Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1239: Kinh nghe kết hôn (length: 8304)

"…Trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
Ăn giấm chua, lựa chọn đạo lý này sao?
Hắn cũng đâu có bị điên.
"Ta là một người đàn ông, lại còn trông cậy vào ngươi gánh vác trách nhiệm của nhà họ Chu sao, chưa kể phòng này bọn họ có dùng được hay không, nhà họ Chu không có cái đạo lý dựa vào phụ nữ mà hút máu. Ở dạng nhà nào, đàn ông nhà họ Chu tự biết cố gắng!"
Lại còn dùng tiền của con dâu?
Bình thường hiếu kính chút quà cáp thì không sao, Hạ Hiểu Lan mà dám đem mấy căn nhà đưa ra thì chỉ sợ từ khi Chu lão gia mất đi, mọi người đều muốn giận tím người lên.
Đàn ông thành công trong sự nghiệp còn sợ không có nhà ở hay sao?
Nhà của Chu Thành đâu phải nhỏ, vị trí cũng tốt, môi trường đẹp lại được quản lý nghiêm ngặt, đây là dùng tiền mua được sao?
Đó là do Chu Quốc Bân làm việc cẩn trọng đổi lại đãi ngộ vốn có.
Chu Thành cảm thấy mình hơi nổi giận, Hạ Hiểu Lan dựa lại gần hôn hắn một cái:
"Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta xin lỗi!"
Nói thẳng có hơi mất tình cảm, nhưng Hạ Hiểu Lan vẫn luôn là như vậy.
Nàng lại càng không muốn mơ hồ cho qua chuyện như thế này.
Đương nhiên nàng cũng nguyện ý thay Chu Thành hiếu kính trưởng bối, cũng rất cảm kích trưởng bối nhà họ Chu chiếu cố cho nàng, nhưng mà sợ sau này việc kinh doanh càng ngày càng lớn, người nhà họ Chu sẽ có người nhảy ra can thiệp vào việc làm ăn của nàng.
Chu Thành có thái độ này, trong lòng Hạ Hiểu Lan có thêm sức mạnh.
Chu Thành có thể sẽ thay đổi không?
Hạ Hiểu Lan còn không biết bản thân có thay đổi hay không đâu, con người ít nhiều gì cũng sẽ tùy theo môi trường mà thay đổi, ít nhất hiện tại Chu Thành cho nàng cảm giác tín nhiệm!
Chu Thành giận dỗi cũng không lâu, một nụ hôn không giải quyết được, Hạ Hiểu Lan có thể dùng hai cái, ba cái – nàng có thể hôn xuống mãi, cuối cùng vẫn là Chu Thành nghiêm túc từ chối nàng.
Tuổi trẻ khí huyết phương cương, Hạ Hiểu Lan cứ tiếp tục hôn xuống nữa thì Chu Thành cảm thấy mình không nhịn được mất.
Chỉ mới vậy thôi, hắn đã cung lưng thở dốc… Đây là một con yêu tinh vừa khiến người tức giận, vừa làm người ta muốn ngừng mà không được!
Để ngăn Hạ Hiểu Lan tiếp tục quấy rối, Chu Thành nói sang chuyện chính:
"Thương hiệu Quý Nhã, hôm nay có phải chính thức kinh doanh rồi không. Em với dì Lưu đều ở Bằng Thành, còn tình hình kinh thành thế nào, có ai báo cho em không?"
Hạ Hiểu Lan không mấy để ý, "Đợi tối nay em tới kinh thành sẽ biết, ngược lại là anh, Luna là cổ đông lớn chân chính, anh có biết sau quảng cáo trên TV, Luna có thêm mấy nhà gia nhập liên minh cửa tiệm không? Cuối năm nay, số vốn anh đầu tư cuối cùng cũng có thể được chia hoa hồng!"
Cứ để ý Quý Nhã làm gì, chỉ cần nàng có thể làm tốt chuyện ở Luna này thì Quý Nhã chỉ có thể đỏ mắt ghen tị mà thôi.
Nếu không làm tốt thương hiệu Luna, nàng có dùng thủ đoạn gì ngăn chặn người khác thì cũng là vô ích.
"Chia hoa hồng sao? Có bao nhiêu tiền hoa hồng em cứ cầm hết đi, coi như để em đi nước ngoài."
Luna từ đầu đến cuối đều do Hiểu Lan vận hành, Chu Thành căn bản không coi đó là việc làm ăn của mình.
Bây giờ tâm tư của hắn cũng không ở chuyện kinh doanh, ba hắn bảo hắn ngưng vụ buôn bán thuốc lá, kiếm tiền cũng đâu có hết mà hắn không nên phân tán lực chú ý… Nếu như chức vụ của hắn vẫn luôn kẹt ở trưởng phòng, lần sau Hiểu Lan gặp phải phiền phức mới, liệu hắn còn có thể thuận lợi giải quyết hay không, Chu Thành cũng không chắc.
Chờ đã, vì sao khí áp lập tức xuống thấp thế này.
Muốn sống sót, Chu Thành cố gắng hồi tưởng lại vừa rồi chỗ nào mình có thể đã nói sai, lát sau Chu Thành nghiêm chỉnh ngồi thẳng:
"À, em còn chưa nói, Luna rốt cuộc đã phát triển thêm bao nhiêu cửa tiệm liên minh?"
Hạ Hiểu Lan cười lạnh lùng.
"Sáng nay Trần Tích Lương gọi điện thoại chúc mừng nhà chung cư bán được nhiều, mới nói cho em biết số liệu mới nhất, cửa hàng liên minh đã có 40 cái, chỉ riêng phí gia nhập liên minh đã thu 320 vạn. Một phần tiền cần đầu tư vào sản xuất, dự tính cuối năm anh với Trần Tích Lương có thể lấy một nửa phí gia nhập liên minh để chia hoa hồng, nếu là 160 vạn thì anh có thể chia khoảng 80 vạn, còn lại để anh trả tiền ngân hàng cho vay, vậy anh có thể còn dư 20 vạn?"
20 vạn thì ít sao?
Chắc chắn là không ít nha, ở Kim Sa Trì đều mua được nhà.
Ấy vậy mà Chu Thành không dám kiêu ngạo, tiền này là vợ hắn kiếm được, hắn quả nhiên đem chuyện ăn bám đi đến tận cùng.
"Vậy cộng thêm cuối năm nay có thể vượt quá 50 cửa tiệm gia nhập liên minh không?"
Chu Thành thay Luna tính toán lợi nhuận, thời gian chia hoa hồng thực sự không phải năm nay mà là năm sau và năm sau nữa... Nằm kiếm tiền, phiêu lưu còn xa mới bằng buôn bán thuốc lá, năm kia hắn ở An Khánh huyện anh hùng cứu mỹ nhân, tưởng là đã cứu về cho mình một người vợ, giờ xem ra, rõ ràng là đã cứu về một nữ cường nhân có thể biến cát thành vàng!
Hạ Hiểu Lan với Lưu Phân bay chuyến 5 giờ, Chu Thành không thể cùng các nàng đi máy bay.
Chỉ có thể đưa các nàng ra sân bay.
Lưu Phân hình như hơi lo lắng, có Chu Thành ở bên cạnh cũng không nói gì, đến lúc lên máy bay rồi, bà mới nhỏ giọng hỏi:
"Hiểu Lan, mẹ có phải đang rước phiền phức cho con không?"
"Mẹ nói gì vậy..."
"Con còn muốn gạt mẹ, chuyện ngân hàng mẹ đều biết cả, Thịnh Huyên kêu con trả nợ sớm, còn không cho con vay trả góp."
Hạ Hiểu Lan cười hỏi, "Vậy mẹ xem, bà ta làm khó dễ được con sao? Có phải mẹ đang nghĩ là, mẹ quen Thang thúc thúc thì những người như Thịnh Huyên sẽ gây khó khăn hết lớp này đến lớp khác cho con không? Vậy thì mẹ sai rồi! Chuyện này làm ăn ai cũng sẽ gặp thôi, không phải Thịnh Huyên thì cũng có những người khác, chuyện này không chỉ đơn giản là Thịnh Huyên gây khó dễ đâu… Mà Thang thúc thúc giúp chúng ta, còn nhiều hơn rắc rối gấp bội lần."
Làm người phải có lương tâm, Hạ Hiểu Lan nói chuyện luôn luôn thực tế.
Nếu Lưu Phân đã biết thì cũng không có gì phải giấu Hạ Hiểu Lan, bà kể hết mọi rắc rối ở ngân hàng cho con gái nghe từ đầu đến cuối, Lưu Phân nghe được chuyện hung hiểm như vậy, dù cho sự việc đã giải quyết bà vẫn còn sợ hãi.
Sợ sệt ư?
Không, ngược lại điều này khích phát cơn giận của Lưu Phân.
Bà nhớ lại những lời mà chị dâu Lý Phượng Mai khuyên bà.
Nếu người khác đều không đồng ý bà với Thang Hoành Ân, các nàng xem thường cùng chèn ép bà, tất cả đều là do ghen tị với bà.
Bởi vì Thang Hoành Ân quá tốt khiến người khác cũng muốn cướp, cũng muốn có được.
Mặc kệ bây giờ bà có gả cho Thang Hoành Ân hay không, những người không nhịn được muốn gây chuyện kia cũng vẫn sẽ ra tay thôi.
Bà không nên trở thành gánh nặng của con gái, thấy Mẫn Tiểu Cúc ngồi ở phía sau ngủ, Lưu Phân hạ thấp giọng xuống:
"Thang thúc thúc của con nói muốn kết hôn, con cảm thấy mẹ có nên đồng ý không?"
Hạ Hiểu Lan giật mình, "Bây giờ sao?!"
Lưu Phân gật đầu, "Hai hôm trước ông ấy đã nhắc một lần ở kinh thành, nói những người đó quá đáng ghét đợi sau khi kết hôn chúng nó cũng không dám gây chuyện, mẹ còn tưởng là ông ấy thuận miệng nói đùa."
"Nhưng Thang thúc thúc đâu phải là đang nói đùa, ông ấy lại nhắc phải không?"
Lúc này lại nhắc đến chuyện kết hôn, Hạ Hiểu Lan không thể không suy nghĩ nhiều.
Nhưng nhìn thấy chính Lưu Phân vẻ mặt rối rắm, Hạ Hiểu Lan mới hoảng tỉnh. Nàng suýt chút nữa đã dùng cái lợi mất để cân nhắc hôn nhân của mẹ mình rồi, Thang Hoành Ân đâu có nhiều suy nghĩ vậy, chẳng qua là muốn sớm kết hôn để cưới mẹ nàng về nhà thôi mà!
Không liên quan đến thời cơ, mà là liên quan đến tình cảm.
Hạ Hiểu Lan hạ giọng xuống, "Vậy mẹ đang nghĩ như thế nào? Có muốn gả cho ông ấy không, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà mẹ và Thang thúc thúc ở chung một chỗ, mẹ có mong đợi gì không?"
Không kết hôn thì có người khiêu khích, kết hôn cũng có những thử thách mới.
Không có biện pháp một lần vất vả suốt đời an nhàn, dù cho đó thật sự là hôn nhân môn đăng hộ đối cũng đâu phải chuyện an nhàn giữ nhà giữ cửa a!
Có tiền với có quyền, có thể giải quyết rất nhiều tranh chấp dầu muối mắm gạo, nhưng mà vấn đề cốt lõi, không chỉ có vậy thôi. Thị trưởng Thang thích mẹ nàng, mẹ nàng cũng có cảm tình với ông... Có điều hai người bên nhau không lâu, lỡ như sau này về sống chung mới phát hiện lăng kính của nhau quá dày thì sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận