Quân, để Đại Quân bị bọn họ lừa rồi?"
Hạ lão thái nghe có lý, "Ngươi nói đúng, tìm bọn họ đòi người!"
Hạ lão thái hiện tại rất đau lòng, nghi ngờ Hạ Đại Quân bị Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan dùng lời ngon ngọt lừa gạt, muốn bỏ mặc Hạ gia mà chạy theo hai mẹ con bọn họ, như thế thì Hạ gia làm sao đây? Học phí của Tử Dục thì sao?
Hạ lão thái tự cho mình là người chèo lái nhà họ Hạ, mọi việc trong nhà đều do bà quyết định, việc Lưu Phân ly hôn đã khiến Hạ lão thái tức tối lắm rồi, hiện tại đến cả Hạ Đại Quân cũng chạy... Hạ lão thái tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hạ Hiểu Lan thi đậu đại học thì sao chứ?
Không nuôi được thứ vong ân bội nghĩa, Hạ lão thái chẳng thèm để ý!
Người của đồn công an không thụ lý vụ án, ai có thể ngăn cản Hạ Hiểu Lan không cho đi? Cũng chỉ có Hạ lão thái!
Lão già này không chỉ xảo quyệt mà còn mặt dày, lập tức ôm chặt chân Hạ Hiểu Lan không chịu buông, từ việc Hạ Hiểu Lan cùng đám lưu manh trong thôn lăn lộn trên bãi cỏ, đến việc quyến rũ anh rể tương lai, đến việc bất hiếu với người lớn, xúi giục cha mẹ ly hôn, từng việc từng việc kể ra rành mạch, diễn cảm lưu loát, khiến người nghe ai cũng muốn khinh bỉ Hạ Hiểu Lan, một con người lêu lổng bất hiếu.
Ở bên ngoài trường Nhất Trung huyện kia kìa!
Có bao nhiêu thầy trò trường Nhất Trung huyện chứng kiến được cảnh tượng náo nhiệt này? Người của đồn công an cũng đã điều tra ra Hạ Đại Quân tự mình rời đi, lúc này cũng đã hơn sáu giờ chiều, học sinh trường Nhất Trung đều tan học chuẩn bị ăn cơm tối, tuy chỉ có học sinh lớp 12 ở lại trường, đại đa số thầy trò ăn ở căn tin, vẫn có một số ít người ra ngoài ăn tối.
Trò hề này, khiến các học sinh cùng giáo viên đều dừng chân lại xem.
Thấy có người xem, Hạ lão thái lại càng hăng, hai tay ôm chặt lấy chân Hạ Hiểu Lan, không cho nàng nhúc nhích nửa bước.
Sau này Hạ Hiểu Lan làm sao có thể tiếp tục học ở trường Nhất Trung huyện? !
Lưu Dũng mắt đỏ ngầu, cũng muốn giống như em gái Lưu Phân xông vào chém người, nếu không phải Lý Phượng Mai cùng thím Hoàng liều chết ngăn lại, Lưu Dũng đã nhào lên người Hạ lão thái rồi. Không cần biết lúc nào, mấy người già không phân biệt phải trái là khó đối phó nhất, hiệu trưởng Tôn nghẹn họng trân trối, xem như đích thân cảm ngộ được lời Hạ Hiểu Lan nói: Cả nhà họ Hạ đều có thù với cô.
Chắc chắn là có thù, còn là thù sâu oán nặng!
Không thì sao lại đến mức bôi nhọ Hạ Hiểu Lan như thế?
Thầy trò trường Nhất Trung sau này muốn đối xử với Hạ Hiểu Lan thế nào đây, đây là bà nội ruột đấy, chỉ sợ bà nội kế bình thường cũng không làm ra cái chuyện này.
"Lão Triệu, mau nâng bà cụ dậy đi."
Hiệu trưởng Tôn cảm thấy rất khó xử.
Hạ Tử Dục như bị hoảng sợ, nắm chặt tay Vương Kiến Hoa không lên tiếng.
Hiệu trưởng Tôn cực kỳ thất vọng về cô.
Lão Triệu gác cổng đỡ Hạ lão thái mấy lần, nhưng vừa đến gần là Hạ lão thái lại gào thét inh tai, nói ông ta đánh người! Lão Triệu tức đến hộc máu.
Hạ Tử Dục trốn sau lưng Vương Kiến Hoa, đánh giá vẻ mặt của Hạ Hiểu Lan. Hạ Hiểu Lan tính tình không tốt, bị Hạ lão thái tấn công trước mặt mọi người như vậy, e rằng sẽ nổi giận. Không biết là sẽ cãi nhau với Hạ lão thái, hay là xô đẩy bà, kiểu gì cũng là chứng cứ "bất hiếu".
Nếu như nàng nhịn được thì càng tốt.
Đó là chấp nhận những lời Hạ lão thái lên án, Hạ Tử Dục còn rất muốn vãn hồi hình tượng của mình trong lòng hiệu trưởng Tôn. Nếu Hạ Hiểu Lan càng không chịu nổi, mà cãi lại tất cả những lời bịa đặt kia, thì tự nhiên mọi thứ lại thành giả.
Hạ Hiểu Lan à, Hạ Hiểu Lan, ta xem trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, ngươi lại muốn né tránh bằng cách nào?
Vương Kiến Hoa có chút không tự nhiên... Hạ Hiểu Lan đương nhiên không dụ dỗ anh ta, ngược lại là anh ta cùng Hạ Tử Dục đi đến với nhau, khiến Hạ Hiểu Lan trở thành người bị phản bội. Nhưng có nhiều người đang vây xem thế này, Vương Kiến Hoa không nói ra được!
Những người xung quanh xôn xao bàn tán, hiệu trưởng Tôn không biết vì sao Hạ Hiểu Lan không phân trần, ông ta là hiệu trưởng lẽ nào phải đích thân xé mặt với một bà già nông thôn? Lão thái ngã xuống không chịu dậy, đã đủ khiến ông ta mất mặt rồi.
"Đồng chí Hạ, mau đỡ mẹ cô dậy đi, người già không nói lý, cô cũng không nói lý sao?"
Hạ Trường Chinh cùng Trương Thúy giả vờ đỡ mấy cái, ấp úng không nói gì.
Hạ Hiểu Lan rốt cuộc lộ ra vẻ ghê tởm, bởi vì Hạ lão thái vừa rồi đã lau cả nước mũi và nước mắt lên ống quần nàng, cái quần này nàng rất thích, như này thì không thể mặc được nữa rồi!
Nàng đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ thật sự muốn so đấu tài diễn với Hạ lão thái, khóc lóc kể lể mọi chuyện xấu xa của nhà họ Hạ... Hạ Hiểu Lan không sợ mất mặt, dù sao mất mặt là nhà họ Hạ, nàng sợ để lại ấn tượng quá đáng thương cho các thầy trò trường Nhất Trung, nàng thật sự không muốn làm một cô nàng tiểu bạch hoa đáng thương, không muốn bị người ta coi là rau cải trong đất!
Một cô giáo trẻ tuổi bước ra từ trong đám người, mặt tròn trịa lộ vẻ tức giận.
"Bà sao có thể giống bà nội của đồng chí Hạ được, quả thực là vô lại vô liêm sỉ, là một bà già chua ngoa không biết phải trái! Còn cả mấy người nữa, một bà lão cũng không đỡ nổi hay sao? Rõ ràng là cố tình để bà ta dựa vào tuổi tác mà bắt nạt đồng chí Hạ... Đồng chí Hạ không tự biện minh, ta không nhìn nổi nữa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận