Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 146: Ngươi này ngu ngốc, cho mặt không cần! (length: 9441)

Khang Vĩ không thể nhịn được nữa.
Phan Tam giơ tay đè hắn lại, "Kha lão đại phải không, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút."
Kha Nhất Hùng ánh mắt lười biếng dừng trên người Phan Tam, "Bạn hữu, ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta?"
Phan Tam không nói lời thừa, trực tiếp đưa tay túm lấy một tên thuộc hạ đứng bên cạnh Kha Nhất Hùng, kéo mạnh lại rồi một tay bóp cổ đối phương. Tốc độ của hắn cực nhanh, sức mạnh lại rất lớn, một bàn tay siết hầu xương người kia kêu răng rắc răng rắc.
Tựa như chỉ cần thêm chút lực nữa, cổ đối phương liền muốn gãy!
Tào Lục bọn họ xông lên bao vây bảo vệ Kha Nhất Hùng, Kha Nhất Hùng cảm giác tay kia như đang bóp cổ mình. Hắn và tên thủ hạ bị bóp cổ kia chỉ cách nhau nửa bước chân, đối phương không phải không tóm được hắn, mà là không muốn bắt hắn.
"Ngươi không dám!"
Bây giờ là tình huống gì, làm chuyện xấu ngấm ngầm thì được, trước mặt bao nhiêu người mà gi·ế·t người, dù có quan hệ lớn đến đâu cũng không cứu nổi.
Bên này đang gây chuyện, những người lấy hàng ở các quầy trước đã sớm sợ hãi chạy trốn, những tiểu thương bày hàng này không biết Kha Nhất Hùng, nhưng lại nhận ra "Tào ca", cả khu này đều do Tào ca quản, bọn họ đều tự canh chừng quầy hàng của mình, im như thóc.
Phan Tam không hề phí lời, chó giỏi không sủa mà cắn người, hắn một lời ngoan cũng không nói, chỉ tăng thêm lực tay.
Kẻ bị hắn bắt, hít vào nhiều hơn thở ra, sắp không xong đến nơi rồi.
"Câm miệng mẹ ngươi đi!"
Tào Lục mấy tên đánh vào chỗ hiểm định đ·á·n·h Phan Tam, Khang Vĩ còn chưa bước ra, Bạch Trân Châu ngược lại đã kéo hắn và Hạ Hiểu Lan ra sau lưng. Cái quái gì vậy, hắn là đại trượng phu lại được nữ nhân bảo vệ?
"Ngoan nào, đừng ầm ĩ!"
Cánh tay Bạch Trân Châu cứng như sắt thép, Khang Vĩ căn bản không thoát ra được, giọng điệu như đang dỗ đứa trẻ con không nghe lời.
Tuy hoàn cảnh không đúng, Hạ Hiểu Lan bỗng nhiên rất muốn cười.
"Dừng tay!"
Kha Nhất Hùng ra lệnh cho thuộc hạ dừng lại, "Có chuyện thì nói trước mặt mọi người, họ Kha này đứng ở đây nghe ngươi nói."
Phan Tam tiện tay ném người trong tay ra, Tào Lục bọn họ luống cuống tay chân kéo người sang một bên, Tào Lục mặt mày như thấy quỷ: "Lão đại, xương cổ hắn nát bét rồi!"
Ánh mắt Tào Lục đầy căm hờn, mí mắt Kha Nhất Hùng giật giật, "Đưa người đến bệnh viện trước đi."
"Kha lão đại, ngươi thấy ta có dám không?"
Phan Tam đáp lại câu vừa rồi Kha Nhất Hùng đoán hắn không dám gi·ế·t người.
Không đợi Kha Nhất Hùng trả lời, Phan Tam chỉ Hạ Hiểu Lan:
"Người đẹp phải không? Cho nên Kha lão đại ngươi để ý nàng, là đàn ông tao có thể hiểu được, tao còn rất thích con mắt của mày đó! Nhưng mà làm đàn ông tao lại coi thường mày, coi thường cái bộ dáng ngu ngốc giả thần giả quỷ của mày, tưởng giờ vẫn còn kiểu đi cướp người về làm áp trại phu nhân? Người ta con gái không muốn kết bạn với mày, mẹ nó mày làm lắm trò này để làm gì? Cho đối tượng của cô ấy xem hả? Rất tốt! Đối tượng của cô ấy thấy rồi, không muốn để ý cái loại tiểu nhân vật như mày, nên để tao tới xử lý mày! Mày là thằng côn đồ thì mạng giá bao nhiêu, một vạn chắc chẳng ai dám liều mạng giết mày, thế nếu thêm lên mười vạn có ai làm không? ... Mày trừng mắt tao vô dụng, tao thích đến thì tao đến thích đi thì tao đi, người của mày giữ chân được tao sao, kể cả mày có gi·ế·t được tao thì cũng có người khác lên thay tao! Mày làm cái gì, đồ ngu, làm tao còn phải cất công đi chuyến Dương Thành, mày mất mặt mà còn không biết xấu hổ, đúng là chuyện rách việc!"
Cả cái chợ bán sỉ rộng lớn, yên ắng như tờ.
Phan Tam không rút súng ra bắn phá, mà từng lời hắn nói ra, đối với Kha Nhất Hùng mà nói còn độc hơn cả nọc độc của rắn hổ mang.
Khang Vĩ thì sớm đã có vẻ mặt liệu trước, Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
Phan Tam ít nói, bởi vì cách nói chuyện của hắn thực sự không được yêu thích, hắn muốn cùng Kha Nhất Hùng nói chuyện riêng, là muốn chừa mặt mũi cho Kha Nhất Hùng.
Bây giờ thì hay rồi, Kha Nhất Hùng tự mình không cần mặt mũi, Phan Tam cứ thế giẫm lên không chút cố kỵ.
Tào Lục bọn người sắp nổ tung, mấy người xách gậy gộc lên xông vào đánh. Phan Tam chửi người đã giỏi, công phu trên tay cũng lợi hại không kém, chẳng cần hoa mỹ, vài chiêu đã khiến bọn chúng ngã nhào. Miệng hắn độc, xuống tay cũng tàn độc, toàn là gãy tay gãy chân.
Mặt Kha Nhất Hùng rất âm u, hắn dựa vào đầu óc mà lăn lộn được trong đám côn đồ, nếu bắt hắn đánh nhau với Phan Tam, Phan Tam có lẽ chỉ cần một quyền là có thể đấm cho hắn hộc máu trong người.
Nên Kha Nhất Hùng đứng im tại chỗ, chân cũng không nhúc nhích lấy một chút.
Phan Tam đánh ngã vài tên, còn hung hăng nhổ bãi nước bọt:
"Đồ ngu!"
Phan Tam từ đầu đến chân đều tràn ngập cái khí thế "hãn", chấn động đến mức tất cả mọi người không nói nên lời. Nhìn thế này, hắn còn giống đại ca xã hội đen hơn cả Kha Nhất Hùng.
Kha Nhất Hùng chỉ học cái giọng ra vẻ từ Hongkong, Phan Tam căn bản khinh thường chuyện học tập, hắn chỉ biết dùng nắm đấm để nói chuyện.
Thừa dịp Bạch Trân Châu lơ đãng, Khang Vĩ nhanh chóng gạt tay hắn ra.
"Kha lão đại, thật ra mọi người không cần ồn ào căng thẳng như vậy, chỉ là ca ta rất để ý đến chị dâu tương lai của ta, anh mềm giọng đừng giận, Phan Tam ca tính tình thẳng thắn, nói chuyện cũng vậy. Nếu anh cảm thấy không thoải mái, lần sau đổi người khác tính cách khác tới nói đạo lý với anh."
Kha Nhất Hùng nghiến răng, nhìn tên tiểu tử da trắng thịt mềm trước mắt:
"Mày đang uy h·i·ế·p tao?"
Khang Vĩ gật đầu, "Đúng đấy, bị anh nghe ra rồi sao? Tôi không có đùa đâu, cái thời buổi này nhiều điều tốt; Dương Thành khắp nơi là vàng, nghĩ mãi mới không hiểu sao anh còn đi làm xã hội đen. Bây giờ chẳng có bang phái gì, lưu manh không bằng dân buôn, chính phủ còn cổ vũ cải cách mở cửa, ai mà đi cổ vũ lũ lưu manh thu phí bảo kê chứ... Xin lỗi, tôi lạc đề rồi, tôi chỉ muốn chuyển đạt lại ý của anh trai tôi cho Kha lão đại, sau này chị dâu của tôi có việc gì ở Dương Thành, chúng tôi cứ việc tìm Kha lão đại, người quen cũ cả mà."
Trần Tích Lương ngồi xổm sau cửa hàng, nghe mà le lưỡi.
Quá ghê gớm!
Kha Nhất Hùng muốn cướp cô về làm vợ, kết quả người ta không chỉ muốn hắn dẹp bỏ ý đồ đen tối đó mà còn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Hạ Hiểu Lan tại Dương Thành, làm bảo tiêu miễn phí cho Hạ Hiểu Lan? Một sự đảo ngược lớn đến mức này, Trần Tích Lương không những chưa tận mắt thấy mà nó còn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh.
Xấu như vậy rồi, còn đến làm ăn vặt gì chứ?
Trần lão bản nghĩ đi nghĩ lại, thấy quần áo mình bán cho Hạ Hiểu Lan không đắt lắm, bấy giờ anh mới yên tâm.
Kha Nhất Hùng nhìn một đống thủ hạ nằm dưới đất, lại nhìn Phan Tam và Khang Vĩ.
"Tốt; chuyện hôm nay tao nhớ kỹ!"
Hôm nay hắn thật là bất cẩn, tưởng Hạ Hiểu Lan cùng lắm thì quen Bạch Trân Châu, cùng lắm thì có quan hệ chút đỉnh với Bạch Chí Dũng. Lão gia Bạch gia hắn chẳng để vào mắt, ai ngờ hôm nay gặp phải một con mãnh long qua sông - Phan Tam đã bóp người ta đến chết nửa người rồi mà trong mắt lại không chút cảm xúc, kiểu hung hãn thật sự mà kẻ từng gặp qua m·á·u tươi mới có được.
Kha Nhất Hùng dẫn người như thủy triều rút lui.
Mấy lão chủ quầy kia nhìn Hạ Hiểu Lan như nhìn hồng thủy mãnh thú.
Hạ Hiểu Lan bỗng nhiên ý thức được mục đích của Phan Tam và Khang Vĩ. Hôm nay chuyện này sau đó, chắc chắn cái chợ bán sỉ này sẽ có những câu chuyện về nàng được truyền tai nhau, đến Kha Nhất Hùng cũng phải sợ mất mật, mấy tên trộm vặt, chắc chắn không dám động đến nàng nữa.
Độ an toàn được nâng cao lên rất nhiều.
Chu Thành, cái chiêu này của hắn, sao lại giống người trẻ 20 tuổi vậy?
Ngoài khi ở trước mặt cô mới trông như thằng nhóc lông bông, Chu Thành dường như thành thục hơn cả những gì Hạ Hiểu Lan hình dung trong tưởng tượng.
Hạ Hiểu Lan không biết sự tình đã coi như được giải quyết chưa, nàng cùng Chu Thành có cách làm việc an toàn bất đồng, Chu Thành càng mạnh mẽ và quyết đoán, Hạ Hiểu Lan mang ơn như vậy, cũng không đến mức giả bộ ra vẻ trước mặt mọi người.
Chu Thành giúp nàng khoác lên mình một lớp da hổ, nàng cứ tạm thời mượn dùng.
Nhìn xung quanh những người chủ quán, mỗi người sợ đến mức như chim cút, Hạ Hiểu Lan không biết hôm nay còn có thể đi lấy hàng của nhà nào nữa.
Trần Tích Lương từ sau sạp hàng thăm dò:
"Hạ tỷ, em không chối bỏ khách đâu ạ... Hôm nay chị muốn lấy bao nhiêu hàng?"
Trần Tích Lương cố nặn ra vẻ mặt tươi cười gọi Hạ tỷ, trong lòng Hạ Hiểu Lan kỳ thực cũng có chút cảm động, vì để sau này giao hàng cho thuận tiện, nàng có nhắc địa chỉ nhà Vu nãi nãi với Trần Tích Lương, Trần Tích Lương vẫn chịu áp lực không khai ra cho Kha Nhất Hùng, thật là có đạo nghĩa.
Hạ Hiểu Lan nhìn Trần Tích Lương, ký ức mơ hồ trong quá khứ đang sống dậy, nàng vẫn thấy tên này rất quen thuộc.
Trần Tích Lương, người làm giàu trong những năm 80, người Dương Thành, đại gia ngành thời trang... Chẳng lẽ là người này sao?
Hạ Hiểu Lan vẻ mặt thương cảm nhìn anh ta, Trần Tích Lương không khỏi hơi chột dạ.
—— quần áo của anh ta giá bán sỉ có hơi đắt, nhưng chất lượng tốt mà! Hay là lại bớt cho Hạ tỷ chút ít nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận