Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 276: Ngu ngốc, đùa các ngươi chơi đâu (length: 8208)

Bác sĩ đều nói không chữa được, vậy Hoan Hoan là không cứu sống được sao?
Lưu Phương trước mắt bỗng tối sầm lại, thân thể không có một chút sức lực chống đỡ, lôi kéo Lương Bỉnh An cùng nhau quỳ xuống đất.
Bác sĩ cau mày nhìn hai diễn viên, trên người hai người bốc mùi hôi thối, trên tóc Lưu Phương còn dính đầy lá rau thối rữa, bác sĩ lùi lại hai bước, nín thở: "Hai người các ngươi mau chóng đưa người đi đi!"
"Hoan Hoan!"
Lương Bỉnh An giãy giụa mấy cái đều không đứng lên nổi.
Bệnh viện thật không có chút hơi người, bọn họ vừa mới mất đi con gái mà!
Bác sĩ cầm kéo đi rồi, Lưu Phương khóc vỗ mặt đất, con gái bảo bối của nàng ơi, còn chưa đầy 17 tuổi! Lương Bỉnh An dù sao cũng là đàn ông, có vài phần cứng cỏi hơn, gượng gạo lắm mới đứng lên được đi đến phòng cấp cứu. Lưu Phương cũng nhớ đến còn chưa nhìn mặt Lương Hoan lần cuối, hai người cùng nhau xông vào phòng cấp cứu, lại thấy y tá đang thu dọn đồ đạc, Lương Hoan từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, đôi mắt còn hơi mở, dường như vẫn còn chút hơi thở.
"Bác sĩ, con gái tôi còn sống, các người tiếp tục cứu chữa đi! Tiền tôi có, bao nhiêu tiền cũng chịu!"
Lương Bỉnh An kích động, y tá ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
"Có tiền không có chỗ tiêu, đến bệnh viện làm trò hề? Hai người là đơn vị nào, tôi muốn đi đơn vị các người phản ánh lại tình hình!"
Y tá nói xong liền tức giận vén chăn lên, quần áo của Lương Hoan bị rạch từ cổ áo xuống, đến chỗ xương quai xanh. Vải thưa tiêu độc lau qua, làm gì có nửa vết thương nào?
Lương Bỉnh An cảm thấy mắt hoa lên, Hạ Hiểu Lan rõ ràng là đâm Lương Hoan một dao mà, máu cũng từ từ chảy ra mà, làm ướt hết cả áo của Lương Hoan.
Y tá ném qua một cái túi nilon, trên mặt còn dính đầy vết máu:
"Dùng túi máu trang điểm giấu ở trong quần áo rồi dùng dao chọc thủng, thích trò này lắm đúng không?"
Y tá đặc biệt tức giận.
Thương cha mẹ nào ai không đau, vừa rồi lao vào thay Lương Hoan xử lý vết thương, vừa cắt áo ra thấy, căn bản không thấy miệng vết thương đâu, lại lòi ra một cái túi nilon còn lưu lại vết máu. Trên túi có một cái lỗ nhỏ, máu trên người Lương Hoan là từ trong túi chảy ra.
Bác sĩ tức giận, y tá cũng bực mình.
Đều không đâm đến thịt, một bộ dáng vẻ yếu ớt kia cho ai xem chứ, khiến họ lo lắng suýt chết. Bác sĩ nói bệnh này hắn không chữa được cũng không phải nói dối, hắn cũng đâu phải bác sĩ khoa tâm thần, đầu óc có tật thì không đến lượt hắn quản.
Lưu Phương vẫn còn ngẩn người:
"Không bị thương?"
Không bị thương sao Hoan Hoan nhà nàng lại ra nông nỗi này?
Lưu Phương sờ cổ Lương Hoan, thật sự không có vết thương nào. Y tá lười phản ứng người nhà bọn họ, bưng mâm đi ra ngoài.
Lương Bỉnh An đã là nghĩ kỹ càng rồi, Hạ Hiểu Lan đang đùa bỡn cả nhà bọn họ! Ngay cả Lương Hoan cũng không biết là túi máu bị đâm thủng, Lương Hoan bị dọa sợ, cha mẹ quan tâm quá hóa loạn, làm sao còn nhớ phải kiểm tra vết thương của Lương Hoan. Trên đường đến bệnh viện, Lưu Phương ôm Lương Hoan ở băng ghế sau, tay ấn lên "Vết thương", lại không phát hiện ra túi nilon.
Còn chưa gặp được Hạ Hiểu Lan, vẫn đang đi theo nhịp điệu của nàng!
Vừa vào cửa đã bị hắt nước vo gạo, không kịp tìm Hạ Hiểu Lan tính sổ, cũng bởi vì con gái ở trong tay Hạ Hiểu Lan, hai người không thể không ăn nói khép nép cầu xin tha thứ.
Lúc đó Hạ Hiểu Lan chắc chắn là đang đắc ý, đem một nhà ba người bọn họ chơi xoay như chong chóng! Lương Bỉnh An không tin, đây chỉ là một con bé thôn quê mới học hết cấp hai, còn hắn là cán bộ quốc gia – thật sự quá mất mặt, Lương Bỉnh An chưa từng bị người nào vả mặt như thế, nhưng lại cảm thấy hai gò má nóng rát.
Có phẫn nộ, có xấu hổ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp, khiến Lương Bỉnh An không biết nên nói gì.
Lưu Phương vội vàng sờ khắp người Lương Hoan, đúng là không có vết thương, Lương Hoan hé đôi mắt khẽ gọi "Mẹ", nước mắt tủi thân không ngừng rơi.
Vừa rồi còn nghĩ mình sắp chết rồi.
Ai ngờ bác sĩ cắt áo ra, lại nói không có vết thương.
Lôi túi máu ra, y tá hỏi Lương Hoan, đau hay không mà bản thân cũng không có cảm giác sao?
Lương Hoan xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi.
Lúc đó nàng bị dọa chết khiếp, cứ ngỡ là con dao đó thật sự đâm vào trong thịt.
Chuyện hôm nay đối với Lương Hoan mà nói chắc chắn là một ngày khó khăn nhất trong cuộc đời, xấu hổ, tức giận và tủi thân, còn có mất mặt, các loại cảm xúc khiến Lương Hoan bây giờ chỉ muốn trốn đi.
Không được, nhất định phải bảo ba mẹ nàng đi báo thù.
"Mẹ, nàng nhốt con ở trong phòng tối, không cho con ăn cơm, không cho con đi vệ sinh, sao tới giờ ba mẹ mới tới cứu con..."
Lương Hoan lúc đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Ban ngày trên lầu không có nhiều người ở nhà, chờ công nhân trên lầu về, Lương Hoan kêu đến khản cả cổ họng, cuối cùng cũng không kêu ra tiếng được. Nhà cũ không có cửa sổ, hiệu quả cách âm lại tốt, Lương Hoan hôm nay quả thật xui xẻo đến cực điểm.
Lưu Phương tức giận đến run người.
Đó là cháu gái của bà? Đúng là đồ lưu manh!
Sao có thể đối xử với chị họ như thế được chứ.
Lưu Phương nghĩ mình lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ sói, Lương Hoan lớn như vậy ở nhà không dám động tay một ngón, hôm nay lại bị Hạ Hiểu Lan "tra tấn" một ngày trời, Lưu Phương ôm Lương Hoan an ủi: "Mẹ nhất định sẽ giúp con thu thập nó! Lão Lương, ông nói gì đi chứ, chuyện này định bỏ qua sao?"
Dẫn người đến bắt Hạ Hiểu Lan, nhốt vào tù, xem Hạ Hiểu Lan còn giở trò được không.
Lương Bỉnh An trầm mặc.
Hắn lấy thủ đoạn gì để thu thập Hạ Hiểu Lan?
Hắn cũng không phải là Phàn Trấn Xuyên, không có cái bản lĩnh nói một là một ở Hà Đông huyện.
Muốn để công an Hà Đông huyện đến bắt, Phàn Trấn Xuyên chắc chắn lập tức sẽ biết, Lương Bỉnh An hiện tại không muốn Phàn Trấn Xuyên cùng Hạ Hiểu Lan tiếp xúc. Hạ Hiểu Lan làm ầm ĩ một trận này, là muốn nói cho hắn biết, nếu thật sự gả cho Phàn Trấn Xuyên, cô ta sẽ khiến nhà họ Lương gà bay chó sủa, vĩnh viễn không có ngày yên ổn!
Gả Hạ Hiểu Lan đang hận nhà họ Lương đến thấu xương sang, loại chuyện này Lương Bỉnh An không đời nào làm.
Bây giờ phản đối như thế nào đây?
Con nha đầu chết tiệt kia mà trốn mất, đừng quay về nữa thì tốt.
Lương Bỉnh An hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay mất hết cả mặt mũi rồi, hắn cũng không còn hơi sức đi mà nhặt. Hạ Hiểu Lan như vậy thật sự quá đáng sợ, ông trời không chỉ cho nàng vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn cho nàng cái đầu óc thông minh. Hai cái này vẫn chưa đủ, nàng lại còn có cả sự quyết đoán, xem bộ dáng ngạo mạn kia mà xem, hận không thể đục thủng cả trời!
"Trước tiên đưa Lương Hoan về đã, bà cũng nên về cùng nhau thu dọn một chút, chuyện này về Hà Đông huyện rồi tính sau."
Lương Hoan tuy rằng không bị thương, nhưng dù sao cũng đã dùng đồ của bệnh viện, còn cầm cả bông gạc thấm máu và đồ khử trùng, trước khi rời đi vẫn phải trả tiền.
Cả nhà bọn họ hôm nay mất mặt quá lớn, việc này nhân viên thu ngân bệnh viện ai cũng biết, Lương Bỉnh An bỏ tiền ra mới nhớ túi xách của mình vẫn còn ở trong sân nhà Hạ Hiểu Lan.
Bên trong có hẳn một vạn đồng tiền!
Cuối cùng vẫn là Lương Hoan lấy tiền trong người ra để thanh toán, tiền của Lương Hoan là do Lưu Phương và Lương Bỉnh An cho. Lương Hoan đến "Lam Phượng Hoàng" tiêu pha một ít, cũng còn lại hơn trăm đồng. Lúc này cũng không còn tâm trí nào để hỏi vì sao trong người Lương Hoan lại mang theo nhiều tiền như thế, cả nhà ba người phải mang theo ánh mắt dị nghị trả tiền xuất viện.
Lương Bỉnh An vốn còn định đòi lại một vạn kia, nghĩ một lúc, lại thay đổi chủ ý.
Bây giờ tiền không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là nếu Hạ Hiểu Lan gả đến nhà họ Phàn, thì hắn phải làm gì bây giờ?
Không gả cho nhà họ Phàn, Lương Bỉnh An cũng thấy rất phiền phức, người mai mối là Lưu Phương, Hạ Hiểu Lan thì trốn biệt tăm, mặt mũi của Phàn Trấn Xuyên phải để vào đâu! Đến lúc đó mà không tìm được Hạ Hiểu Lan, thì chỉ có trút giận lên đầu nhà họ Lương.
Lương Bỉnh An đúng là tiến thoái lưỡng nan, hắn hung hăng đấm một cái vào vô lăng - - không gả cho Phàn Trấn Xuyên, thì Hạ Hiểu Lan có thể gả cho ai?
Nói cô ta đầu óc thông minh, vậy mà chuyện lớn thì lại cố tình hồ đồ, dân đen nghèo rớt mồng tơi thì làm sao có thể so với Phàn Trấn Xuyên được chứ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận