Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 112: Trang hoàng mặt tiền cửa hàng (length: 8407)

Việc trang trí phòng ốc hiện tại không có nhân tài chuyên nghiệp nào, Lưu Dũng dù sao cũng dùng thợ hồ để làm ngụy trang; trước đó làm nghề buôn lậu, nhưng mà làm thợ hồ thì hắn cũng từng học qua.
Trát tường, dán gạch, thậm chí làm trần nhà, cũng không làm khó được Lưu Dũng.
Hạ Hiểu Lan không tin tưởng cậu ruột của mình, thuê người ngoài đến làm còn rắc rối hơn. Dù sao đầu năm nay chẳng có mấy ai có kinh nghiệm trang trí, muốn tốn sức cùng mấy người thợ đó giải thích thì thà nói với cậu mình còn hơn.
Lưu Dũng nhìn mà vẫn còn mơ hồ, Hạ Hiểu Lan ở bên cạnh chậm rãi nói với hắn, hắn mới hiểu đại khái cần làm như thế nào.
Bao gồm đường điện trên tường, muốn bắt lên tường cột, giá treo quần áo và cột treo đồ như thế nào, "Bản thiết kế" của Hạ Hiểu Lan đã thể hiện rõ toàn bộ kết cấu của tiệm. Vì hạn chế về chi phí, nhiều ý tưởng hay không thể thực hiện được, ví dụ như trong ấn tượng của Hạ Hiểu Lan, tiệm quần áo thời trang nào lại dùng cửa gỗ, chẳng phải nên dùng cửa kính trong suốt sao, để người đi ngang qua bị thu hút bởi mẫu mã mới của tiệm?
Tiệm thời trang sang trọng, nhiệt độ trong phòng bốn mùa đều được giữ cố định, mùa hè thử quần áo sẽ không bị bết dính mồ hôi, mùa đông cũng không sợ cởi áo khoác ra bị lạnh cóng. Gương lớn và đèn trong phòng cũng là thiết kế đặc biệt, khiến cho khi bạn mặc quần áo vào, bất kể là thần sắc hay dáng người đều sẽ tăng lên, không nhịn được muốn bỏ tiền mua đồ.
Hạ Hiểu Lan không có được loại đèn đó, cũng không có nhà thiết kế chuyên nghiệp như vậy.
Nàng chỉ có thể cố hết sức mình, trong nguồn vốn trang trí hạn hẹp, tranh thủ tạo ra hiệu quả tốt nhất.
"Ta tính, cho dù tạm thời không đổi cửa tiệm, sửa xong thế nào cũng phải mất mấy ngàn tệ."
"Trong tay ngươi bây giờ còn bao nhiêu tiền? Vừa đưa 2000 tệ tiền thuê nhà."
Trước đó là 9000 tệ, Hạ Hiểu Lan lấy 5000 tệ tiền hàng, vốn lưu động chỉ còn 4000 tệ, trừ đi hôm qua đưa tiền thuê nhà, lẽ ra chỉ còn 2000 tệ, nhưng mà đồ của nàng cũng mang về ba bốn ngày rồi, cũng bán được một nửa. Hàng tồn là mấy chiếc áo khoác lông cừu nam chào giá 140 tệ, còn lại thì vừa có lời vừa có vốn, lại thu được thêm hơn 4000 tệ tiền vốn.
Nói cách khác, trong tay Hạ Hiểu Lan hiện giờ còn có hơn 6000 tệ.
Nàng cùng Lưu Dũng ước tính, để trang trí được như mong muốn, 6000 tệ này có lẽ vừa đủ.
Lưu Dũng tính toán trong lòng hồi lâu, "Xưởng Quốc Miên không dùng tủ quầy thì cũng có thể sửa lại chút, vật liệu gỗ cũng được, hiện giờ thuê thợ mộc đóng một chiếc tủ ba cánh đã là trên 150 tệ rồi... Vậy thì có thể tiết kiệm được chút tiền."
Hiện giờ kết hôn đều chuộng tủ áo ba cánh, lại còn quét sơn, vẽ hoa, thậm chí còn khảm thêm vài miếng kính ghép hình thoi lên trên.
Hạ Hiểu Lan thì cảm thấy quê mùa, nhưng đó lại là trào lưu bây giờ.
Nàng sẽ không để loại tủ đó trong tiệm, mấy tủ trưng bày mà xưởng Quốc Miên để lại có thể tháo ra dùng lại.
Trong tay có chút tiền thì cũng đủ trang trí rồi, cửa hàng trang trí xong ít nhất cũng mất một tháng, trong khoảng thời gian này Hạ Hiểu Lan vẫn sẽ bày sạp, không ngừng dùng tiền sinh ra tiền, mới tích lũy được nhiều của cải hơn. Chờ cửa hàng sửa xong, tiền nhập hàng cũng gần như đủ lại. Nói đến cửa hàng này, cũng không thể chỉ kiếm mà không chi, huống chi là hai nhà chung vốn làm ăn, Hạ Hiểu Lan không thể tùy tiện dùng số vốn này, bình thường chi tiêu đều dựa vào Lưu Phân kiếm được — mỗi ngày bán một chuyến tóp mỡ, tiền kiếm được dư sức cho hai mẹ con tiêu xài hàng ngày.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, mục tiêu ngắn hạn của nàng hiện tại là trước tết tiến hành một lần chia lợi nhuận.
Các cửa tiệm khác ăn tết nghỉ ngơi, còn nàng lại mở cửa tiệm này, e là tết đến lại là lúc bận rộn rồi.
Lưu Dũng và Hạ Hiểu Lan bàn bạc hồi lâu, lấy trước 2000 tệ đi mua vật liệu, rồi tìm người thợ hồ quen biết đến giúp, bắt đầu động tay trang trí cửa hàng.
Hạ Hiểu Lan nhận được điện báo của Chu Thành.
"Hiểu Lan, quần áo, táo tàu và lá trà đều đã nhận được, mặc áo lông nhung vịt nàng mua trong gió lạnh, không những ấm cơ thể mà còn ấm lòng. Táo tàu rất ngọt, nghĩ là tấm lòng của nàng, ta không muốn cùng người khác chia sẻ. Nhưng lá trà nhiều quá, sợ bị ẩm mốc, ta chia bớt cho người khác rồi... Dương Thành Bạch Trân Châu là em gái của chiến hữu Bạch Chí Dũng, ta từng giúp Bạch Chí Dũng, khá tin tưởng người này, gia phong cho phép, em gái của hắn Bạch Trân Châu nàng cũng có thể tin tưởng, nhưng phòng người không thể thiếu, nàng phải tiếp tục xem xét đồng chí Bạch Trân Châu... Lúc nào ta cũng nhớ nàng, mong chờ ngày gặp lại nàng."
Điện báo là để cho người ta xem, không giống như thư từ cá nhân có thể hàn huyên.
Có lẽ là như vậy, Chu Thành mới cố hết sức dùng giọng điệu tự sự nghiêm túc trong điện báo, dù như thế, ai cũng nhìn ra đây là điện báo gửi cho người yêu, tình cảm nồng nhiệt của hắn, đã đậm đặc đến nỗi tràn ra từ giữa những dòng chữ.
Sự nồng nhiệt đó lây nhiễm đến Hạ Hiểu Lan, tình yêu khiến cho người ta trẻ trung, Hạ Hiểu Lan cảm giác hiện tại mình đặc biệt tràn đầy sức sống.
Việc trang trí đã có Lưu Dũng phụ trách, Hạ Hiểu Lan cũng không thể không quan tâm, hiệu quả trang trí ra sao còn phải theo dõi. Trang trí có khi lên tới mấy ngàn thậm chí trên vạn, tiền này là từng chút một chi ra, may là không cần ngay lập tức rút hết, cũng giúp cho Hạ Hiểu Lan có thời gian xoay xở.
Phải nghĩ chút biện pháp bán hết chỗ áo khoác lông cừu nam bị tồn kia đi mới được.
Chất lượng tốt, kiểu dáng cũng đẹp, không có lý do gì lại ế hàng, Hạ Hiểu Lan cảm thấy là do mình không chọn đúng chỗ. Người có tiền ở Thương Đô đều ở đâu? Nữ công nhân viên chức có tiền là ở xưởng Quốc Miên, cho nên tiệm của nàng muốn mở trên đường Nhị Thất, chỗ này gần mấy xưởng Quốc Miên, nơi tụ tập những người có sức mua.
Nam công nhân viên chức có tiền, chắc chắn là Cục đường sắt.
Hạ Hiểu Lan quyết định đổi chỗ bày sạp, nhà thuê của Lưu Dũng cũng là ở khu ký túc xá của Cục đường sắt, Thương Đô là đầu mối giao thông đường sắt lớn của Trung Nguyên, Cục đường sắt thế lực lớn mạnh, khu ký túc xá của công nhân viên chức cũng khang trang, so với xưởng Quốc Miên nơi có trên vạn công nhân viên chức chật chội thì, điều kiện nhà ở của Cục đường sắt có vẻ dư dả hơn… Ít nhất có người có nhà cho thuê.
Hạ Hiểu Lan nói muốn đổi chỗ bày sạp, Lý Phượng Mai có chút do dự.
Nàng hiện giờ ở trong khu nhà tập thể, đối với bên ngoài chỉ nói là người nhà chủ nhà cũ, hàng xóm cũng biết nhà nàng là hộ kinh doanh cá thể. Mấy người đó ngoài miệng không nói, nhưng thực ra đều khinh thường những hộ kinh doanh cá thể. Hộ cá thể thì dãi nắng dầm mưa, còn công nhân viên chức đường sắt lại có "bát sắt", Lý Phượng Mai và Lưu Dũng thì không để ý bị mất mặt, nàng lại sợ những đứa trẻ trong sân sẽ xem thường Lưu Tử Đào.
Lưu Tử Đào vừa mới chuyển lên thành phố học, đang là lúc xây dựng nhân sinh quan, con nít lại đặc biệt mẫn cảm, Lý Phượng Mai bản thân thì tiếc không dám mặc áo lông nhung vịt đắt tiền, nhưng cho con mặc thì lại không hề bạc đãi. Đứa nhỏ này nói chuyện vẫn còn mang âm An Khánh, lúc không nói thì nhìn từ vẻ ngoài cũng không khác gì những đứa trẻ bản địa ở Thương Đô, Hạ Hiểu Lan lại không nghĩ đến chuyện đó, thân phận cô thôn nữ mang linh hồn cao quản xí nghiệp lớn, làm sao có thể hiểu được sự mẫn cảm và cẩn trọng dè dặt của người nhà quê mới lên thành phố?
Mãi đến buổi tối, Hạ Hiểu Lan mới nói chuyện này với mẹ mình, Lưu Phân chần chừ nói ra suy nghĩ trong lòng, Hạ Hiểu Lan mới phảng phất như bị sét đánh mà tỉnh lại.
Nàng đều hiểu những gì mà Lưu Phân đã trải qua, nhưng lại không ngờ rằng mợ Lý Phượng Mai cũng có tình cảnh tương tự, không thể vì Lý Phượng Mai hướng ngoại hơn Lưu Phân mà lại không để ý đến những nỗi lo trong lòng của người ta.
Hạ Hiểu Lan lập tức đổi cách nói vào ngày thứ hai:
"Mợ, con thấy lần này hàng đi có hơi chậm, hay là mình chia sạp ra làm hai cái đi, con phụ trách đi chào bán áo khoác nam, còn mợ bán những mặt hàng còn lại."
Hạ Hiểu Lan vừa nói xong lời này, Lý Phượng Mai liền thở phào nhẹ nhõm.
"Ta không rõ mình có làm được không, đừng chê mợ ngốc, ta sẽ từ từ học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận