Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 518: Xé rách mặt (length: 7702)

"Tốt thôi, ngươi cứ chờ đó mà xem."
Lưu Thiên Toàn nhìn chằm chằm Hạ Hiểu Lan hồi lâu.
Lớn lên đúng là rất xinh đẹp, cũng khó trách Thang thị trưởng không hề để mắt đến người khác, đều vì nàng mà ưu ái.
Đầu óc so với những người phụ nữ bình thường khác cũng coi là lanh lợi, nếu không thì cũng không thi đậu vào trường danh tiếng trong nước.
Chỉ là được người tung hô quá nhiều, làm người làm việc đều quá mức tự mãn.
Lưu Thiên Toàn lười tranh cãi với Hạ Hiểu Lan, hắn bỏ ra mấy tháng công sức mà không đạt được mục đích, Lưu lão bản cũng đã bực mình rồi.
Vẻ hòa nhã, mập mạp bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Lưu Thiên Toàn có thể có được ngày hôm nay, tính cách tuyệt đối không phải là một người nhu nhược.
Phan Tam nhíu mày, cái lão người Hồng Kông này lại dám ăn nói như vậy với vợ của Chu Thành, có phải hay không quá kiêu ngạo rồi. Hạ Hiểu Lan lắc đầu với hắn, lại lần nữa nhặt bản hợp đồng trên bàn lên, "Vậy tôi xin chờ người tìm tới cửa để yêu cầu thực hiện phần hợp đồng này. Không biết công trình ở khu Mật Hồ mà giao cho Thiên Thần làm thì có đồng ý cho Thiên Thần sang tay diễn hai nơi cho người khác hay không."
Không ngờ đến cuối cùng vẫn phải trở mặt.
Hạ Hiểu Lan cũng không hề hối hận, Lưu Thiên Toàn đầy mình mưu tính, cậu của nàng căn bản không phải đối thủ.
Rời xa Lưu Thiên Toàn, không chỉ rời xa cạm bẫy trong làm ăn, mà cái kiểu phiền phức bồi rượu kia cũng giảm đi. Nếu Lưu Dũng đã quyết định rồi, Hạ Hiểu Lan cũng hoàn toàn ủng hộ, đương nhiên lời của Phan Tam nàng cũng tán thành, tài liệu có thể xử lý thì cứ xử lý, Lưu Thiên Toàn nếu không cần thì bên Viễn Huy có thể tự mình bán giá thấp đi.
Tài liệu có giá trị bao nhiêu tiền chứ?
Đa số đều là lấy hàng từ các cửa hàng vật liệu xây dựng.
Chỉ có một khoản không đòi lại được là tiền đặt cọc khi ký hợp đồng, có 4 vạn đồng.
Số tiền kia, đương nhiên là giao cho 'Thiên Thần' đã ký hợp đồng với Viễn Huy. Nếu Lưu Thiên Toàn chơi xấu thì Hạ Hiểu Lan sẽ không tìm được 'Thiên Thần' để đòi lại tiền.
Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng lập tức cáo từ.
Phan Tam cố ý đi chậm lại vài bước, vết sẹo trên da bên mắt phải rung lên:
"Lưu lão bản, ông ở Bằng Thành rửa tay lên làm thương nhân Hồng Kông đứng đắn, ở Mân tỉnh làm những chuyện gì, chẳng lẽ cho rằng không ai biết? Nơi này không phải là Hồng Kông, khuyên ông một câu, cường long không thể ép địa đầu xà, ông cảm thấy mình có tiền tài thế lực, thủ đoạn cao siêu liền có thể bắt nạt một ông chủ nhỏ ở nội địa, không ngờ đến... ha ha."
Mấy vạn tệ chứ mấy, ai kiên nhẫn mà nói nhảm với Lưu Thiên Toàn.
Phan Tam cất công đi một chuyến đến Bằng Thành là không muốn Lưu Thiên Toàn ghi hận trong lòng, sau này chuyên đi bắt nạt miếng hồng mềm Lưu Dũng này.
Da mặt Lưu Thiên Toàn run lên, hắn không khỏi nhìn Phan Tam thêm vài lần.
Từ ban đầu, hắn cho rằng Phan Tam là vệ sĩ của Hạ Hiểu Lan.
Giống như Lý Đống Lương và Cát Kiếm đi theo bên cạnh Lưu Dũng vậy, giỏi thì giỏi thật nhưng nội địa pháp luật rất nghiêm, Lưu Thiên Toàn cậy vào thân phận thương nhân Hồng Kông của mình được ưu đãi ở Bằng Thành, căn bản không sợ bảo vệ bên cạnh Lưu Dũng có thể đánh được không.
Nhưng vệ sĩ thì không nên biết chuyện làm ăn của hắn ở Mân Tỉnh chứ.
Lưu Thiên Toàn bán tín bán nghi, Phan Tam cũng đã đi rồi.
Rất lâu sau, Lưu Thiên Toàn mới cho người gọi Phàn Vũ tới:
"Ngươi kể lại cho ta nghe, người đàn ông của Hạ Hiểu Lan là dạng người gì?"
Phàn Vũ căn bản không nói rõ ràng được.
Nàng chỉ biết là Phàn Trấn Xuyên ngã ngựa, là do anh ta muốn cưới Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan không đồng ý, người yêu của Hạ Hiểu Lan tìm đến, Phàn Trấn Xuyên gặp xui xẻo!
Về phần người yêu của Hạ Hiểu Lan làm thế nào thì Phàn Vũ cũng không hiểu được. Nàng dù là tình nhân của Phàn Trấn Xuyên, Phàn Trấn Xuyên bảo thủ tự phụ, sao lại đi nói chuyện công việc với một món đồ chơi tiêu khiển.
"Nghe nói người yêu của nàng ta chỉ là một tên lính nghèo..."
Bàn tay mập của Lưu Thiên Toàn đan vào nhau.
Làm lính?
Quân nhân nội địa, khác hoàn toàn so với lũ già rách nát ở Hồng Kông. Những người có tiền ở Hồng Kông khi thuê vệ sĩ cũng thích thuê quân nhân giải ngũ của nội địa, đặc biệt là mấy người bộ đội đặc chủng có thể đánh giỏi, một người có thể đấu mấy người.
Cảm giác mà Phan Tam vừa rồi cho hắn rất giống loại người này.
Không phải lũ phế vật rách nát, mà là loại tội phạm có thể giết người.
Mấy tên xã hội đen hỗn tạp là vì tiền, còn tội phạm thì vừa muốn tiền lại vừa muốn cả mạng người khác.
Chọc phải loại người cơ bắp toàn thân không sợ chết này Lưu Thiên Toàn cũng cảm thấy khó giải quyết. Còn bên Thang thị trưởng nữa, đến cùng là quan hệ thân mật với Hạ Hiểu Lan đến mức nào... Ý nghĩ của Lưu Thiên Toàn thay đổi xoành xoạch, không quyết định được chủ ý.
Vì mấy vạn đồng mà hắn so đo với người ta làm gì, càng nhiều hơn là do Lưu Thiên Toàn cảm thấy quá mất mặt.
...
"Cậu ơi, người phải thật sự nghĩ xem mất toi tiền mà không đòi lại được đi."
Không đòi về được cũng không phải là mất đến tận 9 vạn đồng đâu, Lưu Dũng tuy tiếc tiền nhưng ngã một lần như vậy, thực ra ông ta cũng thấy thở phào nhẹ nhõm. Cùng Lưu Thiên Toàn trở mặt cũng tốt, sau này không cần phải đến các vũ trường để bàn chuyện làm ăn, Lưu Dũng cũng không thích mấy cái loại nơi đó lắm.
Cứ đi vài nơi, trong lòng đã nóng nảy không thể an tâm học tập, cũng không thể tĩnh tâm đi làm ăn nhỏ.
Cả ngày cùng các ông chủ lớn có thân gia hàng chục triệu sống chung một chỗ, làm sao còn coi trọng cái kiểu làm ăn nhỏ mà chỉ có thể kiếm được hơn mấy trăm ngàn kia được.
Lưu Dũng ngây ngốc mà mất toi mấy vạn đồng, ngược lại cả người thoải mái hơn: "Trong lòng có sự chuẩn bị rồi, ta cố gắng thêm một chút, cách Tết còn có ba bốn tháng, ta tranh thủ kiếm lại được chỗ tiền đã mất."
Cũng không có khả năng thật sự vứt bỏ trắng như vậy.
Hạ Hiểu Lan cũng không nói quá rõ ràng, suy nghĩ một lúc, cô vẫn là hỏi Lưu Dũng:
"Cậu định thẳng thắn với mợ không? Lần này chuyện mất tiền, với cái chuyện bồi rượu kia, con lo là nếu mợ nghe được từ người khác thì không hay cho cậu."
Lý Phượng Mai hiện tại còn đang ở Bằng Thành kia mà.
Dù cho ngày mai bà ấy về, sau này vẫn có cơ hội đến Bằng Thành, nhỡ Lưu Thiên Toàn cố tình đểu cáng, đem chuyện cô bồi rượu ra để nói thì sao? Hạ Hiểu Lan cảm thấy rằng thay vì để Lưu Thiên Toàn nói lung tung, chi bằng cậu Lưu Dũng chủ động nói thẳng, chủ động nắm quyền, ở trước mặt mợ Lý Phượng Mai nói rõ ràng, thái độ ăn năn nhận lỗi, tránh việc về sau sinh ra mâu thuẫn.
Bắp chân của Lưu Dũng run lên có chút nhũn ra.
Dù là không làm chuyện gì thật sự có lỗi với vợ, nhưng chuyện đến vũ trường kia, vẫn là thấy hơi xấu hổ a!
Còn chột dạ hơn cả mất mấy vạn tệ.
Lưu Dũng hết cách, sau khi về nhà thì đành phải kiên trì nói thật.
Mợ có giận hay không thì Hạ Hiểu Lan không biết, đến khoảng ba giờ nửa đêm, mơ mơ màng màng bị Lưu Phân đánh thức:
"Sao chị lại nghe thấy cậu của em cãi nhau với mợ vậy?"
Phòng khách sạn cách âm không được tốt lắm, cửa sổ không đóng kín, có thể nghe được động tĩnh bên phòng kế bên là thật.
Vừa nức nở, lại vừa chửi bới, rồi lại vừa khóc lóc.
Hạ Hiểu Lan nghe không giống như cãi nhau, mà là mợ đang đơn phương ầm ĩ cậu của cô đấy – cũng phải, không loạn phát lòng trắc ẩn thì đã không có cái cảnh ngộ này rồi.
"Vẫn là vì chuyện mua Tứ Hợp Viện ở kinh thành mà ra cả, cứ để mợ mắng cho vài câu cũng không rụng mất miếng thịt nào đâu, chị cứ ngủ đi, coi như không nghe thấy gì cả, tránh để cậu em cảm thấy mất mặt."
Lưu Phân nửa tin nửa ngờ.
Cái Tứ Hợp Viện ở kinh thành còn có gì ồn ào, không phải hai người đã làm hòa rồi sao?
Sáng sớm hôm sau, Lưu Dũng mang hai cái vành mắt thâm quầng phân phó Lý Đống Lương và Cát Kiếm:
"Một lát nữa hai người theo ta, rồi mang thêm mấy công nhân nữa đi, chúng ta đi dẹp đống vật liệu xây dựng ở khu Mật Hồ về, hôm nay bên khu Mật Hồ sẽ không được khởi công nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận