Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1140: Tân tấn trăm vạn phú ông (length: 8331)

Một sự xấu hổ và giận dữ trong nháy mắt liền từ gót chân lan lên toàn thân.
"Ăn nói linh tinh, ai cho ngươi nói bậy!"
Đỗ Triệu Huy mở miệng liền mắng, A Hoa thành thật nhận sai: "Thật xin lỗi, Đại thiếu gia, là ta nghe nhầm."
Đỗ Triệu Huy tâm phiền ý loạn đuổi A Hoa đi.
Chính mình ầm ầm rót xuống một ly nước đá, ngồi phịch trên giường lớn khó ngủ.
Vì sao hắn lại rơi xuống bể bơi?
Vì sao cứ phải lảng vảng bên Hạ Hiểu Lan?
Thật sự nói nhảm kêu "Hạ Hiểu Lan" tận 17 lần?
Rất nhiều manh mối chỉ dẫn đến một đáp án, Đỗ Triệu Huy căn bản không tin đáp án đó.
Hắn đối với nữ nhân luôn chỉ có "tình dục" chứ không phải là "hứng thú", nhất định là Đường Nguyên Việt gần đây phát điên, khiến hắn cũng có chút ý nghĩ không hiểu ra sao! Lý do này nhanh chóng thuyết phục Đỗ Triệu Huy, ở Hồng Kông hắn thường xuyên so đo với người khác, tranh giành nữ minh tinh, người khác mua xe, Đỗ Triệu Huy liền muốn mua chiếc đắt hơn.
Đây là cách sinh tồn của đám phú nhị đại Hồng Kông.
Đến Bằng Thành, ngày tháng lại cực kỳ tẻ nhạt, không có đám cẩu tử đuổi theo hắn, không có nữ minh tinh ganh đua sắc đẹp, cũng không thể ăn chơi phóng túng.
Mối quan hệ xã giao trước kia cơ bản đều không liên lạc, hô bằng gọi hữu nay đã đi xa.
"Tẻ nhạt?"
Đỗ Triệu Huy ha ha cười.
Hắn tuyệt đối sẽ không hứng thú với người phụ nữ nào, cũng không hề tẻ nhạt.
Ở đây lâu đầu óc đều ngu ra rồi, đã đến lúc quay về Hồng Kông tìm niềm vui, tiện thể xem Lão Nhị đang thế nào, còn phải đến trước mặt ông già Đỗ khoe khoang một chút sự tồn tại.
Hạ Tử Dục?
Hắn không thể giao Hạ Tử Dục ra được.
Hạ Tử Dục bây giờ vẫn còn hữu dụng với hắn, huống chi nếu thật sự giao người ra, hắn chẳng phải là loại nhu nhược bị đàn bà sai khiến?
Đỗ Triệu Huy đánh chết cũng không thừa nhận mình cảm thấy hứng thú với Hạ Hiểu Lan, khó khăn lắm mới đến sáng, lại là bộ dạng công tử hào hoa phong nhã, ra vẻ thoải mái bảo A Hoa đặt vé:
"Ta muốn về Hồng Kông một chuyến, thu xếp nhiều người đi theo."
Hồng Kông rất nguy hiểm, khắp nơi đều có người muốn giết hắn, so với Hồng Kông thì nội địa ngược lại tương đối an toàn. Đỗ Triệu Huy đầu tư ở Bằng Thành lâu như vậy, chỉ gặp phải một lần phục kích trên đường ở sân bay Dương Thành, hắn ở Hồng Kông năm nào cũng phải gặp vài vụ "tai nạn" chỉ là vụ phục kích ở sân bay Dương Thành không đáng kể.
Nghĩ đến sân bay Dương Thành, Đỗ Triệu Huy lại nghĩ đến Hạ Đại Quân, đây là sự liên tưởng ký ức, trong nháy mắt liền từ Hạ Đại Quân nghĩ tới Hạ Hiểu Lan.
Hắn lắc vài cái đầu, cứ cảm thấy mình rơi xuống bể bơi nên đầu vào không ít nước.
Có lẽ lần này về Hồng Kông, hắn nên cho mình sắp xếp kiểm tra chi tiết toàn thân, xem xem chỗ nào có vấn đề!
"Xuống máy bay lập tức đặt lịch hẹn bác sĩ cho ta!"
A Hoa cung kính đáp ứng.
Vệ sĩ không phải là người máy, vẻ mặt của vệ sĩ vô cảm nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ riêng: Đại thiếu gia vì sao lại hẹn bác sĩ, chẳng phải chỉ vì lúc nói lỡ miệng đã kêu "Hạ Hiểu Lan" tận 17 lần?
Nếu chỉ vì chuyện này thì căn bản không cần bác sĩ khám, A Hoa cảm thấy mình còn có thể chẩn đoán ra bệnh.
Nhưng nhìn thấu không được nói thẳng, A Hoa không dám lắm miệng!
...
Trong lòng Hạ Hiểu Lan, Đỗ Triệu Huy luôn là một kẻ đầu óc ngập nước điển hình, người như thế cho dù có hành động kỳ lạ gì cũng rất bình thường.
Người ta thích mặc hàng hiệu nhảy xuống hồ bơi tắm, Hạ Hiểu Lan quản được sao?
Nàng cũng không biết chuyện Đỗ Triệu Huy bệnh tới bệnh lui, có biết chắc cũng khinh bỉ, khinh bỉ Đỗ Triệu Huy thể chất yếu gà.
Trong văn phòng Viễn Huy, nàng cùng Lưu Dũng cùng nhau tính sổ sách.
"Nói cách khác, tính cả toàn bộ chi phí, tiền vật liệu xây dựng còn nợ, tiền lương công nhân, thậm chí cả chi phí sửa chữa phương án 2 vạn tệ cho văn phòng Ninh lão, lợi nhuận của chúng ta đạt tới 18.7%?"
Con số này khác với mong đợi trước đó, trước đây vốn cho rằng có thể làm được 15% lợi nhuận đã là tốt rồi, dù sao trong quá trình thi công có quá nhiều yếu tố không xác định.
Lưu Dũng không quen dùng tỷ lệ phần trăm để diễn tả: "Lãi được 140.25 vạn, vậy là đúng rồi, số tiền này nói chia đều một người một nửa, nếu cô ngại, thì nhường cậu cô chiếm thêm 2500 tệ tiền lẻ, cô lấy số chẵn 70 vạn."
Hạ Hiểu Lan lãi được 70 vạn.
Lưu Dũng cũng lãi được số tiền tương tự.
Hai người đều vay tiền ngân hàng, tiền vay nằm trong chi phí, hiện giờ cổ phần Đông Phong đã thanh toán hết số tiền cuối cùng, cậu cháu có thể trả lại hết tiền vay cho Ngũ giám đốc, 140 vạn là lợi nhuận cuối cùng.
Những đơn trang trí nhỏ lẻ, một đơn kiếm mấy trăm tệ, hoặc nhiều một chút thì mấy ngàn tệ.
Chỉ có hai công trình lớn này, giúp Lưu Dũng nhanh chóng phát tài.
Một lần trang trí cho nhà khách của chính phủ thành phố, một lần ở khách sạn Nam Hải, đã giúp Lưu Dũng trực tiếp bước vào hàng ngũ triệu phú.
Nghĩ đến giống như đang nằm mơ, ba năm trước, tất cả gia sản của hắn không có nổi 100 tệ.
Hai năm trước, hắn theo người ta buôn lậu, thiếu chút nữa mất mạng, liều mình kiếm được tiền cũng chưa đủ một vạn tệ.
Khi đó ai mà nói với Lưu Dũng, việc làm ăn chân chính còn kiếm nhiều tiền hơn buôn lậu, chắc chắn hắn sẽ cho đối phương một trăm ánh mắt coi thường!
Sự thật chứng minh, làm ăn chân chính thật sự dễ kiếm... Lưu trăm vạn vừa được lên chức nhìn cô con gái bên cạnh ngồi trên sô pha: "Cô cũng có tài sản cả triệu tệ rồi."
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ: "Không, ngài là triệu phú chân chính, còn cháu mới là triệu phú nợ nần, cháu vẫn còn nợ ngân hàng hơn mười triệu tệ đấy!"
Nợ nhiều không lo.
Đời sau người ta hay nói, nợ ngân hàng thì tự mình là cháu trai, lo lắng hốt hoảng ngủ không ngon còn sợ ngân hàng đòi nợ.
Nợ nhiều hơn nữa cũng không ăn thua, ngân hàng mới là bên ngủ không ngon giấc.
Bất quá, tiền của Ngũ giám đốc vẫn nên trả lại, có vay có trả, lần sau mượn tiếp không khó. Tuy rằng lãi suất năm 85 rất thấp, nhưng không phải là không có lãi. Nghe nói có nhiều ngân hàng nhắm đến nông dân có các gói vay không lãi, chạy theo cho nông dân vay, nhưng ở thập niên 80 lại không có mấy người dám làm, chuyện tốt như này thì không tới lượt Hạ Hiểu Lan!
Còn tiền vay ngân hàng, trong tay cũng đang có 70 vạn tiền mặt.
Có thể tiếp tục mở tiệm bún cho mẹ mình, còn muốn nghĩ cách đổi một phần tiền thành đôla.
Đi chợ đen?
Tỉ lệ hối đoái ở chợ đen quá hố, Hạ Hiểu Lan trực tiếp loại bỏ lựa chọn này. 1 vạn hoa tệ đổi 1000 đôla, chi bằng nàng đi đường chính thống mà đổi.
Có lẽ Ngũ giám đốc có thể giúp một tay?
Nếu Ngũ giám đốc không có nhiều quyền lực như vậy, Hạ Hiểu Lan sẽ phải nhờ Hoắc Trầm Chu giúp đỡ, chắc chắn cổ phần Đông Phong có hạn ngạch ngoại hối, nàng đổi mấy vạn đôla cũng không quá đáng chứ?
Lưu Dũng cũng đang nghĩ xem tiền của mình dùng vào việc gì.
"Cô với Trần Tích Lương liên doanh làm nhãn hiệu quần áo, có phải có thể tham gia nhượng quyền hay không? Hôm qua cô nói muốn để mợ đến Bằng Thành, mợ cũng đồng ý rồi. Cửa tiệm bên Thương Đô vẫn mở, vậy mợ mở tiệm nhượng quyền ở Bằng Thành có được không?"
Ở Bằng Thành nhượng quyền Luna?
Việc này tự nhiên là không thành vấn đề, đợi Uông Minh Minh tung chiêu quảng cáo, phí nhượng quyền của Luna sẽ không chỉ là 5 vạn tệ nữa.
"Ý kiến này rất hay, cửa hàng bên Thương Đô có người quản lý không? Ta thấy cô Mã Vi ở cửa hàng không tệ, là nhân viên kỳ cựu trong cửa hàng."
Lưu Dũng không quen thuộc với cửa hàng quần áo lắm nhưng biết Mã Vi. Đáng tiếc, Lý Phượng Mai không muốn để người ngoài quản, bà không tin người ngoài, mà lại muốn để chị dâu bên nhà mẹ đẻ đến quản.
Hạ Hiểu Lan theo bản năng nhíu mày, đừng xem thường 'Lam Phượng Hoàng' bên Thương Đô, tiền thuê cửa hàng rẻ đến mức không đáng kể, Hạ Hiểu Lan mang Lưu Phân đến Thượng Kinh, doanh số kinh doanh có sụt giảm nhưng một năm kiếm hơn mười vạn không hề có vấn đề gì... Loại tiệm quy mô này không phải ai cũng có thể quản lý.
Nhưng nàng có thể nói gì, lẽ nào để mợ phát tài mà đừng kéo nhà mẹ đẻ theo?
Nghĩ một chút cũng không có khả năng a!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận