Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 821: Khương Nghiên là cái gì tồn tại? (length: 8145)

Tỉnh Ký Bắc.
Học viện lục quân.
Phòng ngủ ban thông tin, có người đẩy cửa ra nhìn quanh:
"Ủa, Khương Nghiên đi đâu rồi, không phải đã nói hôm nay muốn đi chơi bóng?"
Hôm qua có một trận thi đấu bóng đối kháng giữa nam và nữ học viên, trên đường đã làm vỡ kính, trận bóng cũng không thể tiếp tục được nữa, mấy cầu thủ nữ cũng rất khó chịu.
Đã hẹn xong hôm nay tái chiến một trận, đội viên chủ lực của đội nữ là Khương Nghiên lại không ở trong phòng ngủ, sáng sớm có thể đi đâu chứ.
"Trong căn tin cũng không thấy ai."
"Chẳng lẽ đã ra sân bóng trước rồi? Đi, đi tìm Khương Nghiên."
Ôm bóng đến sân thể dục, lại càng không thấy bóng dáng của Khương Nghiên.
Vậy, Khương Nghiên rốt cuộc ở đâu?
Khương Nghiên đang ở ngay sau lưng Chu Thành!
Chu Thành tập thể dục buổi sáng xong, vội vàng tắm rửa thay quần áo, liền muốn đi đóng dấu xin nghỉ. Nhưng hắn thay quần áo xong đi xuống lầu, thì Khương Nghiên đã ở chỗ này chờ.
Chu Thành đi vòng qua Khương Nghiên, động tác không đổi, Khương Nghiên không hề động đến Hạ Hiểu Lan, lại kéo lấy cánh tay của Chu Thành.
"Chu Thành, ngươi không thể tiếp tục giả vờ không quen biết ta nữa được, ta vốn không cần đến ban thông tin, nghe nói ngươi đến học viện lục quân tu nghiệp, ta mới cố gắng lấy được một suất tu nghiệp, chúng ta cần nói chuyện!"
Khương Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng vốn không phải là kiểu phụ nữ nhỏ nhắn dịu dàng, diễn trò đáng thương kia, Khương Nghiên sẽ không làm.
Từ sau khi Phan Tam xuất ngũ, Chu Thành không hề nói với nàng một câu nào.
Từng kề vai chiến đấu với nhau, giờ lại trở thành người xa lạ.
Tình bạn cứ vậy mà tàn lụi, Khương Nghiên rất khó chịu.
Nếu nhất định phải có người bước ra hòa giải trước một bước, Khương Nghiên cũng không cảm thấy mình là phụ nữ thì người khác phải nhường mình. Nàng bằng lòng bước ra trước bước này, nhưng sau khi đến học viện lục quân, mặc kệ nàng có gây ra động tĩnh gì, Chu Thành đều có thể xem như không thấy.
Khương Nghiên cũng bị dồn vào thế bí, hôm qua mới đi tìm bạn gái của Chu Thành.
Mà bạn gái của Chu Thành cũng rất khó đối phó, vô cùng khéo léo khiến Khương Nghiên không biết phải nói gì.
Khương Nghiên nói rất nhiều, Chu Thành hoàn toàn không để ý đến nàng.
Khương Nghiên cũng không nản lòng.
Nàng theo Chu Thành, từ dưới lầu ký túc xá đến văn phòng, ở bên ngoài chờ Chu Thành xin nghỉ, rồi cũng xin nghỉ. Chờ đến khi nàng theo Chu Thành đi đến cổng lớn, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều học viên, tất cả đều xôn xao bàn tán.
Chu Thành vốn đã rất được chú ý, mà nữ học viên lại là những cá thể thuộc hàng quốc bảo, sự nổi tiếng của Khương Nghiên còn hơn cả Chu Thành.
Sáng sớm Khương Nghiên đã đi theo sau Chu Thành, là có ý gì đây?
"Khương Nghiên đây là, đối với Chu Thành..."
"Suỵt, im miệng đi, Chu Thành đã có đối tượng rồi, đối tượng hôm qua đã tới học viện!"
Hai người này trước đó chưa từng xuất hiện cùng nhau, cũng không thấy Khương Nghiên có ý gì với Chu Thành. Lại nói, Khương Nghiên là người thế nào chứ, trong mắt mọi người, cô ấy còn thẳng thắn hơn cả nam đồng chí nữa.
Chuyện kẻ thứ ba xen vào như này, Khương Nghiên chắc chắn sẽ không làm.
Chu Thành cũng nghe được những lời xì xào của người bên cạnh.
Đến cổng lớn, Chu Thành cuối cùng cũng liếc nhìn nàng một cái, "Bây giờ ta muốn đi tìm vợ của ta, ngươi sẽ không có mặt dày mày dạn mà đi theo chứ?"
Đã lâu như vậy kể từ khi Phan Tam xuất ngũ, đây là lần đầu tiên Chu Thành phản ứng lại nàng.
Vì người đối tượng vừa xinh đẹp vừa láu cá đó, Khương Nghiên nhướng mày, rất nhanh đã thả lỏng: Mặc kệ là vì cái gì, đây đều là một sự khởi đầu tốt.
"Sao lại không thể chứ, hôm qua ta đã gặp cô ấy rồi. Chúc mừng ngươi, cô ấy rất xinh đẹp!"
Chu Thành xoay người lại, "Khương Nghiên, ngươi có mưu đồ gì ta không quan tâm, ngươi đến học viện lục quân để tu nghiệp, là quyền tự do của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn kéo Hiểu Lan vào, đừng trách ta trở mặt vô tình... Đến lúc đó ngươi có thể sẽ hiểu được, làm người xa lạ của ta còn hạnh phúc gấp trăm lần so với làm kẻ thù của ta!"
Khương Nghiên lại có ý định chặn Chu Thành lại, lần này hắn không hề khách khí ra tay với Khương Nghiên hai chiêu, đúng như lời Chu Thành nói, hắn ra tay không hề nể tình, dứt khoát coi Khương Nghiên là kẻ địch.
Khương Nghiên lùi lại hai bước, va phải cửa sắt, người gác trực vội chạy tới:
"Các anh chị làm sao vậy? Trong học viện cấm đánh nhau!"
Nam học viên động tay động chân với nữ học viên, có phải anh hùng gì đâu!
Người gác nhìn Chu Thành với ánh mắt không mấy thiện cảm, Khương Nghiên lắc đầu: "Không có đánh nhau, chúng tôi là bạn cũ, đang luận bàn mà thôi."
Chu Thành lười giải thích, đã rời khỏi cổng lớn.
Khương Nghiên đứng đực ra tại chỗ, đòn vừa rồi của Chu Thành thật sự không nể tình, đến mức Khương Nghiên cũng không cảm thấy đau, Chu Thành thật sự đủ tàn nhẫn.
Nhưng nàng thà bị Chu Thành coi là kẻ địch, còn hơn là việc Chu Thành luôn không nhìn tới nàng.
Khương Nghiên không cho rằng mình có gì sai.
Khương Võ là anh họ của nàng, tình huống lúc đó, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho Phan Tam.
Khương Nghiên cảm thấy Phan Tam không có lỗi, nhưng nàng là người nhà họ Khương, được hưởng mọi thứ do nhà họ Khương cung cấp, vào thời khắc mấu chốt, lại muốn nàng ăn cây táo, rào cây sung đem Khương Võ ra sao?
Chuyện đó dĩ nhiên là không thể rồi.
Khương Nghiên nghĩ một lát, vẫn là cầm giấy xin phép nghỉ theo ra ngoài.
Người gác còn nhắc nhở nàng: "Có mâu thuẫn gì thì cứ để nhà trường giải quyết."
Người gác sợ Khương Nghiên bị thiệt chứ gì.
Khương Nghiên cười nắm tay: "Tôi phải cố gắng đánh với cậu ấy, ai thắng ai thua còn chưa chắc, mọi người đều là chiến hữu, đều là bạn học, có mâu thuẫn gì lớn đi nữa, đánh nhau một trận là xong!"
Khương Nghiên cười rạng rỡ, mặt người gác đỏ bừng.
Lời nói của cô ấy cũng khiến người ta rất dễ tin phục.
Không thể xem Khương Nghiên là một phụ nữ bình thường, đây là người có thể đánh cho các nam học viên phải tâm phục khẩu phục trong lục quân đó!
Người gác cảm thấy mình đã hiểu lầm, Khương Nghiên và Chu Thành có lẽ thật sự đang đùa giỡn với nhau. Trước đây chưa bao giờ gác cổng lại cảm thấy ngưỡng mộ Chu Thành như lúc này, đúng là người đẹp trai thì luôn có lợi thế.
Có một cô người yêu xinh đẹp như vậy, lại còn có thể trêu đùa với nữ thần Khương Nghiên nữa, thật khiến người khác ghen tị.
...
Có cả buổi sáng thời gian ở bên nhau, không cần phải giống hôm qua ở ký túc xá của học viện, hai người ngốc nghếch ngồi một chỗ mà cửa còn phải mở.
Hạ Hiểu Lan nghe Thạch gia nói thì không hề giống Ngụy Quyên Hồng cổ quái kia.
Nàng vốn định cùng Chu Thành nói chuyện, có nên áy náy và bồi thường với Thạch gia hay không, có phải nên có "ranh giới cuối cùng" hay không. Nhưng mà thời gian chung đụng với Chu Thành quá ngắn, lại bị chuyện làm vỡ kính ngắt lời, Hạ Hiểu Lan lại nuốt lời mình xuống.
Lúc này nàng và Chu Thành nên cùng nhau đối ngoại, chứ không phải tạo ra mâu thuẫn nội bộ.
Hạ Hiểu Lan thấy Chu Thành thì không giấu hắn:
"Hôm qua Khương Nghiên tới tìm em, cô ấy nói muốn nối lại tình bạn với anh rồi nhờ em làm cầu nối, nhưng em đã từ chối rồi."
Chu Thành hôn lên trán nàng: "Từ chối là đúng, vợ của anh đâu có dễ bị cô ta lừa."
Hạ Hiểu Lan cố đẩy hắn ra, tay chống lên ngực Chu Thành:
"Anh đừng rót cho em mê hồn thang nữa, Khương Nghiên hình như quyết tâm lắm rồi, đừng nói là em hẹp hòi, người ta vì muốn làm bạn lại với anh mà một đường chạy đến học viện lục quân đấy? Chu Thành, trước khi hai ta yêu nhau, có phải em đã từng hỏi anh là có đính hôn hay không, có vị hôn thê hay không, có người mình theo đuổi không có được không, anh đều nói là không có mà!"
Chu Thành giơ tay lên, "Thề danh dự, anh thật sự không có! Em chính là bạch nguyệt quang của anh, là mối tình đầu, là vợ chưa cưới không môn đăng hộ đối của anh —— "
Hạ Hiểu Lan ngắt lời hắn:
"Dừng! Em còn chưa nói hết, lúc đó em không hiểu rõ quá khứ của anh, quên mất việc hỏi anh, anh có hồng nhan tri kỷ cùng vào sinh ra tử hay không... Chu Thành, anh thành thật trả lời em, có phải Khương Nghiên tồn tại như vậy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận