Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 929: Điện thoại nó tổng không vang (length: 8155)

Càng là người tính tình tốt, ôn hòa, một khi đã quyết định điều gì, thì về cơ bản sẽ không thể thay đổi được nữa.
Nếu mẹ hắn hối hận trong nhiều năm, bố hắn luôn ở một mình, đã có rất nhiều cơ hội hàn gắn.
Hai nơi ở hai đất nước khác nhau thì không tiện liên lạc, năm ngoái sau khi hai mẹ con về nước, vẫn có cơ hội.
Thế nào cũng phải làm ầm ĩ lên, khiến Thang Hoành Ân chán ghét nàng, và bắt đầu một mối tình cảm mới, Quý Giang Nguyên mới liếc thấy được ý nghĩ thật sự của bà ta.
Quý Giang Nguyên rất chắc chắn, nhưng Quý Nhã lại không chịu thừa nhận, sau khi hồi phục tinh thần thì nổi giận đùng đùng:
"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Hắn tính là cái thá gì, cho dù hắn quỳ trên đất cầu ta quay lại, ta cũng sẽ không thèm nhìn hắn một cái!"
"Ta với ngươi đều biết, một người đàn ông có cốt khí, không có khả năng quỳ trên đất cầu người yêu cũ quay lại..."
Quý Giang Nguyên cũng không biết nói gì nữa.
Vừa lúc ba người Hạ Hiểu Lan thanh toán tiền đi ra, Quý Giang Nguyên lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Thang Hoành Ân gọi hắn một tiếng, lại không hề nhìn Quý Nhã dù chỉ một cái.
Lưu Phân vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu với Quý Giang Nguyên.
Hạ Hiểu Lan không hiểu được không khí vi diệu giữa đôi mẹ con này, một người phụ nữ đầu óc có vấn đề, trong lòng không thoải mái thì trút giận lên con trai rất bình thường, Quý Giang Nguyên thoát khỏi sự trợ giúp kinh tế của Quý Nhã, nhưng tình cảm và huyết thống thì không thể nào đoạn tuyệt hoàn toàn. Đó chính là lý do cô có thể nói chuyện với Quý Giang Nguyên, nhưng hai người vĩnh viễn không thể làm bạn thân… Hạ Hiểu Lan nghĩ đến vấn đề này, cũng hít vào một hơi, không làm bạn bè được thì sau này biết đâu lại thành anh em kế? !
Ba người Hạ Hiểu Lan nhanh chóng lướt qua hai mẹ con.
Harold từ nhà ăn đuổi theo ra, đưa cho Hạ Hiểu Lan một tấm danh thiếp:
"Hạ tiểu thư, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, cũng nên chính thức nhận thức một chút, tôi là Harold Wilson, rất hân hạnh được làm quen cô."
Thang Hoành Ân nhíu mày, Harold lại nhún vai:
"Thị trưởng Thang, chúng ta có thể thả lỏng một chút được không, bây giờ là thời gian riêng tư, chúng ta không cần lúc nào cũng phải nói chuyện công việc chứ?"
Không có lý do gì thị trưởng được ăn tối cùng bạn gái, còn hắn lại phải làm một người ngoại thương nghiêm túc.
"Tôi không có danh thiếp, rất hân hạnh được làm quen với ông, ông Wilson..."
Kéo không được thì thôi, cũng có thể làm cho Quý Nhã thêm bực bội.
Hạ Hiểu Lan nhận lấy danh thiếp, cô đương nhiên rất hân hạnh được làm quen Harold, cô còn đang định chờ đối phương thâu tóm đất đai xung quanh hồ Hương Mật, rồi lén lút theo sau kiếm lợi đâu!
Sắc mặt của Quý Nhã càng thêm khó coi, chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Hiểu Lan?
Ba người ra khỏi nhà hàng, Tiểu Vương đã chờ ở bên ngoài.
Thang Hoành Ân bảo Tiểu Vương đưa mẹ con Hạ Hiểu Lan về trước, đợi khi xe đi Hạ Hiểu Lan không khỏi nhìn mẹ.
Lưu Phân vừa rồi thậm chí còn uống nửa ly rượu vang đỏ.
Người vốn không uống rượu, chợt uống vào, sắc mặt liền đỏ lên rất rõ.
"Mẹ, mẹ với chú Thang... Đang hẹn hò ạ?"
Lưu Phân không thừa nhận cũng không phủ nhận, có thể chính bà ấy cũng không rõ hiện tại tình trạng này là như thế nào, hết thảy những chuyện xảy ra tối nay, đều có Quý Nhã góp phần thúc đẩy.
Hạ Hiểu Lan cũng không phải thẩm phán, còn có thể ép Lưu Phân trả lời sao, nên lại đổi sang chuyện khác:
"Mẹ cắt thịt bò bít tết ngon thật đấy!"
Câu nói này vừa vặn chạm đến nỗi đắc ý của Lưu Phân mà bà cố nhịn nãy giờ:
"Ta học từ Vu nãi nãi của con, ta nghe bà nói người nước ngoài dùng dao nĩa không quen, nên bà ấy dạy ta cách rán bít tết ở nhà… Ta vốn định chờ đến sinh nhật của con sẽ làm để con đổi bữa."
Cho nên, đây vốn là điều bà chuẩn bị làm kinh hỉ cho cô, nhưng vì Quý Nhã khiêu khích nên mới nói hết ra.
Hạ Hiểu Lan giờ mới xác định, mẹ cô thật là có tửu lượng kém.
Tuy rằng đi đường không xiêu vẹo, nhưng thật ra đã say rồi.
Nếu không thì sao lại nói hết cả chuyện kinh hỉ ra chứ?
Năm nay sinh nhật, cô biết đâu còn ở Giang Thành!
Hội thảo nghiên cứu kiến trúc sẽ được tổ chức tại Giang Thành vào ngày 20 tháng 7, thời hạn ba ngày mới kết thúc, mà sinh nhật của cô là ngày 24 tháng 7.
"Vậy mẹ cùng con đến Giang Thành đi."
Vừa hay có thể yên tĩnh một chút, tối nay bị Quý Nhã một đòn, Hạ Hiểu Lan cảm thấy mẹ mình có bước đi hơi quá lớn, có thể sáng sớm ngày mai tỉnh rượu lại không biết phải đối diện với thị trưởng Thang như thế nào!

"Ellen, ngươi nói xem cô nàng Mafia có đánh ta không?"
Đi ăn với tên cháu trai to xác thật là chả có gì thú vị, vừa không hài hước mà cũng không thông minh, một người chẳng có gì đặc biệt, Harold thật sự rất không thích.
Nhưng hôm nay ở nhà hàng, gặp Hạ Hiểu Lan, hắn thật sự rất bất ngờ.
Cô ấy không giống với những người phụ nữ hắn từng giao du trước đây.
Là một người coi trọng hiệu quả, thái độ của Harold với phụ nữ là tán tỉnh được thì cứ tán, trong một thời gian ngắn mà không có tiến triển thực chất thì cũng không cần lãng phí thời gian nữa.
Hạ Hiểu Lan thì không giống vậy.
Hắn đến Bằng Thành là để đầu tư, chỉ có thể ở lại một thời gian ngắn, thế mà cái tình huống "tình cờ gặp gỡ" như trong mấy bộ phim tình cảm Hollywood lại xảy ra, nửa tháng mà đã gặp đến ba lần, mỗi lần đều để lại cho Harold ấn tượng sâu sắc. Những cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế, thật sự rất đáng để hắn chậm bước lại.
Quản gia Ellen lại đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Hai người ở chung ngầm với nhau, không có thứ bậc như chủ và quản gia, khi không có người khác thì Harold cũng không cần phải gồng mình lên làm một người ưu tú mọi lúc.
"Tôi nghĩ, ngài bây giờ hẳn không có thời gian, thậm chí còn không biết cô ta là người thế nào."
Vì sao gọi Hạ Hiểu Lan là "Cô nàng Mafia" thì Ellen đã từng nghe Harold kể qua.
Khi cái đẹp và bạo lực kết hợp lại thì sẽ vô cùng hấp dẫn.
Những người phụ nữ hiền thục làm người ta đi đến hôn nhân, còn những cô gái xấu tính thì khiến đàn ông lún sâu vào tình yêu!
Nhưng những cô gái xấu tính lại vô cùng nguy hiểm, Ellen cũng nghi ngờ rằng việc Hạ Hiểu Lan xuất hiện không phải là sự trùng hợp.
Không phải Ellen cố tình nghĩ người khác xấu, gia tộc Wilson ở nước Mỹ tuy không phải là nhà giàu số một, nhưng cũng tuyệt đối là người có tiền. Mà ở một đất nước còn lạc hậu như Hoa Quốc, một lần hào phóng của tiên sinh Harold thôi, cũng đủ cho một người dân Hoa Quốc bình thường không lo ăn mặc suốt đời… Việc con gái Hoa Quốc muốn tiếp cận Harold tiên sinh, cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
Ellen trong lòng đầy lo lắng.
Harold cười lớn:
"Ta biết cô ấy quá có nhiều bạn bè rồi, ngươi không muốn ta quen biết cô ấy. Nhưng mà Ellen, cô nàng này quá quyến rũ, tất cả những người đàn ông trong bữa tiệc đều muốn làm quen cô ta, họ nhét danh thiếp cho cô ta… Ta dám cá với ngươi rằng, những gã đàn ông đó không ai đợi được cuộc gọi của cô ấy đâu!"
Ellen thở dài, "Đúng vậy thưa tiên sinh, cô ta nhất định sẽ gọi cho ngài thôi, ngài khác với những người kia mà."
Ellen cho rằng những cô nàng đào mỏ sẽ không bỏ qua tiên sinh Harold.
Hắn giàu có, đẹp trai, còn chưa kết hôn.
Ai sẽ từ chối một người đàn ông hoàn hảo như vậy?
Harold thực ra cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đợi đến hai ngày, không có ai tìm đến chỗ ở của hắn, cũng không ai gọi điện.
Hắn đã viết rõ địa chỉ chỗ ở mới và số điện thoại liên lạc ở mặt sau danh thiếp rồi mà.
Điện thoại vẫn không reo, Ellen nói đây là thủ đoạn cao siêu của cô nàng Mafia, Harold thì không quá tin.
Sự thật là như vậy sao?
Sự thật là Hạ Hiểu Lan căn bản không ở Bằng Thành.
Cô không biết mình bị Harold đánh giá là "Quyến rũ".
Cô đã đến Giang Thành được một ngày rồi.
Quyến rũ là cái gì chứ?
Chính là thời tiết và đồ ăn ở Giang Thành!
Một trong tứ đại lò lửa nóng nực, cùng thói quen ăn cay của địa phương, khiến Hạ Hiểu Lan mồ hôi nhễ nhại.
Cô không có khả năng gọi điện cho Harold, cô còn chưa có con bài tẩy nào, hiện giờ chỉ trông cậy vào buổi hội thảo nghiên cứu, xem có dụ được lão đại trong giới hay không. Nói lời ngon tiếng ngọt mà dụ không được thì dùng tiền mà mời. Tiêu tiền mà cũng mời không được… Không thể nào, nhất định là do tiền đưa còn quá ít!
Bạn cần đăng nhập để bình luận