Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 499: Đều dựa vào phổ người (length: 8207)

"Lớp bồi dưỡng" bị giải tán một cách mạnh tay.
Đây là kết quả của sự ép buộc từ Hà gia, ngoài ra còn có sự giúp đỡ của người khác. Hình thức thăm dò giáo dục mới? Quả thực là lời nói vô căn cứ.
Cố Chính Thanh nghĩ, nếu thực sự muốn mở lớp bồi dưỡng ngoài trường học, còn phải tìm những giáo viên có kinh nghiệm, ưu tú đến làm. Đương nhiên, hiện tại chuyện này không thể nhắc tới, việc lớp bồi dưỡng bên kia bị giải tán, thời điểm quá nhạy cảm.
Vương gia tùy tiện đẩy nữ sinh ra gánh trách nhiệm, nói là Vương Quảng Bình không quá môn với con dâu, việc này xem như để Hà Diệu Quân tạm thời hài lòng, không tiếp tục cố chấp không buông tha cho Vương Quảng Bình.
Dù sao, Vương gia cũng không thể hoàn toàn gột sạch hết trách nhiệm, việc Vương Quảng Bình để con dâu tương lai cùng nhau xử lý lớp bồi dưỡng vơ vét của cải, để lại ấn tượng rất ác liệt cho các đồng nghiệp trong cơ quan, ảnh hưởng này hiện tại vẫn chưa thể hiện ra, sau này Vương Quảng Bình sẽ cảm nhận sâu sắc.
Hà Giai, người đang ở trung tâm của vòng xoáy, vì ý nghĩ non nớt và sự khinh suất của mình, chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Chuyện này Cố Chính Thanh cũng không dám hỏi kỹ.
Nếu không bị khổ thì sao, lẽ nào bắt Hà Giai sinh con ra?
Như vậy không phải là yêu thương con gái, đây là mặc kệ nàng tự làm hỏng cuộc đời của mình! Bây giờ, trẻ con chưa được chú ý đến quyền gì cả, sai lầm thì cha mẹ đánh cho một trận là chuyện chủ đạo, lẽ thường.
Bình đẳng?
Tự do?
Trước hết phải được cha mẹ nuôi cái đã, rồi hẵng bàn đến chuyện đó!
Quan niệm nuôi con những năm 80 đơn giản thô bạo là như vậy đó.
Cố Chính Thanh không quản Hà gia đối xử với con gái thế nào, ngược lại, hắn muốn quản giáo tốt cô con gái lớn Cố Tư Nhan của mình. Cùng một độ tuổi như nhau, nếu ngày nào đó Cố Tư Nhan cũng gây ra chuyện tương tự, Cố Chính Thanh có lẽ cũng sẽ phát điên như Hà Diệu Quân.
Hắn cùng vợ luân phiên làm công tác tư tưởng cho Cố Tư Nhan, ân cần dạy dỗ nói với Cố Tư Nhan, việc quan trọng nhất của học sinh là học tập tốt, học nhiều kiến thức văn hóa, sau này mới có thể trở thành người có ích cho xã hội và gia đình!
"Việc chính xác nhất con làm lần này là chủ động thẳng thắn, đem sự việc nói cho mẹ của Hà Giai!"
Sau khi cho Cố Tư Nhan nhiều gậy, Cố Chính Thanh lại cho thêm một quả táo ngọt.
Hành vi có chuyện liền nói cho người nhà biết như này vẫn đáng được khen ngợi, nói đến chuyện của Hà Giai, may mắn có Cố Tư Nhan nói ra, nếu giấu diếm thêm mấy tháng bụng Hà Giai lớn lên, thì chuyện này không thể giải quyết tốt được, áp lực mà Hà Giai phải gánh chịu lớn bao nhiêu không nói, đối với sức khỏe của nàng cũng gây tổn hại rất lớn.
"Ta cũng không dám nói, là chị Hạ cổ vũ ta, bạn tốt thật sự thì phải đem sự tình nói cho cha mẹ của Hà Giai, nói rằng chúng ta còn quá nhỏ, không xử lý tốt loại sự tình này được."
Cố Tư Nhan thành thật khai báo hết chuyện của Hạ Hiểu Lan.
"Chị Hạ?"
"Chính là bạn gái của anh họ đó! Ta với Hà Giai đi bệnh viện, đụng phải chị Hạ, chị ấy còn cho ta mượn tiền, lúc ta đi trả lại tiền thì không nhịn được nói sự việc cho chị ấy biết, chị ấy liền khuyên ta nhất định phải nói cho cha mẹ Hà Giai."
Thì ra bên trong còn có khúc mắc này nữa.
Cố Chính Thanh không nhịn được gật đầu: "Ta đã nói rồi, anh họ của con tìm bạn gái này rất ưu tú, sau này con nên thường xuyên qua lại với chị ấy, chị ấy không chỉ có thành tích học tập tốt, mà còn làm việc cũng rất chắc chắn, là người đáng tin cậy."
Cố Chính Thanh vốn đã đánh giá Hạ Hiểu Lan là người xuất sắc, chuyện lần này càng chứng minh cho cái nhìn của hắn.
Chu Thành thật là người có tiền đồ nhất trong đám con cháu nhà họ Chu, mắt nhìn đối tượng của người ta chính là hơn hẳn người bình thường.
Cố Chính Thanh ở kia bảo Cố Tư Nhan học tập theo Hạ Hiểu Lan, còn Chu Vân Cầm thì suy nghĩ lại có chút xa xôi, nàng từ miệng bà nội Chu nghe được chút ý tứ, hình như hai bác của mình không có ý kiến tốt với đối tượng của Chu Thành.
Chu Vân Cầm thầm nghĩ, đây không phải là một cô nương rất tốt sao?
Thế này mà còn không hài lòng, Chu Thành là đi tìm đối tượng hay là tuyển phi vậy?
Đáng tiếc chuyện này không thể chủ động nói với chị dâu thứ hai, nếu không chuyện của Hà Giai truyền ra ngoài, mẹ của Hà Giai có càn quấy thế nào thì cũng là do lòng bảo vệ con của bà ấy thôi.

Hạ Hiểu Lan cũng mở mang tầm mắt. Có người cảm thấy nàng đáng tin, hiện tại nàng lại thấy Giám đốc Ngũ là người đáng tin.
Lưu Dũng cũng cảm thấy mình học được nhiều điều, cách làm việc của Giám đốc Ngũ khác với Lưu Dũng và Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan là dùng thủ đoạn kinh doanh trên thương trường, còn Lưu Dũng là một quản đốc đi từ nông thôn lên thành phố, hai người không phải cậu cháu thì cũng kỳ lạ, suy nghĩ gì đó đều có đến bảy tám phần giống nhau.
Giám đốc Ngũ có vẻ ôn hòa hơn nhiều.
Có lẽ do hoàn cảnh và xuất thân khác nhau, Giám đốc Ngũ không cần phải đánh đánh giết giết, nỗi lo của ông ta là bán trái phiếu chính phủ thế nào, tiền thưởng của nhân viên dưới trướng phải chi ra sao, không có áp lực lớn như Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng.
Dù sao Giám đốc Ngũ ra mặt cũng không nói lời khó nghe, cũng không quá mức hèn hạ, người trong tổ dân phố rất nể tình.
Lưu Dũng vừa mua nhà xong, dùng tiền thật bạc thật để mua, không lý do gì lại bị một đám người thuê nhà ép buộc.
Trước kia, thầy Từ Cánh sống thanh cao, nên mọi người trong tổ dân phố làm qua loa hai lần, bây giờ Lưu Dũng không hề ngại ra mặt, lại thêm Giám đốc Ngũ đứng ra làm trung gian kết nối, Lưu Dũng thì nhiệt tình mời thuốc lá, nên ai cũng muốn giao hảo với người biết điều. Không muốn nhờ người khác giúp đỡ thì thôi, một khi đã nhờ thì dù người ta chỉ dùng bảy phần công lực, mình cũng chẳng làm gì được.
Thể diện đều là cho nhau.
Người tổ dân phố đi phía trước, Lưu Dũng và Hạ Hiểu Lan theo phía sau.
Những người thuê kia vẫn tiếp tục làm loạn, người của tổ dân phố liền nổi giận:
"Trước kia chủ nhà là thầy Từ đã bảo các người chuyển đi trước nửa năm rồi, cũng đã cho các người nhiều thời gian như vậy, các người bắt nạt một ông thầy quá đáng. Bây giờ thầy Từ bán nhà rồi, chủ mới có đầy đủ giấy tờ, bảo các người đi thì nên đi đi."
Người trong tổ dân phố đều thấy không có đạo lý nên ngầm đồng ý để Lưu Dũng dùng biện pháp cưỡng chế.
Có người xông lên xô đẩy, Lưu Dũng gầy gò nhỏ bé dễ bắt nạt, Lý Đống Lương và Cát Kiếm không dễ động vào nha, hai người này trầm mặc ít nói theo sau lưng, thời khắc mấu chốt còn hữu dụng hơn bất kỳ ai. Rốt cuộc thì, nhờ Lý Đống Lương và Cát Kiếm "giúp", mà mọi gia đình đều bị dọn hết ra ngoài, kể cả hành lý đều chuyển ra sân.
Lưu Dũng vừa thu được chút lợi nhuận liền dừng tay, còn đưa cho mỗi người thuê 20 đồng:
"Số tiền này cũng coi như tiền thuê nhà hai tháng, tự tôi tịch thu tiền thuê nhà của các người, lại còn sợ các người không có nhà mà ở, nên tôi cho các người tiền thuê nhà hai tháng để an cư, nếu mà vẫn còn cố chấp không đi nữa thì tôi..."
Người của tổ dân phố gật gật đầu.
Ép buộc người thuê đi, cũng không ra tay đánh người, còn thêm hai tháng tiền thuê nhà, những người này mà còn cố không đi thì đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ban đầu còn có mấy người hàng xóm xì xào bàn tán, nhưng giờ xem xong thì đều nói Lưu Dũng có phúc hậu.
Cách làm này là do Giám đốc Ngũ chỉ điểm.
Để chiếm thế thượng phong trên dư luận thì không thể lưu lại tai họa ngầm, nếu Lưu Dũng vừa lên liền đánh đánh giết giết, bảo vệ sĩ đuổi người thuê đi, thì đúng là có hả giận thật nhưng hàng xóm lại có xu hướng đứng về phía những người thuê cố chấp không đi kia. Bây giờ thì khác, Lưu Dũng mời người tổ dân phố đến chứng kiến, vừa đấm vừa xoa, vừa kiên quyết mời người thuê đi, còn phúc hậu cho thêm "tiền an cư", một chủ nhà làm được đến thế này thì ai còn chỉ trích Lưu Dũng được nữa?
Âm thầm bàn bồi thường với người thuê?
Nực cười, dựa vào cái gì mà phải bồi thường.
Số tiền này chính là để mọi người trong tổ dân phố nhìn vào, để cho hàng xóm xung quanh xem, sau này Lưu Dũng sẽ ở đây, cũng cần có quan hệ tốt với hàng xóm!
Giám đốc Ngũ cười tủm tỉm, làm việc thuận lòng người khác cũng chính là thuận lòng mình, tốn chút tâm tư giúp đỡ bên này, thì việc ông ta bán trái phiếu chính phủ mới có người mua chứ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận