Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 97: Chu Diêm Vương yêu đương (length: 8867)

Lý lịch của Chu Thành khiến người ta ghen tị.
Hiện tại khi đã bước vào thời kỳ đại hòa bình, tiêu chuẩn đề bạt trong quân đội bắt đầu trở nên nghiêm ngặt hơn. Vận may của Chu Thành đặc biệt tốt; 15 tuổi thể năng đủ tiêu chuẩn nhập ngũ sớm, vừa vặn kịp thời tham gia chiến tranh phản kích, trong chiến tranh lập công thăng chức, đề bạt hỏa tuyến, năm ngoái Chu Thành vừa tròn 20 tuổi đã được thăng chức, điều đến kinh thành, còn được phong hàm, đối với người có năng lực như hắn, đa phần mọi người đều tâm phục khẩu phục, tuy vậy vẫn có một bộ phận nhỏ ghen tị trong lòng, nói chuyện cũng mang giọng điệu mỉa mai.
Về đơn vị Chu Thành đổi lại quân phục, khí chất lười biếng, không bị gò bó đều biến mất, một khi mặc vào bộ quần áo này, hắn liền trở thành Chu Diêm Vương dám đánh dám liều.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua đối phương một cái, rõ ràng một câu cũng không nói, đã làm cho người kia đang nói mỉa mai sợ hãi.
Đối phương trong lòng run lên một cái, tất cả là tại Chu Thành lần này nghỉ ngơi quá dài, hắn suýt chút nữa quên mất Chu Diêm Vương đáng sợ đến mức nào.
"Lão Phương, ngươi chạy cái gì, ta lại không ăn thịt người."
Khóe miệng Chu Thành mang theo ý cười, lão Phương càng cảm thấy hắn đáng sợ. Chu Thành là trưởng quan, lão Phương cũng vậy, mọi người đều đồng cấp, lão Phương không hiểu tại sao mình lại sợ Chu Thành, rõ ràng hắn còn lớn hơn Chu Thành mười tuổi, thâm niên công tác cũng hơn Chu Thành - đúng vậy, hắn chán ghét Chu Thành chính là điểm này, dựa vào cái gì hắn lớn hơn Chu Thành 10 tuổi, ra tiền tuyến cùng tiến lên, công lao Chu Thành có được lại lớn hơn hắn, người đến sau cư trên, đã cùng cấp với hắn?
Chu Thành 20 tuổi mà đã ngang hàng với hắn, lão Phương giận muốn chết.
Quân đội muốn đề bạt cán bộ trẻ tuổi, Chu Thành cứ vậy cùng hắn tích lũy thâm niên công tác, chờ đến khi về hưu thì chắc chắn Chu Thành sẽ giữ chức vụ cao hơn.
So với lão Phương dẫn đầu những 10 năm, quả thực không gì đáng ghét hơn!
Lão Phương tự nhủ, sợ cái gì:
"Mắt ngươi nhìn thấy ta định chạy đấy à? Chu Thành, ngươi lợi hại thật."
Ván đã đóng thuyền, việc xử phạt đều có thể hủy bỏ, lão Phương không phục việc Chu Thành được đối đãi đặc biệt. Chu Thành chẳng thèm để ý đến hắn, đối với Chu Thành mà nói, việc xử phạt này vốn dĩ đã rất khó hiểu, hơn nữa lãnh đạo cấp trên rất yêu mến Chu Thành, sợ xử phạt làm cho lý lịch của Chu Thành có tì vết, sau này lại họp bàn thảo luận, "xử phạt" của Chu Thành bị hủy bỏ.
Đổi thành phê bình giáo dục, cũng không ghi vào lý lịch.
Lão Phương chỉ là hạng người nhát gan, Chu Thành lười so đo với hắn, bước chân "cộp cộp cộp" rời đi.
Lão Phương còn cảm thấy kỳ lạ, bàn tán với người khác, Chu Diêm Vương kia sau khi "nghỉ ngơi" trở về hình như tính tình có biến hóa?
"Hắn nhất định đang có âm mưu gì đó!"
Tính tình Chu Thành trở nên tốt hơn; lão Phương lại không dám chọc giận hắn. Thủ hạ nhìn thấy Chu Diêm Vương thỉnh thoảng lại cười, càng thêm sợ hãi. Chuyện lạ tất có yêu, ai biết Chu Diêm Vương có phải đang nín nhịn để trả đũa bọn họ hay không.
Lãnh đạo ngược lại rất vừa lòng, cảm thấy Chu Thành đã kiểm điểm bản thân rất tốt, con người trở nên trầm ổn hơn.
Thật ra thì sao?
Hắn chỉ là đang yêu thôi...
Chu Thành 20 tuổi chưa từng yêu đương, ai chẳng biết trong mắt hắn nam nữ đều như nhau.
Ai có thể nghĩ Chu Thành lại có thể tự mình yêu đương, đều đoán hắn cũng giống như những người cưới vợ cực khổ kia, phải kéo đến gần 30 tuổi mới bị ép xem mắt kết hôn, kết quả Chu Thành trong thời gian nghỉ ngơi đã gặp được Hạ Hiểu Lan.
Trả xong tiền, hai người lại vừa xác định quan hệ yêu đương, tâm tình người đang yêu rất tốt, người khác liền cảm thấy tính cách Chu Thành dịu dàng hơn.
Nghĩ đến Hạ Hiểu Lan, Chu Thành liền có cảm xúc ngây ngô muốn ôm ngực cười, vợ hắn cái gì cũng tốt, chỗ nào hắn cũng yêu.
Đáng tiếc hai người còn chưa đủ tuổi, còn phải đợi hai năm nữa mới có thể kết hôn.
Chỉ vài tháng nữa, Hiểu Lan có thể đến kinh thành học.
Chu Thành nhìn một cây liễu trơ trụi lá trên sân thể dục cười ngây ngô, lão Phương rón ra rón rén đi qua, Chu Diêm Vương này rốt cuộc đang có ý đồ gì, minh đao minh thương không được hay sao?
Đương nhiên, nếu đấu minh đao minh thương thì hắn cũng không thắng nổi Chu Thành.
...
Hạ Hiểu Lan không về nhà trong lúc nhà Lưu giết heo.
Sau khi giúp Lưu Dũng xác nhận xong chuyện thuê nhà, Hạ Hiểu Lan liền mang tiền đến Dương Thành.
Lần này tính ra có 5000 đồng tiền vốn, nếu thao tác tốt, nàng cùng Lý Phượng Mai sẽ có thêm tiền để mở cửa hàng. Vì cần lấy nhiều hàng nên nàng dẫn theo cả Lưu Phân. Lưu Phân từ trước đến giờ chưa từng đi xa, cho đến bây giờ nơi xa nhất từng đi chính là thành phố Thương Đô.
Có mối quan hệ tốt với Trần Vượng Đạt; việc xin giấy giới thiệu khi rất thuận tiện, điền tên Lưu Phân, Hạ Hiểu Lan có thể mua được vé tàu.
Nhà ga người chen người làm Lưu Phân khiếp đảm, nhưng thấy có người muốn tách Hạ Hiểu Lan ra, nàng sốt ruột bảo vệ bạn, liền bám sát bên người Hạ Hiểu Lan, sợ Hạ Hiểu Lan bị chen lấn làm tổn thương.
Hai tấm vé tàu đã tốn hơn năm mươi đồng, hai người đi Dương Thành chỉ tính riêng tiền xe đi lại đã hơn 100 đồng. Còn chưa tính tiền khách sạn ở Dương Thành và tiền ăn uống của hai người dọc đường, hồi Hạ Hiểu Lan vừa "tỉnh lại", nàng đã định sẽ dẫn Lưu Phân rời khỏi nơi này, nhưng hai người không có tiền không quyền, trốn cũng không trốn được xa.
Bây giờ thì khác, Lưu Phân muốn đi đâu, Hạ Hiểu Lan đều có đủ tiền chi phí đi lại.
Trong túi có tiền, hai người bọn họ ở bất cứ nơi đâu cũng có thể sống sót.
Chỉ là khi xa quê, dù có thể ở quê nhà kiếm tiền sung sướng, Lưu Phân cũng không phải là người thích mạo hiểm, nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt.
"Lần này đi ta muốn đến thăm một người tỷ tỷ, lần đầu tiên đến Dương Thành, tỷ ấy giúp ta rất nhiều."
Bạch Trân Châu là người bán hoa quả, táo ở Thương Đô không đắt, Hạ Hiểu Lan nghĩ nếu đối phương ăn không hết có thể đem bán đi, liền mang theo hai túi lớn táo đỏ đến. Dù sao hai mẹ con lúc đi tay không, mang thêm hai túi táo cũng không vướng bận gì.
Táo đỏ tươi mới giá 0.15 đồng một cân, Hạ Hiểu Lan gói hai túi mang lên xe, tổng cộng là 100 cân.
Mất 15 đồng, Lưu Phân cũng không phản đối.
Thời điểm không có tiền ai cũng keo kiệt, bây giờ một ngày Lưu Phân đã kiếm được hơn 15 đồng, "Bạch tỷ" mà Hạ Hiểu Lan nói nếu đã từng giúp đỡ mình, thì cảm ơn là điều nên làm. Sau khi ngồi hơn ba mươi tiếng xe lửa đến Dương Thành, Lưu Phân cũng mở mang được tầm mắt. Tuy nhiên nàng quen ít nói, vác một túi táo, Hạ Hiểu Lan bảo đi đâu thì đi đó, không hề có ý kiến gì.
"Hiểu Lan, ngươi lưng có sao không đấy? Túi kia của ngươi đưa cho mẹ vác lên lưng."
Hạ Hiểu Lan không chịu, "Không sao đâu mẹ, chúng ta ngồi xe đi."
Vốn dĩ đã có xe kéo nhỏ, nhưng lần này Hạ Hiểu Lan lấy quá nhiều hàng, xe kéo cũng không giải quyết được, có lẽ phải làm thủ tục gửi hàng.
Ở thành phố lớn như Dương Thành mới có xe công cộng, đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ mà Lưu Phân chưa từng có.
Hạ Hiểu Lan tìm người đi đường hỏi rõ cách đi xe, hai mẹ con đổi hai chuyến xe mới tới sạp hoa quả của Bạch Trân Châu. Nhiệt độ ở Dương Thành cao hơn Thương Đô, đầu đông cũng không quá lạnh, Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Phân mang táo chạy tới chạy lui, tới nhà họ Bạch người nóng ra một thân mồ hôi.
Sạp hoa quả của Bạch Trân Châu nằm ở ngã tư đường.
Ánh nắng mặt trời ở Dương Thành ấm áp dễ chịu, khiến người ta buồn ngủ, dù khu vực quanh Dương Thành thích hợp trồng trái cây, nhưng do hạn chế của mùa, không có nhiều kỹ thuật trồng trọt trái vụ, nên tháng 11 các loại trái cây bày bán cũng không nhiều.
Táo, quýt và bưởi ba loại này chiếm vị trí chủ yếu trong các quầy trái cây.
Còn có vài quả lê khô.
"Mua trái cây hả?"
Thanh âm Bạch Trân Châu có chút ngái ngủ, vừa mở mắt nhìn, thấy là Hạ Hiểu Lan.
"Bạch tỷ, em tới thăm chị."
Bạch Trân Châu có chút luống cuống tay chân.
Nàng từ nhỏ đã chơi đùa cùng các bé trai, công phu gia truyền khiến nàng trong đám bé trai cùng tuổi cũng vô địch, còn cách đối xử với một bé gái yểu điệu, Bạch Trân Châu hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Mà Hạ Hiểu Lan lại chính là một cô bé yểu điệu.
Trước kia Bạch Trân Châu cũng chỉ tùy tiện cho địa chỉ, không ngờ Hạ Hiểu Lan thật sự đến thăm nàng.
"Đồng chí Hiểu Lan!"
Nàng lúng túng không biết phải nói gì, Hạ Hiểu Lan sao có thể khiến nàng khó xử, vội vàng giới thiệu Lưu Phân.
Bạch Trân Châu lại càng thêm căng thẳng, đây là trưởng bối mà. Một túi táo đỏ 50 cân, nàng dễ dàng có thể xách hai túi, cô bé này thật sự là có chút hồ đồ, lại hỏi Hạ Hiểu Lan lần này có phải tới để đầu cơ trục lợi trái cây:
"Táo đỏ của cô mới quá, đáng tiếc quầy của tôi buôn bán không tốt lắm... Nhưng cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô bán hết số hàng này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận