Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 612: Hoa hoa đại thiếu muốn bắc thượng (length: 8124)

Đỗ Triệu Huy mạng lớn phúc lớn, gặp phải đủ loại phục kích và ám sát vài lần, lần nào cũng đều có thể thoát ra ngoài.
Việc này liên quan đến sự cẩn thận của Đỗ Triệu Huy, đương nhiên cũng liên quan đến việc hắn gặp may.
Đỗ Triệu Huy không chết, người ở lại Bằng Thành như Tiểu Vũ còn thở phào nhẹ nhõm được. Nếu Đỗ Triệu Huy mà chết thì cho dù Hạ Đại Quân không sao, cũng đâu dễ tìm được công việc lương cao mấy ngàn đô la Hồng Kông nữa! Chỉ cần Đỗ Triệu Huy vừa xảy ra chuyện, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ từ bỏ cái mục tiêu Hạ Đại Quân này, nghĩ đến chuyện tìm người dễ lừa gạt như vậy một lần nữa cũng không dễ, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ quan tâm đến chuyện này.
Nàng cũng không hỏi thăm được tin tức gì, Đỗ Triệu Huy bị phục kích trên đường đi sân bay, tính chất sự kiện rất ác liệt, căn bản sẽ không được đưa tin công khai.
Mấy nhân vật nhỏ bé như Tiểu Vũ không thể nào biết rõ chi tiết vụ án được.
Lưu Thiên Toàn cũng không thể nào nói cho nàng biết.
Lưu Thiên Toàn đang tránh gặp mặt Tiểu Vũ, gặp nhiều quá sẽ bị người nắm thóp, có gì hay mà gặp chứ!
Trong lúc Tiểu Vũ lo được lo mất, Lưu Thiên Toàn bị triệu hồi về Hồng Kông.
Lúc này nàng vẫn không biết, Lưu lão bản đã có sân khấu lớn hơn và cơ hội quay lại Bằng Thành đã trở nên rất xa vời.
Tiểu Vũ run như cầy sấy, sợ Lưu Thiên Toàn bị Đỗ gia giải quyết, còn liên lụy đến nàng nữa. Muốn nàng chạy đến nơi khác thì nàng cũng không dám, Lưu Thiên Toàn mà không sao thì nàng vừa chạy coi như xong đời, mà nếu có chuyện thì nàng chạy đâu cũng bị Đỗ gia bắt về đây thôi?
Tiểu Vũ sợ hãi không dám ra ngoài, trong tay nàng thực sự không có đồng nào, tài kiếm tiền thì chưa học được, tài tiêu tiền thì lại chẳng nhỏ chút nào, mấy trăm đồng mà Hạ Đại Quân cho nàng thì có thể xài được bao lâu, Tiểu Vũ thực sự lo lắng cho tương lai của mình muốn chết đi được!
Nàng đúng là số không tốt.
Đầu thai không chọn đúng chỗ, vận may cũng không tốt, mỗi lần gặp đàn ông đều chẳng đáng tin.
Trong lúc Tiểu Vũ cảm thán số mình không tốt, thì Đỗ Triệu Huy trở về Bằng Thành lần này, Đỗ đại thiếu gia rất cao ngạo, ý đồ đầu tư, kế hoạch hai bên đều không có ý kiến gì, đương nhiên là muốn ký kết hiệp định đầu tư chính thức rồi.
Đỗ Triệu Huy chụp ảnh bắt tay với Thị trưởng Thang được đăng lên báo, có một tập đoàn Hồng Kông ở lại đặc khu, Tiểu Vũ vô tình nhìn thấy, mới biết Đỗ đại thiếu gia hoàn toàn không sao.
Vậy Hạ Đại Quân đâu?
Tiểu Vũ mang hy vọng, đợi Hạ Đại Quân tìm đến nàng.
Đợi mấy ngày, Hạ Đại Quân cũng không xuất hiện.
Tiểu Vũ lén lút đi theo đoàn xe của Đỗ đại thiếu gia, Hạ Đại Quân không xuất hiện bên cạnh Đỗ Triệu Huy.
Hạ Đại Quân ở đâu?
Lưu Thiên Toàn là ông chủ, Hạ Đại Quân là mục tiêu, hai người này đồng thời không thấy bóng dáng, Tiểu Vũ đều không biết mình nên làm gì!
Cắn răng một cái, Tiểu Vũ chặn xe Đỗ Triệu Huy.
Nàng nói mình đang tìm Đại Quân ca.
Một người bên cạnh Đỗ Triệu Huy nhận ra, "Đại thiếu gia, đây là người đàn bà mà Hạ Đại Quân nuôi."
Đến cơm rau mì sợi Hạ Đại Quân cũng chỉ có chút gu thưởng thức này.
Đỗ Triệu Huy về Bằng Thành sau đó vội vàng ký hợp đồng với chính phủ thành phố, chuyện của Hạ Đại Quân đều bị hắn tạm thời vứt ra sau đầu, nhìn thấy Tiểu Vũ, Đỗ Triệu Huy lại nhớ tới.
"Đưa ít tiền đuổi cô ta đi."
Đỗ đại thiếu gia liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, Hạ Đại Quân không hề nói muốn đón người đồng hương này đến Hồng Kông, Đỗ đại thiếu gia nào có nhiều lòng tốt như vậy chứ, ngược lại hắn nhớ đến chuyện đã đáp ứng với Hạ Đại Quân là sẽ đón con gái của ông ta đến Hồng Kông.
Hiện tại đã ký hợp đồng xong, Đỗ Triệu Huy cho rằng mình có thể vui vẻ một phen rồi.
Nhàn rỗi sinh nông nổi, vậy thì đi kinh thành tìm con gái của Hạ Đại Quân vậy. Đỗ Triệu Huy thật sự không thích phụ nữ Bằng Thành, ánh nắng quá gắt, thêm nữa là không có ý thức chống nắng, dân bản địa ở đây mà muốn tìm mấy người da trắng trẻo cũng không dễ.
Da đen nhẻm thì không hiếm, ăn mặc lại không hợp thời trang, vừa tối liền lộ ra vẻ quê mùa, Đỗ Triệu Huy vẫn có gu thẩm mỹ rất truyền thống, thích phụ nữ có làn da trắng trẻo.
Người hầu lấy ví tiền ra, đưa toàn bộ tiền mặt cho Tiểu Vũ:
"Đi đi, đừng cản đường của đại thiếu gia, Hạ Đại Quân sẽ không về đâu."
Đại thiếu gia đối đãi hậu hĩnh với Hạ Đại Quân, nhất định là người tàn phế rồi, người hầu thật ra rất vui mừng, không có Hạ Đại Quân, đại thiếu gia sẽ lần nữa trọng dụng bọn họ!
Ai chẳng biết theo đại thiếu gia sẽ có tiền đồ, ở Bằng Thành này thì ngay cả Lưu Thiên Toàn cũng bị chèn ép, chỉ có đại thiếu gia một mình chủ trì đại cục. Việc Lưu Thiên Toàn có được trọng dụng hay không cũng không quan trọng, dù sao đại thiếu gia chủ trì đầu tư hàng trăm triệu, dù gì cũng là con trai ruột của chủ tịch, lẽ nào Đỗ gia lại có thể cho người ngoài nắm hết quyền hành lớn hơn cả đại thiếu gia được sao?
Đỗ Triệu Huy trước đó hoài nghi là trợ lý đặt vé máy bay đã tiết lộ hành tung của mình, điều tra tới điều tra lui, người kia lại là hành động bí mật.
Hắn đổi hai người trợ lý không thật thà khác đi, chuyện này dù sao đã nhắm đến Lưu Thiên Toàn rồi, có chứng cứ hay không cũng không quan trọng nữa.
Người hầu đưa tiền, đẩy Tiểu Vũ ra lề đường.
Chiếc xe chạy qua, cuốn theo bụi đất trên đường phả vào mặt Tiểu Vũ.
Nàng nắm chặt xấp đô la Hồng Kông màu sắc rực rỡ, trong lòng vô cùng bất lực.
Đoàn xe mà Đỗ đại thiếu gia phái đến thật to lớn nha, đến cửa kính xe cũng không thèm hạ xuống, trách không được Lưu Thiên Toàn nói Đỗ đại thiếu gia không coi trọng nàng. Tiểu Vũ đứng ở tại chỗ nghiến răng, ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có!
Trong xe, Đỗ đại thiếu gia đang dặn dò trợ lý: "Mua giúp ta một vé máy bay đi kinh thành, càng nhanh càng tốt."
Đỗ đại thiếu gia muốn lên phía Bắc giải khuây.
Khang Vĩ phong trần mệt mỏi vừa mới trở về kinh thành, hắn không phải một mình đến mà phía sau còn có Phan Tam theo cùng.
"Tam ca không ở trong nước, ta đợi anh đã lâu."
Đúng vậy; Khang Vĩ đi tìm người, vừa vặn Phan Tam không có ở trong nước, Khang Vĩ là ngồi chờ canh không chịu đi, mới đợi được Phan Tam đến. Vừa thấy người, hai người liền nhanh chóng chạy về kinh thành. Phan Tam đen vì rám nắng, da mặt và da cổ hai màu, lòng bàn tay thô ráp, vừa nhìn liền biết là cuộc sống trên thuyền lâu dài.
"Tam ca, lại làm phiền đến ngài nữa rồi!"
Hạ Hiểu Lan rất ngại, vừa làm phiền đến Khang Vĩ, cũng làm phiền đến Phan Tam.
Nhưng mà có người hoài nghi Phan Tam là trùm buôn lậu, ông ta cứ công khai xuất hiện ở kinh thành thế này thật sự không có vấn đề gì sao?
"Nói gì mà làm phiền, đều là người một nhà cả. Đệ muội, chuyện Thành Tử khiến em phải lo lắng sợ hãi như vậy, anh không thể ra mặt giải quyết được, em đưa anh đi gặp Chu bá phụ."
Người vợ Chu Thành tìm được rất tốt, là sinh viên đại học Hoa Thanh, trông nhỏ nhắn đáng yêu tuyệt đối không chê bai bọn họ là người thô tục. Chu Thành gặp phải loại chuyện "liên lụy" Hạ Hiểu Lan này cũng không hề oán trách, thái độ đối đãi của anh ta vẫn giống như trước.
"Anh không ở trong nước trải qua các việc bất hợp pháp, nhưng tình hình bên anh cũng rất phức tạp, không phải anh không muốn nói cho em, mà là có một số việc em không thích hợp để biết."
Phan Tam chỉ có thể nói như vậy.
Hạ Hiểu Lan cũng rất sảng khoái:
"Được, em đưa anh đi Chu gia."
Hạ Hiểu Lan không hề hay biết, Khang Vĩ cũng không cần phải biết, Hạ Hiểu Lan đưa Phan Tam đến Chu gia, Chu Quốc Bân hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hề nói là sẽ đuổi Phan Tam ra ngoài.
Sau khi Phan Tam ở lại Chu gia, Hạ Hiểu Lan mời Khang Vĩ ăn cơm:
"Chuyện này anh cũng đã không ít vất vả, quan hệ giữa anh và Chu Thành vốn không đến lượt em phải nói lời cảm ơn, nhưng chuyện này em xin ghi nhớ trong lòng!"
Khang Vĩ bực mình nói "Lúc Thành Tử ca giúp anh đâu có ít, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc anh giúp được chút chuyện, đây là việc anh nên làm, tẩu tử mà nói vậy thì quá khách sáo không xem anh là người nhà rồi!"
Nếu không phải Chu Thành thấy không vừa mắt lôi hắn dậy, thì có lẽ giờ Khang Vĩ vẫn đang lông bông kiếm sống đâu đó.
Tương lai đợi ông bà Khang Vĩ qua đời, chẳng lẽ mấy ông chú trong nhà sẽ chăm lo cho hắn cả đời hay sao? Lúc trẻ cứ an nhàn sống qua ngày, không chịu cố gắng phấn đấu, đến khi già đi nhìn thấy thành tựu của người khác lại hối hận, muốn phấn chấn đi lên thì thời gian đã không còn đợi ai, nhất định sẽ hết sức đau khổ!
Nói đến đây thì Chu Thành đối với hắn là có ơn tái tạo, đưa một kẻ sống u mê vào khuôn khổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận