Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 278: Khoái nhạc nhất sinh nhật (length: 8888)

"Là ta, thích là tốt rồi!"
Âm thanh từ điện thoại, thật ra thì có chút khác đi.
Nhưng Chu Thành vốn tự học được khả năng não bổ, vừa nghe thấy Hạ Hiểu Lan nói chuyện ở đầu dây bên kia, hắn nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Hạ Hiểu Lan khi nói những lời này. Rõ ràng là dáng vẻ trưởng thành, lại kiều diễm xinh đẹp, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, nhưng lại cứ thích tỏ ra nghiêm trang nói chuyện. Còn tưởng rằng mình đứng đắn lắm, ai ngờ lại càng làm cho người ta mê mẩn, như nửa kín nửa hở vậy.
Chờ Hạ Hiểu Lan nói hết một hồi, phát hiện Chu Thành bên này im re, Hạ Hiểu Lan nhẹ giọng ở bên kia nói:
"Rớt mạng rồi à?"
"Không có không có, lâu lắm rồi không nghe thấy giọng của em, muốn nghe em nói thêm vài câu nữa."
Giọng Chu Thành không phải kiểu giọng trầm quyến rũ được giới trẻ đời sau sùng bái, Hạ Hiểu Lan cảm thấy như vậy thực ra rất màu mè, ít có người nào trời sinh đã thế, đa phần những giọng trầm đều là cố tình tập luyện, chỉ để quyến rũ phái nữ. Giọng Chu Thành có chút lưu manh, mang theo tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ. Nói chuyện chính sự thì làm người ta có cảm giác an toàn đặc biệt, mà khi nói chuyện thường ngày thì lại hoàn toàn khác, nhất là dạo gần đây, Chu Thành còn có thêm kỹ năng nũng nịu, nói chuyện với Hạ Hiểu Lan không tự giác mà có chút âm cuối.
Âm điệu nhấc lên, dù cách xa vạn dặm, nàng đều có thể cảm nhận được niềm vui của người này.
Nói chuyện với nàng, đều sẽ vui vẻ như vậy sao?
"Sinh nhật vui vẻ, Chu Thành."
"Em làm anh rất vui, Hiểu Lan, đây là sinh nhật vui nhất của anh."
Chu Thành không hề nói dối.
Nhà họ Chu cũng không quá xem trọng chuyện sinh nhật, Chu Thành lại là con cháu trong nhà, càng không ai chú ý tới mấy thứ này. Lúc nhỏ cứ thích ăn kẹo đều bị ba hắn quản, chỉ có Quan Tuệ Nga là chiều hắn, sinh nhật cho hắn quần áo mới, nấu cho hắn một bàn sủi cảo. Hơn mười tuổi thì hắn trở nên nổi loạn, mới bắt đầu để ý đến sinh nhật, đem tiền tiết kiệm được ra mời bạn bè ăn cơm, bọn họ cũng như ai tặng quà cho Chu Thành các loại "quà sinh nhật". Sinh nhật đáng nhớ nhất là khi ở tiền tuyến, Chu Thành căn bản không nhớ đến chuyện này, hai ngày hai đêm bụng không dính hạt cơm nào, khát quá thì thiếu chút nữa muốn uống cả nước tiểu, mãi đến khi tình hình chiến sự lắng xuống, đã hơn 20 tháng 4, Chu Thành mới nhớ ra mình đã tròn 18 tuổi cách đây mấy ngày.
Nhưng sinh nhật vui nhất, không nghi ngờ gì nữa, chính là năm nay, chính là hôm nay.
Ban ngày thất vọng bao nhiêu thì buổi tối lại vui vẻ bấy nhiêu. Vui vẻ không phải vì nhận được quà, mà vì món quà đó đại diện cho nỗi nhớ của Hạ Hiểu Lan. Chu Thành trước kia còn không hiểu, tại sao con gái lại là loại sinh vật phiền toái như thế, Thiệu Quang Vinh thì đổi bạn gái không biết mệt.
Đến khi Chu Thành gặp được Hạ Hiểu Lan, hắn có chút hiểu được Thiệu Quang Vinh rồi.
Tình yêu quả thật là thứ một người không thể thiếu, Thiệu Quang Vinh là không may mắn bằng hắn, mãi vẫn không tìm được cô gái mình thích. Cho nên Thiệu Quang Vinh đổi tới đổi lui là để thử, còn Chu Thành thì xác định được sẽ không buông tay.
Vì vậy, sinh nhật này khiến Chu Thành vui vẻ, là bởi vì hắn và Hạ Hiểu Lan tâm liền tâm.
Tình yêu khác với tình bạn hay tình thân, những thứ sau Chu Thành đã sớm có, còn tình yêu là thứ tình cảm mà 21 năm sống trên đời hắn lần đầu tiên cảm nhận được, sao có thể không mãnh liệt, không khiến hắn kích động?
Hai người cầm ống nghe, một lúc lâu không ai nói gì.
Lắng nghe tiếng hít thở của nhau, dù cách nhau ngàn dặm, vẫn giống như đang ở gần trong gang tấc.
Giọng Hạ Hiểu Lan đột nhiên có chút cười trên sự đau khổ của người khác, Chu Thành có thể nghe ra ý cười trong giọng nói của nàng:
"Chu Thành, anh xem sao đây, có người muốn cướp người yêu của anh kìa!"
Chu Thành nắm chặt ống nghe trong tay, ha ha, vợ của hắn chắc chắn là cố ý.
"Đến cái thứ mấy rồi? Hiểu Lan, anh không giận đâu, bảo bọn họ cứ xông đến đây."
"Lần này không giống... Sao anh lại tự tin như vậy, không sợ em chạy theo người khác à?"
"Anh không sợ, không ai thích em như anh cả, quan trọng hơn là em cũng thích anh, tương lai em chắc chắn sẽ càng thích anh hơn nữa, vậy nên em sẽ không rời bỏ anh đâu."
Trói được thân xác của một người phụ nữ, đương nhiên là một biện pháp để giữ nàng lại.
Chu Thành thử rồi, Hạ Hiểu Lan không chịu sớm kết hôn. Vậy thì Chu Thành liền phải thay đổi sách lược, trói buộc trái tim của Hạ Hiểu Lan lại, nàng còn có thể chạy đi đâu? Chu Thành nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy phần thắng của mình rất lớn, người nào so với hắn gia thế tốt thì chưa chắc tài giỏi bằng hắn! Những kẻ làm buôn lậu kia dù có tiền hơn hắn thì cũng không biết săn sóc và hiểu chuyện như hắn. Người nào soái hơn hắn, cũng sẽ không có tiền hơn hắn... Khoan đã, tại sao lại có người soái hơn hắn được? Hiểu Lan đâu phải là người tham tiền bạc hay quyền lực, thứ duy nhất có thể dụ nàng chạy đi chỉ có mấy tên tiểu bạch kiểm.
Chu Thành chắc chắn rằng, mấy tên tiểu bạch kiểm đó không nam tính bằng hắn.
"Lần này có chỗ nào không giống?"
Hạ Hiểu Lan nghe giọng điệu của hắn, thấy không có gì đáng lo, Hạ Hiểu Lan liền hừ nhẹ:
"Người ta còn định luôn cả ngày cưới rồi, tháng 5 đã muốn làm tiệc mừng, em cho dù có chết cũng không chịu đi, cũng vẫn phải bị người ta bài vị rước vào cửa. Chu Thành, em hơi sợ."
Lông mày Chu Thành giật giật.
Cưỡng ép à? !
Vậy thì phải giẫm lên xác hắn mà đi, mới có thể đem vợ của hắn cường cưới về được.
"Anh muốn xem, đối phương chuẩn bị tiệc cưới thế nào rồi."
Chu Thành không lớn tiếng la hét đòi đánh giết, giọng nói của hắn cố ý mang theo sự tiêu điều không thể diễn tả thành lời.
...
"Sao rồi? Em đã nói với Chu Thành rồi à?"
Hạ Hiểu Lan vừa từ phòng công tác đi ra, Lý Phượng Mai và Lưu Phân đã tiến tới đón nàng.
Ba người nhà họ Lương vừa rời đi không lâu, khi Hạ Hiểu Lan đang ở phòng công tác thì dì Trình đã kêu Hạ Hiểu Lan đi nghe điện thoại. Hôm nay có không ít người gọi điện tìm Hạ Hiểu Lan đó. Hạ Hiểu Lan đoán ngay là Chu Thành, hôm nay là sinh nhật của Chu Thành, bên nàng xảy ra sự cố làm lỡ thời gian, chưa kịp gọi điện thoại qua cho Chu Thành, tính cách của Chu Thành thì chắc chắn sẽ gọi điện đến thôi.
Quả nhiên là Chu Thành.
Hạ Hiểu Lan còn nghĩ, hôm nay nếu Chu Thành không gọi điện, nàng sẽ chờ ngày mai rồi mới nói chuyện Phàn Trấn Xuyên cho hắn biết, dù sao thì cũng không chậm trễ một ngày được.
Nhưng Chu Thành đã gọi điện rồi thì Hạ Hiểu Lan cũng nhân cơ hội này nói ra luôn.
Phàn Trấn Xuyên không phải người thường, là thổ địa đầu rắn ở huyện Hà Đông, phong cách làm việc của đối phương e rằng là “lý lẽ người đời” hơn là “pháp trị”, Hạ Hiểu Lan chỉ là một tiểu hộ gia đình, lấy gì để đấu với Phàn Trấn Xuyên đây. Nàng dù có thông minh đến đâu, cũng từng có kinh nghiệm bị Đinh Ái Trân ám toán trước đó, thực sự không muốn lật thuyền trong mương lần nữa... Phàn Trấn Xuyên ở huyện Hà Đông này là không ai dám đụng vào, nếu bị hắn bắt tới Hà Đông thì nàng cũng không đánh lại được.
Dù có cơ hội giết chết Phàn Trấn Xuyên thì Hạ Hiểu Lan cũng sẽ phải đền mạng, nàng vẫn còn muốn có một cuộc sống tốt đẹp, dựa vào cái gì mà phải đi đền mạng cho cặn bã chứ?
Thà là từ đầu cứ nói cho Chu Thành biết còn hơn là để đến lúc mọi chuyện trở nên không thể nào cứu vãn, rồi Chu Thành mới biết.
Thái độ của Hạ Hiểu Lan đối với Chu Thành có chút thay đổi khi nghe được ẩn tình từ miệng Trác Vệ Bình về việc Trương Nhị Lại bị bắt. Cũng không phải là nói nàng cảm động mà muốn gả cho Chu Thành ngay, mà là nàng đang học cách "phiền toái" Chu Thành.
Đã là đối tượng của nhau rồi, bạn trai bạn gái có thật sự phân chia rạch ròi như vậy được không?
Nàng nếu cứ khăng khăng cho rằng bản thân mình không dính một chút ánh hào quang nào của Chu Thành, mới thật là không có lương tâm. Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh giúp đỡ nàng, cũng là vì mặt mũi của Chu Thành, ở Dương Thành khi bị côn đồ Kha Nhất Hùng uy hiếp, cũng là do Chu Thành nhờ Phan Tam giải quyết.
Chuyện khác Chu Thành không cần phải quản, nhưng thân là bạn trai của Hạ Hiểu Lan, khi có người không để ý đến ý muốn của Hạ Hiểu Lan mà cứ cố tình cưới nàng, Chu Thành lại không có quyền quản thì mối quan hệ của hai người họ có thể trực tiếp tan vỡ luôn rồi. Chu Thành lại có năng lực đó, đừng nói là dựa vào gia thế, gia thế chỉ giúp Chu Thành có được bệ phóng, mà Chu Thành rất biết cách làm sao để tận dụng tốt bệ phóng này.
Hạ Hiểu Lan tin rằng Chu Thành có năng lực này, còn Lý Phượng Mai và Lưu Phân lại hiểu Chu Thành quá ít.
Hai người họ đều cho rằng, Chu Thành chỉ là một người lính.
Ngoài việc nghe lời Lương Bỉnh An, bảo Chu Thành nhanh chóng nộp đơn kết hôn, dùng “quân hôn” để bảo vệ Hạ Hiểu Lan, Chu Thành còn có thể làm gì được nữa?
Hạ Hiểu Lan cũng không biết Chu Thành sẽ làm gì, nhưng Chu Thành có thể làm được không ít đó!
"Hai dì đừng lo lắng, việc này cứ để Chu Thành lo liệu, hắn có thể giải quyết được."
Lưu Phân bản thân mình đã sầu chết đi được.
Làm mẹ thì cứ thích đoán mò, không nói cho Chu Thành biết thì lại sợ Chu Thành hiểu lầm.
Nói cho Chu Thành thì lại sợ Chu Thành sẽ thấy phiền phức, sẽ nghi ngờ đánh giá thấp Hạ Hiểu Lan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận