Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 406: Giấy Thang lãnh đạo (length: 8320)

Thang Hoành Ân chạy tới kéo một câu chuyện nhà, tất cả mọi người đều suy nghĩ nhiều.
Hoa Kiến cùng mấy vị đại biểu đơn vị khác, trong ánh mắt sát khí hận không thể biến thành thực chất, đem Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng xuyên thủng đóng đinh!
Trước mặt lợi ích, ảnh hưởng do vẻ đẹp của Hạ Hiểu Lan tạo ra gần như giảm xuống số âm. Quan hệ đến hạng mục lợi nhuận hơn trăm vạn, chỉ dựa vào tình cảm qua lại thôi là không thể nào san bằng được! Bọn họ vốn là những đơn vị thường xuyên dựa vào quan hệ để kiếm ăn, giúp đỡ lẫn nhau mới là chuyện bình thường, giờ đến Bằng Thành muốn nói chuyện cạnh tranh vốn đã rất không quen, cố tình lại có cái Viễn Huy dựa hơi đi cửa sau sáng loáng, mọi thù hận đều bị dồn sang!
Thang Hoành Ân nói chuyện với Hạ Hiểu Lan, Lưu Thiên Toàn hung hăng gắn cho Hạ Hiểu Lan cái mác "quan hệ hộ".
Đáng tiếc, nếu là quan hệ hộ của Thị trưởng Thang, cho dù có xinh đẹp đến đâu cũng không có cách nào khác. Thang Hoành Ân tuy tài giỏi và đến đặc khu mấy tháng, luôn ôn hòa nhã nhặn, nhưng tác phong lại hết sức cứng rắn, là một người thật sự không dễ gì thương lượng. Dù sao Lưu Thiên Toàn muốn phê duyệt đất mới, phương án quy hoạch đưa đến tay Thang Hoành Ân đều bị bác bỏ, Lưu Thiên Toàn cũng không có cách nào, Thang Hoành Ân chính là người chủ quản kinh tế.
Hoa tươi động lòng người, lại thêm hào quang của Thị trưởng Thang che chở, Lưu Thiên Toàn tỉnh táo lại một lần nữa xem xét Hạ Hiểu Lan, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, hắn mê hoặc, từ đầu đến cuối đều bị người đẹp này dẫn dắt.
Theo ý nghĩ của Lưu Thiên Toàn, đa phần phụ nữ trên đời này đều không thông minh lắm, suốt ngày yêu đương sống chết, làm sao có thể làm được chuyện lớn gì!
Nhưng lại có một số ít phụ nữ cực kỳ thông minh.
Vẻ đẹp và trí tuệ hiếm khi cùng tồn tại, một khi cùng tồn tại, sẽ tạo ra giá trị phi phàm.
Lưu Thiên Toàn cười ha ha, đừng nói đến việc chủ thật sự đứng sau Viễn Huy là Hạ Hiểu Lan hay Lưu Dũng, hắn đã hạ quyết tâm muốn hợp tác cùng Viễn Huy. Cứ xem thái độ của Thị trưởng Thang hôm nay, nếu bỏ qua Viễn Huy thì nói, công trình Khách sạn Nam Hải, Thiên Thần sẽ không thể nào lấy được! May mắn là tài chính của chính phủ đặc khu không dư dả, chính phủ không định mời đội trang hoàng nước ngoài đến tiếp công trình Khách sạn Nam Hải, nếu không cuộc cạnh tranh sẽ càng thêm thảm thiết.
Năng lực của Viễn Huy chưa đủ, mà Thiên Thần của Lưu Thiên Toàn cũng mới thành lập một năm, hắn cũng rất cần nhận được những công trình trang hoàng mang tính tiêu biểu như thế này, để danh tiếng của Thiên Thần được biết đến trong giới. Lưu Thiên Toàn đoán, Khách sạn Nam Hải là khách sạn ngoại giao năm sao đầu tiên ở Bằng Thành, nhưng Bằng Thành sẽ không chỉ có duy nhất một khách sạn năm sao như thế. Hơn nữa, vào tháng ba năm nay, Hoa Quốc cũng đã xác định mở thêm 14 thành phố cảng ven biển từ nam chí bắc... Bước chân mở cửa với nước ngoài càng lớn, đầu tư bên ngoài sẽ càng nhanh chóng đổ vào, nhu cầu về khách sạn ngoại giao năm sao cũng sẽ tăng cao.
Sau khi sửa sang lại Khách sạn Nam Hải, Lưu Thiên Toàn cảm thấy chuyên làm loại công trình này cũng rất có tiền đồ, mấy năm tới không lo không có việc làm.
Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng bị mấy ông chủ Hồng Kông giữ lại nói chuyện về phương thức buôn bán cả đêm.
Cuối cùng đợi đến lúc ăn cơm, Hạ Hiểu Lan mới thoát khỏi ông chủ Lưu quá nhiệt tình.
Lưu Phân từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Hiểu Lan.
Độ phục dựng của bản thiết kế mềm của nhà ăn rất cao, trên bàn ăn nhỏ bày hoa và nến, nếu mà dùng để ăn trưa thì hơi chẳng ra làm sao, nhưng người trong nước thích kiểu này, lúc này thẩm mỹ của mọi người đều đang mơ hồ, bị đè nén quá lâu rồi, tất cả đều hướng đến tiêu chuẩn nước ngoài. Nghĩ đến nhà ăn của khách sạn mà mở cửa cho tất cả mọi người thì việc kinh doanh sẽ không tệ! Nếu mà làm theo ý của Hạ Hiểu Lan thì nhà ăn của khách sạn sẽ trang trí theo phong cách thuần Trung Quốc, như thế mới khiến khách nước ngoài sáng mắt lên được.
"Sao rồi, đi dạo một vòng khách sạn rồi chứ?"
Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Dũng bàn chuyện làm ăn, Lưu Phân cũng không hiểu, Hạ Hiểu Lan dứt khoát để mẹ mình tự đi dạo.
Khách sạn là do Hạ Hiểu Lan "thiết kế", trang hoàng thực tế là do Lưu Dũng làm, Lưu Phân cũng rất muốn tham quan khắp nơi, dù sao hiện tại còn chưa chính thức khai trương, hôm nay đến đây cũng chỉ là khách mời, Lưu Phân muốn đi đâu cũng sẽ không có ai ngăn cản.
Lưu Phân cũng đã tiến bộ, khách sạn còn chưa cao cấp đến nỗi bà không dám đi lại, mà thực sự đã tự chạy đi dạo một vòng.
Chỉ là từ xa thấy một người có vẻ giống như là ông Thang, lãnh đạo lớn như vậy bà tiến lên nói gì đây? Lưu Phân vô cùng kinh sợ né tránh, khi đi vào Lưu Phân vẫn còn lo lắng, hóa ra không nhìn lầm, hôm nay Thang Hoành Ân thật sự đã đến. Vừa rồi bà trốn tránh không biết có bị lãnh đạo thấy không, có phải là làm cho khuê nữ, cho anh trai mất mặt hay không? Lưu Phân cũng có chút thấp thỏm.
Cố tình hôm nay không biết cái đầu bếp khách sạn nổi hứng lên cái gì, muốn khoe mẽ một phen trước mặt lãnh đạo mà sắp xếp cho ăn món Tây.
Lưu Dũng và Lưu Phân hai người nhà quê chính gốc lập tức lộ nguyên hình, dao và nĩa dùng như thế nào, trong đĩa sao toàn là thịt thế kia?
Hai anh em nhà quê hai mặt nhìn nhau, Hạ Hiểu Lan cũng muốn chống trán, đều là tại nàng, huấn luyện chưa cho mẹ và cậu theo kịp, mang đi ăn vài quán cơm quốc doanh còn chưa đủ, hải sản món chính cũng đã được thưởng thức rồi, phương diện đồ Tây vẫn chưa được tiếp xúc qua.
Hạ Hiểu Lan vừa làm mẫu, vừa tự nhiên giảng giải:
"Bình thường tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, giống như vầy cắt một miếng nhỏ thịt bò xuống, đúng đúng đúng, không cần dùng sức quá, cắt mà cái đĩa kêu ken két thì người ta sẽ nhìn mình..."
Quả là rất kỳ lạ, người bình thường quen dùng tay phải cầm đũa, còn cơm Tây thì lại ngược lại, cần tay trái cầm nĩa ăn rồi đưa thức ăn lên miệng, Lưu Phân không có thói quen, Hạ Hiểu Lan dứt khoát cầm lấy đĩa của bà, trực tiếp cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ.
"Ngài thấy sao tiện tay thì cứ làm vậy."
Nói cái gì quy củ, ở đây đều là một đám người tóc đen da vàng, chuyện lễ nghi ăn cơm này nọ, không để mẹ bà ăn tự nhiên thoải mái là quan trọng nhất!
Hành động này của Hạ Hiểu Lan, khiến mấy người khác nhẹ nhàng thở ra. Cứ cắt thịt bò bít tết kêu ken két như vậy; vẫn nên đổi tay phải cầm nĩa ăn thì tiện tay hơn a. Thang Hoành Ân ở bàn khác, nhìn thấy cũng thấy buồn cười, không biết vì sao lại nhớ đến lần trước ở Dương Thành, Hạ Hiểu Lan đưa mẹ mình đi ăn điểm tâm sáng.
Cũng là gọi một bàn điểm tâm, giống như nhà giàu mới nổi vậy mà tự mình ăn, mỗi khi ăn một món còn muốn nói chi tiết món điểm tâm này có gì cần chú ý, những thực khách lớn tuổi xung quanh chắc là bất mãn lắm.
Thang Hoành Ân bằng lòng giúp Hạ Hiểu Lan, cũng là thấy nàng thông minh lanh lợi là một chuyện, mà hiếu thuận với người lớn tuổi cũng không có gì sai.
Nếu con hắn lớn lên ở trước mặt hắn, không biết có giống Hạ Hiểu Lan không?
Bữa cơm này, rất nhiều người mời rượu Thang Hoành Ân.
Lúc rời khỏi khách sạn, hắn đã uống hơi nhiều, dạ dày cũng âm ỉ đau, người còn đứng vững, nhưng cả người đi rất khó chịu.
Hạ Hiểu Lan đương nhiên muốn cùng Thang thúc thúc chào tạm biệt, Bí thư Bành chỉ biết là lãnh đạo uống rượu nhiều, vẫn chưa phát hiện ra Thang Hoành Ân đau dạ dày, Lưu Phân thấy Thang Hoành Ân vô thức nhíu mày, lưng hơi cong, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:
"Thang tiên sinh, ngài có phải dạ dày không được khỏe không?"
Thang Hoành Ân liếc nhìn bà một cái, chân Lưu Phân liền mềm nhũn, không nên gọi Thang tiên sinh, người khác đều gọi là Thị trưởng Thang.
"Lãnh đạo, dạ dày của ngài lại đau rồi sao?"
Thang Hoành Ân không phản bác, Bành Bí thư sao có thể không hiểu. Để một người ngoài nhìn ra lãnh đạo không khỏe, Bành Bí thư tự giác có lỗi, muốn đưa Thang Hoành Ân đi bệnh viện.
"Không cần, đưa ta về nhà là được rồi."
Bành Bí thư nóng nảy, "Sao có thể được, hôm nay người giúp việc ở nhà ngài được nghỉ, một mình ngài ở nhà..."
Hạ Hiểu Lan vẫn không lên tiếng, EQ của nàng chắc chắn là âm rồi —— thân thể của Thang thúc thúc này, sao mà yếu như giấy vậy, lần trước dính mưa bị sốt, hôm nay uống rượu thì đau dạ dày?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận