Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 309: Diêm Vương thế nào không sớm điểm thu nàng (length: 8348)

Khóc lóc om sòm là vô dụng.
Hạ lão thái đối với Hạ Đại Quân, đều không dùng khóc lóc om sòm, chỉ cần mở miệng cầu xin cái gì, phàm là Hạ Đại Quân có thể làm được, vậy thì sẽ không để cho Hạ lão thái nói lần thứ hai. Vì sao vậy? Bởi vì Hạ Đại Quân hiếu thuận, loại hiếu thuận này đã đạt đến mức ngu hiếu rồi.
Hạ Trường Chinh cùng Hạ Hồng Binh thì đều có tư tâm.
Làm con trai mà lại còn giữ lại với mẹ ruột, chỉ mong con dâu ba tâm ba lá gan chiều bà bà, người đó có thể làm được.
Trước kia nâng niu, là nghĩ dựa vào Hạ lão thái ra mặt, đem tiền của mọi người trong nhà gom lại, cung cấp nuôi dưỡng cho Đại phòng, hiện tại con bò già Hạ Đại Quân chạy rồi, chẳng lẽ chỉ trông mong Hạ Hồng Binh có thể giống như Hạ Đại Quân thiếu tâm nhãn… Nhà họ Hạ ép không ra cái gì béo bở, Trương Thúy sợ người nhà họ Hạ góp vào chiếm tiện nghi, nếu đã xé rách mặt rồi, nàng còn giữ mặt mũi gì cho bà bà.
Kết quả xấu nhất chính là ly hôn, thật sự ly hôn, Trương Thúy cũng không có tổn thất gì.
Con trai mang về nhà mẹ đẻ, tiền tiết kiệm nàng giữ, nàng còn có tay nghề.
Chẳng qua Hạ Tử Dục phản đối nàng cùng Hạ Trường Chinh ly hôn, Trương Thúy có thói quen nghe lời con gái, lúc này mới chịu ngồi xuống "Hòa đàm".
Trương Thúy biết Hạ Tử Dục nói là thật, nếu không làm theo ý của Hạ Tử Dục, con gái thật sự sẽ không quản người nhà. Vậy thì công sức khổ cực khai ra một sinh viên để làm gì, Hạ Tử Dục chính là niềm kiêu hãnh của Trương Thúy, thông minh lại không chịu thua kém, sau này có tiền đồ tốt đẹp, Trương Thúy mới luyến tiếc cho con gái là sinh viên rạng danh.
Bất quá hòa đàm thì hòa đàm, lần này cần phải trị cho được người nhà họ Hạ.
Trương Thúy có đủ lực lượng, nhà mẹ đẻ đến không ít người, liền bày bàn ở trong sân nhà họ Hạ, nói cho ra lẽ.
Hạ lão thái khó chơi, người nhà họ Trương trước kia vốn không có tự tin như thế, bây giờ nhìn Hạ lão thái mặt sầm sì, ai nấy đều cảm thấy hả dạ.
"Thân gia, bà xem Trường Chinh hai đứa nó cũng làm ầm ĩ lâu như vậy, cái mặt tiền cửa hàng tốt đẹp đều phải đóng cửa, việc kiếm tiền buôn bán, bây giờ thì chỉ nhìn người khác kiếm tiền… Ai, hộ kinh doanh cá thể cũng không phải ai cũng làm được, thân gia bà nói có phải không?"
Hạ lão thái hừ một tiếng, "Mày sinh được con gái tốt, Hạ gia không chia gia sản, lừa cả nhà mình kiếm tiền, dù sao cũng không đưa tiền về, vậy cái tiệm đóng thì đóng!"
Mẹ của Trương Thúy không chịu nhường bước:
"Đây đã là thời đại nào rồi, không tách ra đều là quy tắc cũ rích rồi, ngay cả quốc gia còn chia ruộng đất đến từng người một, thân gia bà còn cho rằng là đội sản xuất ăn chung nồi à? Tiệm mở không được là việc của hai đứa Trường Chinh, hôm nay bà già này nói thẳng luôn, nếu như nhà họ Hạ không chia gia sản, vậy thì cứ theo ý của Trương Thúy nhà tôi, sớm một chút đi cùng Trường Chinh làm thủ tục, nên thế nào thân gia bà cũng hiểu, nhị thúc của Tử Dục chẳng phải là tiền lệ đó sao?"
Ly hôn mất mặt lớn, nếu như Trương Thúy dám nói ly hôn từ trước, người nhà mẹ đẻ đều không tha cho nàng.
Nhưng bây giờ làm ầm ĩ thành ra như vậy, người nhà mẹ đẻ lại cảm thấy ly hôn cũng rất tốt.
Không ly hôn thì Trương Thúy phải kiếm tiền cho họ Hạ, ly hôn, tiền Trương Thúy kiếm được đều là của nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ làm sao mà ghét bỏ con gái có bản lĩnh ly hôn được, tất cả cũng là vì lợi ích, tiền có thể giải quyết phần lớn thành kiến, danh tiếng không tốt thì sao, danh tiếng có tác dụng gì nếu không có tiền?
Chia gia sản?
Hạ lão thái định chửi ầm lên, mẹ của Trương Thúy đang chờ Hạ lão thái mắng ra miệng.
Mắng càng hăng, Trương Thúy lại càng có thể quyết định.
Hạ Trường Chinh sốt ruột, để cho Hạ lão thái nói chuyện, hai nhà chắc chắn lại muốn trở mặt.
"Mẹ, mẹ nói sao thì cứ vậy đi, đều nghe mẹ!"
Tiếng "Mẹ" này là gọi bà ngoại của Hạ Tử Dục, Hạ Trường Chinh trước đây gọi mẹ vợ là thím, việc đối xử hai mặt với con rể và con dâu thể hiện quá rõ, con dâu phải gọi mẹ chồng là mẹ, nhưng có nhiều con rể vẫn gọi nhạc phụ nhạc mẫu là chú, thím. Trước kia vị thế của Trương Thúy ở nhà họ Hạ cũng không cao, Hạ Tử Dục chưa thể hiện ra thiên phú đọc sách khác thường thì Hạ lão thái đối xử cay nghiệt với cả ba cô con dâu.
Cay nghiệt nhất là Lưu Phân, Trương Thúy không phải cô con dâu mà bà ta thích nhất, Vương Kim Quế mới là, Vương Kim Quế thì tham lam lại lười biếng, lại liên tiếp sinh được hai đứa con trai!
Hạ Trường Chinh cũng không coi trọng bà vợ mình, người nhà họ Hạ đều một đức hạnh cả, hắn gọi mẹ vợ là thím có gì sai, Hạ Đại Quân còn không thèm đi nhà mẹ vợ kia kìa.
Lúc này không còn giống trước kia, bây giờ đã gọi theo quy củ là "Mẹ", Hạ lão thái giận muốn chết.
Hạ Hồng Binh cùng Vương Kim Quế nhìn nhau, Trương Thúy quyết tâm muốn chia gia sản, Hạ lão thái bị ép phải đồng ý, hai vợ chồng họ cũng không ngăn cản được. Hạ lão thái dùng hiếu đạo để đè nặng người nhà, mà Hạ Trường Chinh và Trương Thúy hiện tại đã hiểu rõ, không nghe lời của Hạ lão thái thì có thể mắng họ chết hay là bóp chết họ?
Mẹ của Trương Thúy cũng không khách sáo, việc đầu tiên là nói đến chuyện chia gia sản.
Thứ nhất, Hạ Trường Chinh và Trương Thúy hàng năm không ở nhà ăn, không có lý do gì mà phải lo đồ ăn cho cả nhà, tiền ai nấy tiêu, hiến lương với rút tiền cũng ai nấy tính.
Thứ hai, Hạ lão thái không thể theo hai người vào thành ở, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của hai người. Nhưng hai người sẽ có trách nhiệm nuôi Hạ lão thái dưỡng già, mỗi tháng có trách nhiệm nộp tiền, Hạ lão thái cứ theo lão tam Hạ Hồng Binh ở.
"Mỗi tháng cho thân gia 20 đồng, mỗi tháng lại thêm 20 cân gạo và 5 cân dầu, người hưu trí ở thành phố còn không có đãi ngộ tốt như vậy đâu, phải không?"
20 đồng, chỉ có nhiêu đó đã định đem Hạ lão thái quẳng đi?
Ánh mắt tối tăm của Hạ lão thái đảo qua mọi người, "Tử Dục có biết việc này không?"
"Tử Dục đang học ở kinh thành, nói chuyện này với nó làm gì, ý của Tử Dục là bố mẹ không ly hôn, nếu không thì hôm nay chúng tôi đã đến được nhà họ Hạ rồi sao?"
Mỗi tháng cho 20 đồng, 20 cân gạo với 5 cân dầu, điều kiện phụng dưỡng thế này so với trong thôn trên xóm dưới cũng đã rất khá. Nông thôn bình thường chia gia sản nuôi cha mẹ, có cho lương thực và dầu ăn cũng không tệ rồi, chỉ cần không phải là người bị liệt không thể động đậy trên giường, đừng nói tuổi như Hạ lão thái, cho dù là bảy tám mươi tuổi, có thể cử động đều phải tự làm ăn. Cố gắng tự làm một chút việc, cho con cháu đỡ gánh nặng.
Hạ lão thái vất vả lúc còn trẻ, bây giờ đã sớm hưởng phúc rồi.
Một tháng 20 đồng, một năm mới hơn hai trăm!
Chút tiền ấy thì làm được gì, trước kia còn tất cả mọi người đều phải đem tiền đưa cho bà, tuy rằng phần lớn đều dồn cho Hạ Tử Dục, Hạ lão thái làm sao nỡ dễ dàng từ bỏ cái quyền hành nắm kinh tế to lớn như vậy chứ. Như Hạ Đại Quân năm trước đi làm công, trở về cũng không ít hơn 200 đồng giao cho bà ta.
Chênh lệch quá lớn, Hạ lão thái không thể chấp nhận được.
Điều kiện thì từng chút từng chút một nói ra, cuối cùng nâng tiền lên 30 đồng một tháng, Trương Thúy đồng ý trả trước cho một năm, "Đợi Hồng Hà xuất giá, ta đây là thím cả cho 500 đồng tiền hồi môn, nhiều hơn thì không có, cùng lắm là đôi bên đường ai nấy đi!"
Trương Thúy rất ghét Hạ Hồng Hà, làm sao lại muốn cho nó hồi môn chứ, tiền này thật ra là cho Hạ Hồng Binh và Vương Kim Quế có lợi. Đồng ý chia gia sản, vậy thì có 500 đồng để lấy, không đồng ý thì một xu cũng không có, người nhà họ Lương cứ tiếp tục đánh tiếp tục làm ầm ĩ, làm ầm ĩ để Trương Thúy ly hôn.
Vương Kim Quế mắt đảo quanh, Hạ Hồng Binh cũng đang tính toán trong lòng.
Hạ lão thái muốn theo bọn họ ở, mỗi tháng tiền và lương thực dầu ăn kỳ thực đều sẽ dán vào nhà Hạ Hồng Binh, tiền có để Hạ lão thái giữ, vậy có thể không cho Hạ Hồng Binh dùng sao?
Một năm là 360 đồng, thêm tiền hồi môn Trương Thúy nói, cộng thêm dầu gạo quy đổi thành tiền, chia gia sản cũng có thể lấy được hơn ngàn đồng tiền. Chia thì chia thôi, đánh cho đầu rơi máu chảy, nhiều hơn nữa thì cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì.
"Thím dâu nhất quyết muốn chia gia sản, tôi cũng không có gì để nói, chỉ là mẹ đã có tuổi rồi, sau này có đau ốm, tiền thuốc men ai móc?"
Trương Thúy vỗ bàn, "Tôi chịu trách nhiệm bỏ tiền này!"
Đau ốm? Diêm vương gia sớm một chút mang con mụ già này đi cho xong chuyện, Trương Thúy cảm thấy mình lại cam tâm tình nguyện bỏ tiền đóng một cỗ quan tài tốt, lại vô cùng náo nhiệt làm một hồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận