Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 402: Lần đầu tiên hướng bạn trai vay tiền (length: 8442)

Trần Tích Lương quả thật đang ăn vạ Hạ Hiểu Lan.
Một vạn bộ đồ thể thao mà bán lẻ thì đương nhiên rất chậm, nhưng nếu bán sỉ thì số lượng này cũng không tính là nhiều. Một bộ chi phí có thể khống chế ở mức 15 tệ, Hạ Hiểu Lan cảm thấy phi vụ này có thể có lời.
Trần Tích Lương nói là đồ thể thao thanh lý, cũng không nhất định chỉ có những người thích vận động mới mặc, nếu vải vóc bền chắc thì những người lao động chân tay mặc cũng thích hợp. Một vạn bộ đồ thể thao thì có là gì, đừng nói Trần Tích Lương có đường dây bán sỉ, mà ngay tại cái chợ hàng tiểu thương ở cầu Nhân Dân, Bằng Thành này thôi thì tiêu thụ hết một vạn bộ đồ như vậy cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bằng Thành có rất nhiều công nhân xây dựng và dân cư bản địa! Những chiếc quần tây của Bạch Trân Châu bán cho ai chứ, đồ thể thao giá rẻ này thật ra là nhắm vào cùng một nhóm khách hàng đó. Hạ Hiểu Lan đã xem qua vải vóc mà Trần Tích Lương tự chọn, nếu đều đã muốn đầu tư bảy tám vạn tệ rồi, chi bằng làm một mẻ lớn hơn một chút.
"Cùng anh rể ngươi bàn bạc một chút, tổng cộng sản xuất hai vạn bộ, tiền hàng chia ba lần thanh toán thì thế nào?"
Trần Tích Lương kỳ thực cũng thấy một vạn bộ là quá ít, nhưng hắn sợ nói lớn quá thì lại làm Hạ Hiểu Lan sợ, nên mới đành chọn phương án hai là sản xuất một vạn bộ. Hai vạn bộ đương nhiên là tốt nhất rồi, thật ra thì ba vạn bộ cũng được... Thôi, vừa nhắc đến con số ba vạn này, Trần Tích Lương lại nhớ đến ba vạn chiếc áo khoác dạ lông cừu vẫn còn đang chất đống ở xưởng quần áo kia, cái bóng ma này trong lòng hắn lớn quá! Nếu không nhờ Hạ Hiểu Lan nghĩ cho hắn một kế, hơn nữa lại thí nghiệm thành công ở vụ đồ hè, thì Trần Tích Lương đã bị anh rể Hà Tòng Sinh băm ra cho chó ăn rồi.
Ba vạn bộ thì quá nhiều, hai vạn bộ là vừa vặn.
Trước đây Trần Tích Lương đã từng làm ở xưởng quần áo Thần Vũ, chi phí sản xuất quần áo hắn quá rõ, chất vải cũng do hắn chọn, cố gắng mặc cả với Hà Tòng Quân còn xuống 14 tệ một bộ, tổng cộng đặt hàng 20000 bộ đồ thể thao thanh lý ở xưởng quần áo Thần Vũ.
Thần Vũ hẹn giao hàng trước ngày 20 tháng 8, tổng cộng 28 vạn tiền hàng, Hạ Hiểu Lan và Trần Tích Lương hai người chia ba lần thanh toán.
Đặt cọc trước 8 vạn tệ, chuyển khoản trước cho xưởng quần áo thì Hà Tòng Sinh mới đồng ý sản xuất.
Ngày 20 tháng 8 khi Thần Vũ giao hàng, lại thanh toán lần thứ hai là 10 vạn tệ.
Lần thứ ba trả tiền thì đành phải nhờ Trần Tích Lương ôm chân Hà Tòng Sinh khóc lóc, ngày 1 tháng 10 sẽ thanh toán nốt 10 vạn cuối cùng.
Đến lúc đó, đồ thể thao thanh lý cũng đã tiêu thụ gần hết, chỉ cần bán được một nửa số hàng thì cũng đủ tiền trả đợt cuối. Lợi nhuận mỗi người một nửa, tiền vốn tự nhiên cũng mỗi người bỏ ra một nửa.
Hiện tại Hạ Hiểu Lan có thể gom góp được 8 vạn tệ, tiền đặt cọc một nửa là 4 vạn tệ, đưa tiền đặt cọc thì không thành vấn đề.
Mà lần thứ hai trả tiền là vào nửa tháng sau, nếu muốn Hạ Hiểu Lan lấy ra thêm 5 vạn tệ, thì bên này cô đang thiếu hụt 2 vạn tệ. Trong vòng nửa tháng, có thể kiếm lại 2 vạn tệ để bù vào chỗ trống này không? Hay là tạm lấy trước tiền của bên vật liệu xây dựng An Tâm, chờ đồ thể thao bán được rồi thì bù lại khoản ở bên cửa hàng vật liệu xây dựng... Phương án thứ hai đã bị Hạ Hiểu Lan bác bỏ, cửa hàng vật liệu xây dựng không phải là chuyện làm ăn riêng của một mình cô, nếu những người khác đầu tư đều muốn đúng hẹn vào sổ sách, cô cũng không nên kéo dài.
20 vạn tệ để cửa hàng vật liệu xây dựng có thể thuận lợi khai trương cũng đã là rất miễn cưỡng, tình hình cũng không cho phép cô kéo dài thời gian nhập vốn vào bên này.
Lam Phượng Hoàng bên kia cũng không được, lần này chia hoa hồng xong thì cũng coi như đã bán tháo hàng hè tồn kho rồi, cuối tháng 8 lại là thời điểm nhập hàng mới, bên cửa hàng quần áo cần một khoản tiền lớn để nhập hàng, không thể rút vốn để cho Hạ Hiểu Lan dùng.
Nếu không xây nhà ở thôn Thất Tỉnh thì lại vừa vặn đủ.
Hiện tại nhà đã xây được một nửa rồi, nói thêm nữa cũng vô ích, Hạ Hiểu Lan chỉ còn cách nghĩ thêm cách khác thôi.
Trong vòng nửa tháng kiếm được 2 vạn để lấp vào chỗ trống kia thì không thực tế cho lắm, Trần Tích Lương nói làm đồ thể thao thanh lý kỳ thật không phải để kiếm tiền nhanh, cho dù nhất thời hàng bị ế, hai người vẫn có hàng trong tay, chẳng qua chỉ là tốn chút thời gian để từ từ bán đi mà thôi. Thật sự là "kiếm nhanh" thì là cái vụ máy cassette lần trước, Hạ Hiểu Lan cũng không có cách nào phán đoán được rủi ro sẽ lớn đến đâu, tất cả đều nhờ vào vận may!
Đi vay ngân hàng à?
Hay là vay tiền của người khác.
Nếu là vay tiền thì cũng có người cho cô mượn, trước mắt cô biết có một người.
Đồng chí Khang Vĩ chắc là rất sẵn lòng cho cô vay tiền.
Nhưng nếu vay tiền của Khang Vĩ, vậy thì đặt Chu Thành ở vị trí nào?
Không cần nghĩ cũng biết Chu Thành sẽ tức giận lắm!
Hạ Hiểu Lan cũng không phải là người cổ hủ, nếu bảo cô nương tựa vào cánh chim của Chu Thành để làm ăn kiếm tiền thì chắc chắn là không được, trong cái thời đại gió nổi mây phun những năm 80, việc chỉ như "cây tầm gửi" đối với Hạ Hiểu Lan là một sự tra tấn.
Nếu tiếp nhận xe phòng mà Chu Thành tặng thì cũng không phải là không được, nếu cô có cái khả năng có thể trả lại với giá tương đương thì cô sẽ hoan hỉ mà nhận.
Nhưng cả hai người đều đã gặp mặt người nhà đối phương rồi, quan hệ yêu đương ở vào thời điểm này xem như là rất bền vững, vay hai vạn tệ của bạn trai để xoay vòng thì Hạ Hiểu Lan cho rằng có thể làm được. Đáng thương Hạ tổng cả hai đời cộng lại đều chưa từng có kinh nghiệm vay tiền gì, thế mà phải mở miệng vay Chu Thành, cô còn do dự mấy ngày trời.
Đợi khi đem những lời đó rốt cuộc nói ra được, hình như cũng không khó khăn đến vậy thì phải?
Chu Thành đây bị vay tiền còn thấy cao hứng ấy chứ!
Hết sức thành khẩn hỏi Hạ Hiểu Lan hai vạn có đủ không, Hạ Hiểu Lan liên tục gật đầu:
"Đủ đủ rồi, ta xoay vòng được là trả lại cho ngươi."
"Ừ, không vội, ngươi biết ta một người kỳ thực cũng không tiêu tiền gì, tiền lương đủ dùng."
Nếu vợ hắn bằng lòng thì tiền lương cũng có thể đưa hết lên cho cô, Chu Thành cảm thấy mỗi tháng đưa cho hắn 20 tệ là đủ dùng rồi.
Tiếc là hắn cầm sổ tiết kiệm định nộp lên cho vợ thì cô lại không chịu nhận. Trước mắt là lần đầu tiên mở miệng vay tiền của hắn, Chu Thành cũng rất cẩn thận, đây là Hạ Hiểu Lan lại một lần tiến thêm một bước về phía hắn, hắn sợ bản thân mình quá kích động, sợ Hạ Hiểu Lan sẽ lại rụt người về! Chu Thành coi như đã hiểu, Hạ Hiểu Lan là đang tìm một sợi dây kết nối giữa hai người, chắc là do nhìn thấy người nhà của hắn nên lần này mới mở miệng vay tiền của hắn?
Chu Thành đang dần mò mẫm cái sợi dây này, hắn tiến quá nhanh sẽ khiến Hạ Hiểu Lan bị động trong việc chấp nhận mối quan hệ giữa hai người.
Đương nhiên, cũng không thể đứng tại chỗ mà ngốc nghếch chờ Hạ Hiểu Lan tiến lại gần.
Tình yêu cũng là một cuộc chiến, Chu Thành phải nghiên cứu chiến lược thật tốt!
Ví như cái cổ tay của Hạ Hiểu Lan, ánh mắt Chu Thành trở nên tối sầm. Không cần phải moi thông tin từ người bên cạnh Hạ Hiểu Lan, Chu Thành cũng có thể chậm rãi tra ra chân tướng. Ngày đầu tiên Hạ Hiểu Lan vừa bị thương, ngày thứ hai ở bệnh viện tỉnh đã thu nhận một bệnh nhân muốn cưa chân tên là Hạ Trường Chinh, thiên hạ không thể nào có chuyện trùng hợp đến thế, tức phụ của hắn trước giờ luôn là người có thù tất báo tuyệt đối sẽ không bị thương mà vô tội, chuyện này chắc chắn là do Đại bá Hạ Trường Chinh của Hiểu Lan làm.
Sau đó, Chu Thành nghe được tin tức là Hạ Trường Chinh và Trương Thúy đã đi kinh thành theo Hạ Tử Dục.
Ban đầu Chu Thành không có ý động vào Hạ Tử Dục, là vì muốn để lại cho Hiểu Lan tự mình giải quyết. Không ngờ Hạ Tử Dục và Vương Kiến Hoa ngày tháng dường như lại đang sống quá thoải mái, Chu Thành cố tình gọi điện thoại về hỏi thăm chuyện của nhà họ Vương, Chu Quốc Bân nói cho hắn biết, gần đây có người đang tích cực vận động giúp nhà họ Vương... Xuất phát từ nhiều suy nghĩ, có khả năng Vương Quảng Bình sẽ quay về thành.
"Việc phục chức là không cần phải nghĩ, cái chức vụ trước đây của hắn sớm đã có người ngồi vào rồi, có khả năng sẽ sắp xếp cho Vương Quảng Bình một vị trí khác."
Chu Quốc Bân và Vương Quảng Bình không có qua lại nhiều, Vương Quảng Bình gặp chuyện không may cũng chẳng liên quan đến nhà họ Chu, hai người vốn dĩ không cùng một con đường, vừa không có giao tình cũng chẳng có ân oán.
Nhưng cái chức vụ cũ của Vương Quảng Bình, hiện tại vừa vặn là do Đại bá của Chu Thành đang làm.
"Ta không cần biết ngươi có ý định gì với nhà họ Vương, hiện tại mọi hành động của nhà ta đều bị người khác dòm ngó, chuyện Vương Quảng Bình về thành là một chuyện, người nhà chúng ta tuyệt đối không được nhúng tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận