Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 407: Ung thư dạ dày? (length: 8374)

Thang Hoành Ân không phải người địa phương ở Bằng Thành, đến Bằng Thành nhậm chức, một mình một người cũng không có gì lạ.
Đặc biệt là thời gian nhậm chức còn ngắn, người nhà có thể còn chưa điều đến, người giúp việc lại đang nghỉ phép, Thang thị trưởng liền trở thành một người đáng thương không ai chăm sóc… Nếu hắn muốn, chỉ sợ những người tranh nhau muốn chăm sóc lãnh đạo đã đạp nát cửa nhà Thang Hoành Ân, nhưng Thang Hoành Ân rõ ràng sẽ không đi tuyên truyền khắp nơi rằng mình không khỏe.
Hạ Hiểu Lan nếu không biết thì thôi, đã nghe thấy bí thư Bành nói như vậy, nàng chắc chắn sẽ biểu lộ sự quan tâm.
Thang Hoành Ân đã giúp một chuyện rất lớn, hạng mục công trình nhà khách không chỉ là kiếm lời hơn mười vạn, tối nay Thang Hoành Ân không e ngại lời đồn mà chủ động nói chuyện với Hạ Hiểu Lan, cũng coi như xác nhận tin đồn hắn là chỗ dựa của Viễn Huy.
"Bí thư Bành, hay là chúng ta theo tới chăm sóc cho, đợi Thang thúc đỡ hơn chút rồi chúng ta sẽ đi?"
Hạ Hiểu Lan tự mình đi chắc chắn không được, đến lúc đó lại lan truyền chuyện thị phi mờ ám giữa nàng và Thang Hoành Ân.
Nàng có thể đi cùng Lưu Phân. Lưu Dũng người toàn mùi rượu, Hạ Hiểu Lan bảo Lý Đống Lương đưa Lưu Dũng về.
Trán Thang Hoành Ân có một tầng mồ hôi mỏng, xem ra đau dạ dày càng thêm nghiêm trọng.
Bí thư Bành thấy lãnh đạo không lên tiếng phản đối, liền đồng ý để Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Phân lên xe, bí thư Bành không phải thư ký sinh hoạt, đàn ông chăm sóc Thang Hoành Ân không được cẩn thận như vậy. Trên đường cho Thang Hoành Ân uống thuốc dạ dày, xe đi được một nửa đường, Thang Hoành Ân đã bảo Tiểu Vương dừng xe, chạy ra ven đường nôn hết rượu và thuốc dạ dày ra.
Nôn đến trong dạ dày không còn gì, toàn là nước chua, Thang Hoành Ân mới được bí thư Bành đỡ về xe.
Sau khi nôn xong thì hắn có vẻ tốt hơn chút, chỉ là mặt xanh mét.
Thức ăn trong dạ dày đều nôn hết, Hạ Hiểu Lan chạy đến ven đường gõ cửa mấy nhà mới mượn được nước nóng, cho Thang Hoành Ân súc miệng, uống một chút nước nóng để giảm bớt khó chịu. Xe chạy một mạch đến chỗ ở của Thang Hoành Ân, không có biệt thự gì cả, đặc khu đang trong quá trình xây dựng, nơi ở của Thang Hoành Ân chỉ là một căn nhà bình thường, theo cấp bậc thì phòng ốc của ông ta có rộng hơn cán bộ bình thường một chút, nhưng cũng chỉ là ba phòng.
Căn nhà này thực sự không giống một ngôi nhà.
Không phải nói là trang hoàng quá sơ sài, mặt đất lát gạch men sứ trắng rất sáng bóng, bật đèn lên thì sạch sẽ đến nỗi soi thấy cả bóng người. Chỉ là nơi nào cũng lạnh lẽo, không có chút hơi ấm, giống như một cái nhà khách tạm thời.
Bí thư Bành và Tiểu Vương đưa Thang Hoành Ân vào phòng ngủ, rồi vội vàng giải thích:
"Bình thường đều có người giúp việc nấu cơm, lãnh đạo cũng không có nhiều thời gian ăn ở nhà, mấy ngày nay người giúp việc xin nghỉ... Tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc lãnh đạo, phiền hai cô làm giúp ít đồ ăn để lãnh đạo ăn lót dạ, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đến thay ca."
Trình độ nấu ăn của bí thư Bành chỉ đủ để cơm không bị cháy.
Trình độ nấu ăn của Hạ Hiểu Lan cao hơn bí thư Bành một chút, nhưng cũng có hạn. May mắn là có Lưu Phân, sau khi được bí thư Bành cho phép, Lưu Phân chạy vào bếp.
Bếp gas hóa lỏng bà ấy không biết dùng, nhưng bà ấy biết làm món gì để ăn.
"Đau dạ dày, không thể ăn cơm, làm chút mì thôi."
Lưu Phân còn rất có kinh nghiệm, Hạ Hiểu Lan đoán là do bà ấy từng chăm sóc Hạ Đại Quân nên có được, trong trí nhớ của nàng Hạ Đại Quân thường xuyên uống say bí tỉ, hết nôn lại say, còn phải để Lưu Phân thu dọn.
Phòng bếp nhà Thang Hoành Ân rất sạch sẽ, người giúp việc được thuê vẫn rất tận tâm, không phải là làm cho có lệ, chẳng qua vừa khéo xin nghỉ.
Trong tủ bát tìm ra bột mì, Lưu Phân tay chân lanh lẹ nhào bột làm một bát mì. Cố ý nấu mì mềm một chút, nhỏ thêm chút xì dầu mà không cho thứ gì khác, bí thư Bành bưng vào cho Thang Hoành Ân ăn hết hơn nửa bát.
Sau khi uống thêm thuốc, Thang Hoành Ân đã không nôn nữa.
Thang Hoành Ân vẫn còn đủ tỉnh táo để bảo Tiểu Vương đưa Hạ Hiểu Lan và con gái về: "Đêm tối rồi, đừng làm lỡ mất thời gian của hai người."
Đây là vì có lái xe và bí thư ở đây, nếu không thì cho dù Thang Hoành Ân có khó chịu đến đâu cũng sẽ không đồng ý cho Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân đến nhà ông vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Ông ta có ngay thẳng đến đâu thì bị lời đồn đãi vẫn ảnh hưởng xấu đến nữ đồng chí! Lại nói người ta cũng không phải người giúp việc của ông, có ai bắt buộc phải chăm sóc ông đâu.
Trước khi đi, Lưu Phân vẫn nói qua với bí thư Bành về chuyện đồ ăn: Vừa rồi bà nhìn thấy góc bếp có mấy củ khoai từ, lại tìm thêm một củ cải, đều cắt hạt lựu rồi cho vào nồi nấu cùng với gạo.
"Sáng mai có thể ăn chút cháo, không nên ăn cay, quá dầu mỡ."
Đại lãnh đạo uống nhiều rồi cũng sẽ đau dạ dày, Lưu Phân rất kính sợ người có chức vị cao, bất quá lần trước cũng đã nấu cháo cho Thang Hoành Ân rồi, lần này là quen việc thôi.
Bí thư Bành không rảnh để nghĩ ngầm xem Hạ Hiểu Lan có tâm cơ thâm sâu hay không, lãnh đạo muốn tin tưởng thì cứ tin, với lại người ta luôn có cảm giác lấy lòng đúng thời điểm mấu chốt, bí thư Bành chỉ có thể cảm thán vận may của Hạ Hiểu Lan tốt quá.
Trên đường trở về, Hạ Hiểu Lan không nhịn được hỏi một câu:
"Thang thúc thường xuyên đau dạ dày sao?"
"Lãnh đạo đôi khi bận không để ý đến ăn cơm, lời người giúp việc nói cũng mặc kệ, dạ dày không bị bệnh mới là lạ…"
Tiểu Vương nói vài câu rồi không nói gì thêm, làm bí thư hay tài xế đều không nên nói nhiều, Hạ Hiểu Lan cũng thấy rõ rồi, chỉ có mấy câu kia thôi chứ có là gì, nếu cứ nói thêm, có khi lại liên quan đến chuyện riêng của lãnh đạo.
Hạ Hiểu Lan có chút suy nghĩ.
Lời người giúp việc có tác dụng không, người nhà ở nhà sao lại yên tâm để ông ta một mình công tác ở Bằng Thành như thế này?
Cứ hễ gặp mưa là sốt, uống rượu thì đau dạ dày, sức khỏe này thực sự không tốt chút nào, Hạ Hiểu Lan không phải là nhiều chuyện, nhưng nàng rất vất vả mới có thể ôm được cái đùi này, cái đùi có chức vị cao vững chắc mới tốt chứ; thân thể suy sụp thì làm sao mà được! Bí thư Bành nói Thang Hoành Ân ở một mình, lần trước Tiểu Vương cũng không nói gì đến việc liên lạc người nhà của Thang Hoành Ân... Hạ Hiểu Lan vừa nãy đã quan sát, hoàn toàn không thấy dấu vết của người khác, đến một tấm ảnh cũng không có, chẳng lẽ Thang Hoành Ân là người cô đơn thật sao?
Bí thư Bành nói người giúp việc xin nghỉ, hắn sẽ mau chóng tìm người giúp đỡ chăm sóc lãnh đạo.
Ngày thứ hai Thang Hoành Ân sau khi tỉnh dậy cũng đã ăn cháo.
Vết thương nhẹ không nên xuống khỏi tuyến lửa, Thang Hoành Ân cứ theo thường lệ đi làm, nào ngờ đến giữa trưa lại nôn ra hết thức ăn đã ăn ở căn tin của đơn vị.
Lần này thì nhất định phải đến bệnh viện rồi, trước là kiểm tra tổng quát, lại chiếu dạ dày, bác sĩ nói Thang Hoành Ân bị viêm loét dạ dày khá nghiêm trọng, cần phải tiến hành kiểm tra chuyên sâu để loại trừ khả năng ung thư.
Bí thư Bành dựa vào bức tường bệnh viện mà ngẩn người ra một lúc.
Lãnh đạo đang ở độ tuổi trẻ khỏe, sao có thể mắc ung thư được?
"Các cậu nhất định phải điều tra rõ ràng, không được có sai sót."
Thang Hoành Ân dạ dày vẫn luôn không thoải mái, nôn mửa theo thói quen khiến ông ta không muốn ăn gì. Bí thư Bành cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
Tài xế Tiểu Vương lẩm bẩm: "Chuyện này có nên nói với Hạ Hiểu Lan và họ không?"
Bí thư Bành cảm thấy Tiểu Vương có khi bị điên rồi, khi kết quả kiểm tra chưa có thì còn phải phong tỏa thông tin cho không kịp, còn chủ động nói cho Hạ Hiểu Lan làm gì? Hạ Hiểu Lan là cái gì, những người không biết chuyện thì mới đồn ầm lên là lãnh đạo có ý với nàng ta, người khác không biết chứ Tiểu Vương lẽ nào lại không biết sao!
Tiểu Vương bị mắng im bặt, tủi thân chết được:
"Tôi thấy lãnh đạo vẫn rất thích ăn đồ do mẹ Hạ Hiểu Lan làm, hợp khẩu vị Dự Nam mà."
Tiểu Vương còn biết Thang Hoành Ân từng ở Dự Nam, bí thư Bành tự nhiên cũng biết.
Hay là thử cách này xem sao.
Khoai từ với cháo củ cải thì ai cũng biết làm, tại sao lãnh đạo ăn Lưu Phân làm thì không sao, mà những người khác lại không được?
Bí thư Bành cảm thấy là do tâm lý lãnh đạo, tương tư hương vị Dự Nam chăng? Cùng là mì, bên Bằng Thành này ăn là mì sợi kiềm, còn bên Dự Nam lại là mì tự cán.
Nghe bí thư Bành đề nghị, Hạ Hiểu Lan nhíu mày hỏi Lưu Phân:
"Mẹ, mẹ muốn đi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận