Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1203: Bánh bao chiên tử (length: 8063)

Kẻ tiểu nhân hay luyến tiếc, gian thương thì bằng phẳng và phóng túng.
Phòng ốc sắp mở bán, phát hiện phía trước có cái chướng ngại vật ngăn cản nàng kiếm tiền, bấy nhiêu đó phá hủy tâm tình tốt của Hạ Hiểu Lan.
Ngày mai nàng phải trở về kinh thành, vội vàng đi gặp Thang Hoành Ân, xong còn phải nhìn mặt Thịnh Huyên một phen, làm gì có thời gian rảnh để bận tâm cái lòng dạ thủy tinh của Mao Quốc Thắng, vội vàng chào hỏi mọi người rồi rời khỏi công trường.
Mặt Mao Quốc Thắng lúc này tựa như bảng pha màu vậy.
"Ba, con cùng Chu sư huynh về Dương Thành trước, ngày khác lại tới thăm hai người!"
Trước còn nói sẽ đến đây cùng hai ông bà cuối tuần, giờ mới thứ Bảy đã muốn nói trở về Dương Thành.
Mao Khang Sơn sớm đã nhìn thấu đứa con trai này là hạng người gì, cũng chẳng thèm giữ lại làm gì, "Có thời gian thì đi thăm mẹ con, không rảnh thì không cần phải chạy đi chạy lại."
Biết Mao Quốc Thắng muốn đến Khải Hàng làm việc, hâm mộ Vương Hậu Lâm có mức lương cao ngất.
Vương Hậu Lâm không chỉ có mức lương cao 600 tệ/tháng, mà đợi đến khi hạng mục xây dựng hoàn thành chắc chắn còn có một khoản tiền thưởng kếch xù.
Lúc trước gọi Mao Quốc Thắng đến, Mao Quốc Thắng không chịu, hiện tại đổi ý, còn muốn Hiểu Lan phải ba lần đến mời cho bằng được… Mao Khang Sơn có thể nói gì, không có bản lĩnh lại còn sĩ diện, chính là tự mình chuốc lấy mà thôi!
Hạ Hiểu Lan nói có thể mời Mao Quốc Thắng, Mao Khang Sơn lại là người đầu tiên phản đối.
May là Mao Quốc Thắng còn chưa biết chuyện này, phừng phừng nổi giận đòi về Dương Thành.
Chu Mậu Thông nể tình thầy giáo mà thu xếp công việc cho Mao Quốc Thắng, trên đường trở về vẫn còn lo lắng: "Quốc Thắng, sau này trước mặt người ngoài, ngươi vẫn là đừng có tự tiện gọi Hạ sư muội là 'Tiểu Hạ', bây giờ nàng là bà chủ bất động sản của công ty, ngầm thì ta với ngươi gọi thế nào cũng không sao, có người ngoài ở thì vẫn nên chú ý chút."
Mao Quốc Thắng bướng bỉnh nói, "Thì lúc trước nàng đến nhà ta bái sư, thái độ khúm núm, ngươi xem, ý ngươi là lúc đó thì có thể, còn giờ cánh của nàng cứng cáp rồi thì ta lại không gọi được nàng là Tiểu Hạ à!"
Chu Mậu Thông bị hắn làm cho nghẹn muốn chết.
Không phải hắn không muốn giúp thầy giáo, nhưng mà với cái kiểu của Mao Quốc Thắng như vậy, cho hắn một trăm cái thang ở dưới chân hắn cũng chẳng leo lên nổi!
Thời thế đã đổi thay rồi.
Khải Hàng điền sản cưỡi "Kim Sa Trì" mà phất lên như diều gặp gió, thân phận của Hạ Hiểu Lan tự nhiên cũng vì vậy mà lên hương.
Chu Mậu Thông không sợ đắc tội với Hạ Hiểu Lan, hiện tại Khải Hàng điền sản còn muốn có được chứng chỉ tư chất xây dựng của tỉnh Việt nữa, nhưng dù sao cũng là đồng môn, Hạ Hiểu Lan tôn trọng hắn là sư huynh thì Chu Mậu Thông cũng sẽ không làm mất mặt Hạ Hiểu Lan trước mặt người ngoài!
Trước mặt mọi người gọi sư huynh sư muội là thân thiết, gọi "Tiểu Hạ" thì tính là cái gì, tự cho mình cao hơn Hạ Hiểu Lan một bậc?
Ngoài việc lớn tuổi hơn Hạ Hiểu Lan, Mao Quốc Thắng còn có chỗ nào giỏi hơn Hạ Hiểu Lan.
Chu Mậu Thông nói mãi hắn cũng không hiểu, dứt khoát nhắm mắt lại mặc kệ hắn. Mao Quốc Thắng ngồi ở ghế trước thở hồng hộc, trong lòng khó chịu vô cùng: hắn chỉ là nhất thời quen miệng, vì sao cứ bắt lấy cái sai này của hắn không buông tha chứ!
Bảo hắn nhận sai, bảo hắn trước mặt người khác đi nịnh nọt Hạ Hiểu Lan, Mao Quốc Thắng làm không được.
… Hạ Hiểu Lan căn bản chẳng thèm để ý Mao Quốc Thắng có đến "vuốt mông ngựa" hay không.
Nói thật, người không biết vuốt mông ngựa mà cố làm, người nghe lời nịnh nọt còn cảm thấy vô cùng khó chịu ấy chứ.
Từ lần Thang Hoành Ân mang nàng đến tham gia tiệc cưới của Quý Nhã xong, Hạ Hiểu Lan không còn đến chính phủ tìm Thang Hoành Ân nữa, sợ bị mấy vị tân khách có mặt lúc đó nhận ra.
Hôm nay đến phòng của Thang Hoành Ân gặp mặt, ngược lại là điều hiếm có, cơm là Thang Hoành Ân làm.
"Ta cho bảo mẫu nghỉ hai ngày, tự mình làm đại chút gì đó ăn, con ăn thử xem, ta cũng rất nhiều năm rồi chưa nấu cơm."
Công việc quá bận, trước kia toàn ăn ở căn tin, sau này thăng chức thì được bố trí bảo mẫu, quả thật không cần Thang Hoành Ân phải tự tay nấu cơm.
Hạ Hiểu Lan vừa được sủng ái lại vừa bất ngờ, "Vậy thì con có vinh hạnh quá rồi."
Thang Hoành Ân làm bánh bao chiên, Hạ Hiểu Lan nói dựa vào lương tâm mà nói, vỏ bánh làm không tệ, nhưng nhân bánh hương vị hơi nhạt, không át được mùi tanh của thịt, lửa chiên bánh bao cũng hơi lớn, đáy bánh bao bị cháy hơi quá… những khuyết điểm này, Hạ Hiểu Lan vốn không định nói ra, có thể ăn được bánh bao chiên do chính tay thị trưởng Thang làm thì còn mong chờ gì hơn nữa?
Người ta trong đầu nghĩ toàn là chuyện đại sự, không giỏi nấu nướng là chuyện bình thường!
Dù sao thì Hạ Hiểu Lan cũng không giỏi nấu nướng, đặc biệt thông cảm cho Thang Hoành Ân.
Thấy Thang Hoành Ân thành khẩn muốn nàng bình phẩm, Hạ Hiểu Lan liền thẳng thắn đưa ra ý kiến.
Sau khi nghe Thang Hoành Ân gật gù: "Ta cũng thấy không ngon lắm, xem ra còn phải luyện tập nhiều rồi làm cho mẹ con ăn."
Bánh bao còn đang ngậm trong miệng Hạ Hiểu Lan, nhất thời nàng không biết là nên nuốt vào hay nhả ra đây — đây là bánh bao à? Thức ăn cho chó à? Có cần thiết phải quá đáng vậy không, bảo nàng đến nếm thử đồ ăn đừng có làm người ta ngã lăn quay ra như vậy chứ!
Hạ Hiểu Lan phải uống liền mấy ngụm nước mới nuốt trôi được bánh bao, cũng không cùng Thang Hoành Ân vòng vo:
"Thang thúc, chú không định nói cho mẹ cháu biết chuyện của Thịnh Huyên sao? Nói thật, những chuyện tranh giành tình cảm cháu cũng không quan tâm lắm, nhưng Thịnh Huyên bây giờ được điều đến làm việc ở ngân hàng Bằng Thành, vừa đúng lúc quản thẻ tín dụng cho vay của Khải Hàng, chú nói xem nếu người mua nhà của Kim Sa Trì đều bị ngân hàng đó gây khó dễ không cho vay thì làm sao!"
Thang Hoành Ân cũng chẳng buồn ăn bánh bao chiên, nhân cơ hội buông đũa, hình như phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Hạ Hiểu Lan đang nói đến ai.
"Thịnh Huyên? Nó làm khó con à?"
Hạ Hiểu Lan cạn lời.
"Thang thúc, chú có thể chú ý trọng điểm không, cháu đang nói Thịnh Huyên được điều đến Bằng Thành làm việc, lần này nàng ta gây khó dễ cho cháu, nói thật cháu không để ý, Bằng Thành cũng đâu chỉ có một ngân hàng! Nhưng nếu nàng ta cứ tiếp tục như vậy, thì cháu sẽ rất phiền, cháu muốn hỏi chú, nên dùng thái độ nào để đối xử với nàng ta?"
Thang Hoành Ân gõ gõ tay lên bàn, "Con cũng biết Bằng Thành không chỉ có một ngân hàng, chỉ là các con vừa đúng lúc làm việc với ngân hàng Thịnh Huyên đang làm, cho nên một việc không nên nhờ vả nhiều người, hy vọng có thể hoàn thành thuận lợi việc vay tiền mua nhà. Thịnh Huyên nghĩ như thế nào thì con cứ đến tìm nó, ta lâu rồi không gặp nó, trí nhớ của ta không rõ ràng, nó không đến nỗi ngốc như vậy đâu."
Thang Hoành Ân đương nhiên biết tin đồn Thịnh Huyên cùng nhị phòng Tống gia tung ra, kiểu gì cũng không gả ngoài hắn Thang Hoành Ân.
Thang Hoành Ân không cảm thấy mị lực của mình lớn đến vậy, có thể khiến một cô nương trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi vừa gặp đã yêu, trước đây hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn, mặc kệ người Tống gia có ý đồ gì hắn cũng lười quản.
Không ngờ Thịnh Huyên hình như hiểu lầm rằng nàng vẫn còn cơ hội?
Thang Hoành Ân không khỏi bổ sung một câu: "Ta không gặp nó, là không muốn cho nó hy vọng, con chỉ cần biết rằng ta chỉ muốn cùng mẹ con tái hôn, những người khác nói gì làm gì, chẳng qua chỉ đang chia rẽ quan hệ của chúng ta mà thôi."
Hạ Hiểu Lan cũng biết Thang Hoành Ân không tiện ra mặt.
Có khi Thịnh Huyên muốn ép Thang Hoành Ân phải xuất hiện.
Dù sao thì Thịnh Huyên chỉ là một cán bộ ngân hàng tầm trung, so với thị trưởng thì khác biệt quá lớn, một chủ nhiệm ngân hàng cũng không thể trực tiếp tìm thị trưởng báo cáo công việc được phải không?
Hạ Hiểu Lan vốn dĩ cũng chẳng hy vọng Thang Hoành Ân ra mặt, nàng chỉ là muốn biết thái độ của Thang Hoành Ân.
Kết quả Thang Hoành Ân chẳng hề để ý, cứ như thể Thịnh Huyên chỉ là một người không hề quan trọng… Hạ Hiểu Lan thoáng vui vẻ một chút, ít nhất ông bạn Thang này xử lý chuyện này khá rõ ràng.
"Vậy con sẽ đi gặp vị tiểu thư Thịnh kia một phen, chú không cần phải để ý, một mình con sẽ giải quyết chuyện của Thịnh tiểu thư!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận