Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1038: Các ngươi huynh muội tương xứng đi (length: 8489)

Bí thư Đường Nguyên Việt vô cùng ngưỡng mộ Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan lại trực tiếp để hoa ở văn phòng của Viễn Huy, coi như làm đẹp môi trường văn phòng.
Nàng trước đó muốn gặp Thang Hoành Ân, Thang Hoành Ân lại đi kinh thành, nghi binh đánh lạc hướng, đi kinh thành hẹn mẹ nàng gặp mặt! Đợi Hạ Hiểu Lan trở lại kinh thành, Thang Hoành Ân lại về Bằng thành, hai người hoàn toàn lỡ mất nhau.
Hạ Hiểu Lan nghe được từ miệng bà Vu về chuyện đã xảy ra khi Thang Hoành Ân đi kinh thành.
Trước là tự mình đi gặp mặt tình địch tiềm ẩn là trưởng phòng Mã, rồi lại hẹn mẹ nàng đi dạo Hương Sơn.
Lưu Phân về nhà cũng không kể gì về những chuyện đã xảy ra ở Hương Sơn.
"Tiểu Thang rất biết theo đuổi người, mẹ ngươi chắc chắn không chống đỡ được lâu đâu."
Bà Vu nói với Hạ Hiểu Lan như vậy đó!
Bà Vu phán đoán luôn rất chuẩn, Hạ Hiểu Lan hơi bứt rứt trong lòng, lúc đầu nàng qua lại với Thang Hoành Ân là để tìm chỗ dựa ở Bằng thành, nói cho cùng là mặt dày muốn ôm đùi.
Quả thật nhờ đó mà nàng nhận được rất nhiều tiện lợi, ở Bằng thành phát triển thuận lợi như thế, không chỉ vì nàng có giác ngộ tiên tri, mà còn vì có Thang Hoành Ân, những người khác không dám động vào việc làm ăn của nàng.
Nhưng xem ra, sự giúp đỡ của Thang Hoành Ân cũng không phải không cầu báo đáp, cái lợi mà hắn lấy đi không phải tiền bạc, lại muốn Hạ Hiểu Lan đem cả mẹ ruột bồi vào... Thị trưởng Thang không hề hèn hạ, nhưng giữa hắn và Lưu Phân vốn không có khả năng tiếp xúc, Lưu Phân chỉ là một người phụ nữ nông thôn đã ly hôn, nếu không có Hạ Hiểu Lan thì cũng không tiếp xúc được với một thị trưởng lớn.
"Rốt cuộc ai bồi ai kiếm lời, trước mắt đúng là một mớ sổ sách rối tinh!"
Lúc đó Hạ Hiểu Lan lẩm bẩm hai câu, cuối cùng cũng không truy hỏi chi tiết chuyến đi Hương Sơn của mẹ nàng.
Giữa hai mẹ con từ trước đến nay không có bí mật, Lưu Phân cũng không có khả năng hỏi nàng cùng Chu Thành chung sống ra sao, Hạ Hiểu Lan cũng rất tôn trọng mẹ nàng.
Ngược lại Lưu Phân chủ động đề cập, nói ở Hương Sơn có một căn nhà rất kín đáo, Thang Hoành Ân dẫn nàng đi gặp một ông lão ở trong nhà.
Lưu Phân cũng không nghĩ nhiều, bà luôn rất hợp với người già, đến cả bà Vu tính tình cổ quái cũng thích Lưu Phân, ông lão mà Thang Hoành Ân dẫn bà đi gặp rất dễ nói chuyện, không hề hỏi nguồn gốc của Lưu Phân, chỉ hỏi bà và Thang Hoành Ân quen nhau thế nào.
"Thật kỳ lạ, ngươi nói xem ông ấy là người thế nào?"
Lưu Phân gặp người rồi mà vẫn còn mơ hồ không hiểu gì, nếu không phải cha mẹ Thang Hoành Ân đã qua đời, có lẽ bà sẽ đoán đúng là ông Thang.
Hạ Hiểu Lan cũng không tận mắt nhìn thấy nên không đoán được người Lưu Phân đã gặp là ai.
Nghĩ đến chuyện Thang Hoành Ân chỉ trong vòng 10 năm ngắn ngủi sau khi sửa án oan mà thăng tiến như diều gặp gió, Hạ Hiểu Lan mơ hồ có suy đoán, nhưng chỉ hàm hồ nói với Lưu Phân:
"Có thể là thầy giáo hoặc người lớn thân cận nào đó của Thang thúc thúc, mẹ không cần để ý làm gì, giờ cũng đừng suy nghĩ nữa."
Mẹ nàng ngược lại rất dễ bị lừa.
Hạ Hiểu Lan lại không dễ bị lừa, thị trưởng Thang vì sao lại muốn lừa mẹ nàng đi Hương Sơn, Hạ Hiểu Lan thật muốn hỏi cho rõ.
Nếu như đó là bậc trưởng bối có thể thay Thang Hoành Ân làm chủ, thì đây chẳng phải là "Ra mắt gia đình" sao, dù tốt dù xấu cũng nên để mẹ nàng chuẩn bị một chút chứ!
Hạ Hiểu Lan cảm thấy cách theo đuổi người của đại thị trưởng Thang quá xốc nổi, một mối quan hệ mà bên nam hoàn toàn chiếm vị trí chủ đạo cũng không ổn; hôm nay nàng đã định sẽ bóng gió hỏi về vấn đề này, đến nhà Thang Hoành Ân rồi, lại không thể nói ra được.
Không phải Thang Hoành Ân ở nhà một mình, Hoắc Trầm Chu đang ngồi ở phòng khách nhà Thang Hoành Ân!
Hạ Hiểu Lan có chút bất ngờ, "Không ngờ giám đốc Hoắc cũng ở đây."
Hoắc Trầm Chu cũng đang nhìn nàng, hai người đã lâu không gặp, Hoắc Trầm Chu có thể nói là có ấn tượng sâu sắc về Hạ Hiểu Lan.
Người khác làm phương án dự án đều muốn tiết kiệm tiền, cố tình Hạ Hiểu Lan lại muốn tăng dự toán, một lần tăng là gấp đôi, không ngờ dự án trang hoàng 30 triệu ngược lại thông qua cuộc họp hội đồng cổ đông.
Nói là Hạ Hiểu Lan hành quân nước cờ hiểm, chi bằng nói là đã tính trước và giành chiến thắng nhờ vào tài năng.
"Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp, bây giờ gặp lại phải gọi cô là tổng giám đốc Hạ rồi."
Bốn tháng trước, Hạ Hiểu Lan vẫn còn chưa được Hoắc Trầm Chu xem vào mắt, trong một thời gian ngắn, Hạ Hiểu Lan đã trở thành chủ sở hữu mảnh đất Kim Sa Trì được săn đón ở Bằng Thành.
Ngay cả anh ta cũng không thể khiến thị trưởng Thang nhả ra, để cho cổ phần khống chế Đông Phong dẫn đầu bước đi đầu tiên trong cải cách nhà ở ở Bằng Thành.
Thị trưởng Thang ngược lại lại càng tin tưởng Hạ Hiểu Lan hơn sao?
Ánh mắt Hoắc Trầm Chu đầy thâm thúy, Hạ Hiểu Lan đích xác có bản lĩnh, tài năng của cô không chỉ ở thiết kế kiến trúc, còn có cả tài đầu cơ đất khiến người ta phải thán phục. Giá đất Kim Sa Trì, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, chưa từng đến 3 triệu đã tăng vọt lên đến khoảng 15 triệu, không thể nào chỉ là vận may và trùng hợp.
Hoắc Trầm Chu có tâm tình phức tạp hơn người khác.
Hạ Hiểu Lan trong một thời gian ngắn thu được lợi nhuận kếch xù, số tiền ban đầu, lại là do cổ phần khống chế Đông Phong cung cấp.
Chuyện Lưu Dũng ép tiền công trình, Hoắc Trầm Chu có chút nghe ngóng được, anh ta còn định khi nào đó sẽ nói chuyện với Lưu Dũng, không nên làm hỏng thanh danh trong giới, không chỉ có Viễn Huy mà còn cả khách sạn Nam Hải của cổ phần khống chế Đông Phong.
Hoắc Trầm Chu còn tưởng rằng do Lưu Dũng quá tham lam.
Khi Khải Hàng Địa Sản xuất hiện bất ngờ, Hoắc Trầm Chu mới hiểu, tiền công trình bị ép đi đâu mất rồi.
Vốn đăng ký của Khải Hàng.
Khoản tiền mà Khải Hàng lấy.
Tất cả đều được lấy từ tiền công trình mà Đông Phong trả cho Viễn Huy để đi qua tài khoản!
Thật là có bản lĩnh, cũng thật là to gan, đây không phải là tay không bắt sói trắng sao, trong túi không có một xu tiền mặt, lại dùng tiền công trình mà Đông Phong cho để tiền đẻ ra tiền —— với cách thao tác như vậy, làm sao mà Hoắc Trầm Chu - người trả tiền chịu được đây?
Tuy rằng tiền của cổ phần khống chế Đông Phong không phải là tiền riêng của Hoắc Trầm Chu, nhưng việc sử dụng nó như thế nào vẫn phải do anh ta đồng ý.
Phương thức thanh toán tiền công trình của Đông Phong cho Viễn Huy cực kỳ sung túc, hoàn toàn có lợi cho Viễn Huy, hiếm có đơn vị nào trong năm nay trả tiền sòng phẳng như vậy. Đương nhiên, đó cũng là do trước đó Hoắc Trầm Chu muốn lấy lòng Thang Hoành Ân... Đạo lý anh ta đều hiểu, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn khó mà vượt qua được.
Hạ Hiểu Lan thấy giám đốc Hoắc có vẻ không được vui, nhưng cũng không biết vì sao người này lại mất hứng.
Nàng cũng lười quan tâm, đảo mắt nhìn quanh phòng:
"Sao không thấy Thang thúc thúc?"
Vừa dứt lời, Thang Hoành Ân từ thư phòng bước ra, "Hiểu Lan con đến rồi? Không cần giới thiệu Trầm Chu nữa, hai con trước đã quen nhau rồi."
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Đúng vậy Thang thúc thúc, con còn muốn cảm ơn giám đốc Hoắc đã chiếu cố việc làm ăn của Viễn Huy."
"Trầm Chu lớn hơn con, sau này hai đứa có thể xưng hô anh em."
Thang Hoành Ân vừa nói một câu, cả Hạ Hiểu Lan và Hoắc Trầm Chu đều suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Có nhầm lẫn không vậy, người mà nàng muốn kết nghĩa anh em không phải là Quý Giang Nguyên sao? Hoắc Trầm Chu ở đâu ra mà lại kết nghĩa anh em!
Hoắc Trầm Chu cũng không thể chấp nhận được, không phải ai cũng có tư cách làm em gái của anh ta đâu nhé... Ý của thị trưởng Thang là gì; trước đó anh ta tìm đến thị trưởng Thang, người này có quan hệ thân thiết với bậc trưởng bối của Hoắc gia, đối với anh ta chỉ là qua loa, sao lại thân thiết như vậy?
Hoắc Trầm Chu một chút cũng không thụ sủng nhược kinh, ngược lại rất cảnh giác.
Một người như thị trưởng Thang sẽ không bắn tên không đích, muốn kéo gần mối quan hệ của anh ta với Hạ Hiểu Lan, liệu có ẩn chứa cạm bẫy nào không?
Hạ Hiểu Lan cười gượng gạo: "Vẫn nên gọi là giám đốc Hoắc thì hơn, như vậy xưng hô phải tôn trọng hơn!"
Ha ha, Hoắc Trầm Chu lộ rõ vẻ mặt kháng cự như vậy, Hạ Hiểu Lan thấy rõ mồn một, cũng không có ý định leo lên theo.
—— Nàng việc gì phải vội vàng đi làm em gái của người khác chứ?
Thang Hoành Ân không ngờ hai người lại phản ứng lớn như vậy, nhất thời cũng ngẩn người:
"Thôi được, hai con qua lại như thế nào, ta không can thiệp, ý nghĩ của người trẻ tuổi ta cũng không hiểu, vừa hay Hiểu Lan đến, khách sạn Nam Hải khi nào thì nghiệm thu được, con và Trầm Chu bàn bạc đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận