Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 316: Triệu Cương muốn làm cái gì? (1737 phiếu thêm canh) (length: 8303)

Tề lão sư làm cho hồ đồ.
Tôn Điềm được phân đến trường học làm việc, Triệu Cương liền rất tích cực nhiệt tình.
Sau này dứt khoát liền cả ngày đều dính lấy, như vậy còn nói không có đối tượng? Triệu Cương người này rất lỗ mãng, Tề lão sư không quá thích, nhưng nàng cùng Tôn Điềm cũng không quá quen thuộc, cũng không thể mở miệng liền nói Triệu Cương không tốt được.
Đó không phải là đắc tội với người nha, nàng loại này đã kết hôn không thích Triệu Cương loại kia, vạn nhất tiểu cô nương lại thích thì sao!
Tề lão sư một bụng tâm sự, Tôn Điềm đem mình vẫn muốn nói đều thổ lộ ra hết.
Triệu Cương tự cho là đúng, Triệu Cương nhiệt tình, Triệu Cương thuyết giáo với nàng, nàng vô số lần cự tuyệt, người khác luôn cho rằng nàng đang thẹn thùng. Triệu Cương cũng như thể không nghe hiểu bình thường, đừng nói Tôn Điềm có nói chuyện hay không với hắn, Triệu Cương như cũ có thể tự ý xuất hiện trước mặt nàng... Tề lão sư nghe mà mí mắt giật giật.
"Ngươi thật sự một chút cũng không thích Triệu lão sư?"
Tôn Điềm đầu lắc như đánh trống bỏi.
Tề lão sư hoàn toàn không biết nói gì, còn có chút khó chịu trong người.
Triệu Cương đây là bắt nạt người ta tiểu cô nương da mặt mỏng, tạo áp lực dư luận, gây sự vô cớ, thật giống lưu manh.
Cũng là nắm chắc tính cách dễ bị bắt nạt của Tôn Điềm, nghĩ đến khi mình không hiểu chuyện cũng hay lấy chuyện hai người ra nói đùa, Tề lão sư rất áy náy:
"Tiểu Tôn, ta thấy chuyện này ngươi nên nói cho người nhà, người lớn có kinh nghiệm sống phong phú hơn, có thể giúp ngươi phân tích xử lý."
Cô bé này cũng thật là thật thà, Tôn hiệu trưởng là chú ruột của nàng, vậy mà có thể để Triệu Cương quấy rối lâu như vậy.
Ý của Tề lão sư là, để Tôn Điềm về "cáo trạng", không muốn quen ai, nhà trai càng muốn ép buộc, vậy thì nên nói cho gia trưởng. Trưởng bối của Tôn Điềm, không phải là Tôn hiệu trưởng sao!
Tề lão sư nhiều lần cổ vũ, Tôn Điềm cũng cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục mơ hồ.
Tôn Điềm rất buồn rầu đem sự tình nói với Nhị thẩm, bao gồm cả thái độ của nàng đối với Triệu Cương, còn có việc Triệu Cương vài lần nhờ nàng làm vài việc không đâu vào đâu.
"Hắn nhất định muốn đi theo giúp ta đi Phụng Hiền, ta với Hiểu Lan đều là nữ, việc này không thích hợp."
Tôn phu nhân ha ha cười.
Vậy thì thật sự không oan uổng Triệu Cương, lần trước Hạ Hiểu Lan nói đâu có sai?
Nhất định muốn đi Phụng Hiền thị, là không yên lòng cho Tôn Điềm, hay là muốn mượn cơ hội quấy rối bạn học nữ?
Việc dự khảo quan trọng như vậy, Triệu Cương còn muốn bày mưu tính kế, Tôn phu nhân thật muốn đánh chết cái tên khốn này - một bên theo đuổi Tôn Điềm, có phải là coi trọng quan hệ của nhà họ Tôn không? Vậy thì ngươi ngụy trang cho tốt một chút, một bên lại muốn quấy rối nữ sinh xinh đẹp, xem cháu gái bà là cái gì!
Tôn phu nhân chắc chắn không oán Hạ Hiểu Lan, cô nương đó không dễ dàng, là người một lòng cầu học, nếu không cũng đã không nói cho bà biết Triệu Cương khác thường rồi.
Có vấn đề là ở Triệu Cương!
Xem ra không chỉ là theo đuổi các cô giáo khác, đó còn chỉ là cách nói cho dễ nghe thôi, Tôn phu nhân cố nén cơn giận.
"Ngươi cứ yên tâm, ta đều biết rồi, bé nhà mình là Đại cô nương rồi, cũng nên nghiêm túc chọn đối tượng, bên Triệu Cương ngươi đừng để ý, đảm bảo sau này hắn không quấn lấy ngươi."
Đúng là cái thứ hoa đào xấu, không thể để Triệu Cương cản trở mối nhân duyên đứng đắn của cháu gái được.
Tôn phu nhân cũng là nghĩ mà sợ, nghĩ người trẻ tuổi e thẹn, nên không can thiệp chuyện yêu đương của Tôn Điềm, nếu thật sự bị Triệu Cương quấn lấy đến lúc đã kết hôn thì thật sự hại Tôn Điềm. Vậy bà và lão Tôn sao ăn nói với cha mẹ Tôn Điềm, lại là việc xảy ra ngay trước mắt lão Tôn đấy!
Tôn phu nhân trấn an cháu gái, bảo cô cùng Hạ Hiểu Lan đi Phụng Hiền.
Đem sự tình nói với Tôn hiệu trưởng, Tôn hiệu trưởng cũng rất tức giận: "Triệu Cương thật là không hiểu chuyện, hắn còn có nhiệm vụ giảng dạy, không lo dạy học sinh, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện lung tung!"
Dù Triệu Cương thật sự đang quen Tôn Điềm, Tôn hiệu trưởng cũng không đồng ý cho hắn đi theo Phụng Hiền.
Trường học để cho Hạ Hiểu Lan chuyên tâm dự thi, mới sắp xếp nhà khách ở Phụng Hiền, người trẻ tuổi dính dính vào nhau thì làm sao có thể tách ra được, yêu đương còn muốn theo đến Phụng Hiền, nhỡ làm ảnh hưởng đến việc thi cử của Hạ Hiểu Lan thì sao!
Bây giờ biết Triệu Cương thích tự quyết định, Tôn hiệu trưởng liền không có gì phải kiêng dè.
Ông chuẩn bị tìm Triệu Cương nói chuyện cho ra lẽ, người trẻ tuổi mỗi ngày quấn lấy Tôn Điềm, có phải là nhiệm vụ dạy học quá thoải mái, mới có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy không?
Tôn hiệu trưởng tìm Triệu Cương, lại được báo là Triệu Cương xin nghỉ.
"Xin nghỉ ngày mai sao?"
Bình thường giáo viên xin nghỉ, đương nhiên không cần đến hiệu trưởng.
Tôn hiệu trưởng kỳ quái, cái tên Triệu Cương này rốt cuộc muốn làm gì!
...
Khoảng cách từ huyện An Khánh đến Phụng Hiền cũng gần bằng đến tỉnh thành.
Phụng Hiền và Thương Đô nằm ở hai hướng khác nhau, thời gian đi Phụng Hiền cũng đủ để đi tỉnh thành rồi, trước kia Hạ Hiểu Lan buôn bán cũng không nghĩ đến Phụng Hiền, dù sao khoảng cách xa như nhau, kinh tế Thương Đô chắc chắn sẽ phát triển hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng đi Phụng Hiền.
Nàng cùng Tôn Điềm cùng ngồi xe từ huyện An Khánh đi, còn mang theo Cát Kiếm.
Lý Đống Lương đã được phái đến Phụng Hiền rồi, ông sắp xếp nhà khách cho Hạ Hiểu Lan ở trường Nhất Trung và mở thêm một phòng nữa, ngay sát vách phòng Hạ Hiểu Lan.
Tôn Điềm nhìn Cát Kiếm vài lần, Hạ Hiểu Lan cười tủm tỉm giới thiệu:
"Đây là bạn trai của ta ở nơi khác, anh ấy cũng đến Phụng Hiền làm chút việc, tiện đường nên đi cùng."
Tôn Điềm không nghĩ nhiều, với hiểu biết của nàng, cũng sẽ không nghĩ rằng một nữ sinh như Hạ Hiểu Lan lại có thể mời vệ sĩ. Từ "vệ sĩ" này không nằm trong kiến thức cơ bản của cô giáo Tiểu Tôn. Cát Kiếm im lặng ít lời, chào hỏi Tôn Điềm xong thì không nói gì nữa, sự chú ý của Tôn Điềm đều ở trên người Hạ Hiểu Lan.
Muốn nói chuyện gì với Hạ đồng học đây?
Hỏi nàng đã chuẩn bị xong cho việc dự khảo chưa, liệu có làm Hạ đồng học lo lắng không.
Vậy hỏi có người nhà họ Hạ đến tìm phiền phức nữa không? Không nên không nên, đây cũng không phải là chủ đề vui vẻ gì.
Xét về tuổi tâm lý, Tôn Điềm ở trước mặt Hạ Hiểu Lan chẳng khác gì một cô bé, không có chút tâm cơ, thấy dáng vẻ gượng gạo tìm chuyện của nàng, Hạ Hiểu Lan nhịn cười:
"Tôn lão sư, cô đang quen Triệu lão sư sao?"
Tôn Điềm ngơ người, đây có phải là lời học sinh nên hỏi không.
Nhưng Hạ Hiểu Lan đang cười mỉm, biểu tình rất nhẹ nhàng, không có trêu chọc, cũng không bất kính. Tôn Điềm bất giác có chút thả lỏng. Cũng không có gì mà phải ngại, nếu như đối với học sinh cũng không thể nói ra, thì làm sao có thể giải thích rõ với những đồng nghiệp đang hiểu lầm kia?
Tôn Điềm lắc đầu:
"Tôi với Triệu lão sư chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi."
Hạ Hiểu Lan không có ý định xen vào việc của người khác, Tôn Điềm đã giúp cô, nên cô sợ Tôn Điềm bị thiệt thòi.
"Nhưng mọi người đều nói cô với anh ấy đang quen nhau mà, em thấy Triệu lão sư cũng rất nhiệt tình. Tôn lão sư, nếu cô không thích Triệu lão sư, thì nên nói rõ ra mới tốt."
Ngay cả học sinh còn nghĩ vậy, Tôn Điềm càng cảm thấy mình làm đúng.
Nàng đã nói rõ với Triệu Cương, cũng nói với Tề lão sư, còn nói với Nhị thẩm rồi.
Trước mặt học sinh, Tôn Điềm không ngại nói lại một lần. Nhắc đến việc mình cự tuyệt Triệu Cương cùng đi Phụng Hiền, ánh mắt Hạ Hiểu Lan chợt lóe, Triệu Cương muốn đi Phụng Hiền, chắc là không liên quan gì đến chuyện dự khảo của cô chứ? Tốt nhất là không có quan hệ, Hạ Hiểu Lan tự thấy không có chút qua lại gì với đối phương, bất quá những lời nói và hành động lần trước của Triệu Cương khi chặn cô ở trường, dường như muốn có chút quan hệ với cô.
Hạ Hiểu Lan làm sao có thể để ý đến người như vậy, nhưng Triệu Cương nếu đã tự ý muốn đến góp lời trước mặt cô, Hạ Hiểu Lan cũng không ngại dạy dỗ hắn một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận