Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 138: Các ngươi đá phải thiết bản! (length: 8103)

Các sạp hàng đều bị đồn công an thu lại, hiện tại cũng không để ý tới việc trả cho Hạ Hiểu Lan các nàng, ba người tay không trở về nhà bà Vu. Trên đường, Hạ Hiểu Lan liền kể rõ mọi chuyện.
Không ai ngờ được, một chút xíu xích mích với Đinh Ái Trân, lại có thể diễn biến thành mâu thuẫn lớn như vậy.
Nếu Khang Vĩ bọn họ không bắt được thời cơ, thì mấy tên đội viên phòng ngự kia có lẽ đã dọa Hạ Hiểu Lan một phen, hoặc thậm chí muốn biến nàng thành kẻ xấu "Đầu cơ trục lợi" rồi? Hạ Hiểu Lan suy đoán, ít nhất bọn chúng đã sớm sắp xếp "Nhân chứng", cố ý đến mua quần áo, rồi làm hư quần áo.
Đến lúc đó, muốn xử lý Hạ Hiểu Lan như thế nào, chỉ xem Hạ Hiểu Lan có chịu "Mất máu" hay không, hay nói nàng có chịu cúi đầu làm vừa lòng nhà họ Chu hay không!
Tấn công được, phòng thủ cũng được, ai ngờ lại có biến số Khang Vĩ bọn họ.
Khang Vĩ bọn họ nhúng tay vào thị phi, đánh cho mấy tên đội viên phòng ngự kia một trận, khiến đối phương cắn chết không buông, hoàn toàn là công kích nhằm vào Hạ Hiểu Lan, nếu không phải Khang Vĩ bọn họ có người bảo kê, lần này tất cả mọi người sẽ phải chịu một trận tơi bời.
Lưu Dũng nghe xong sự tình, tâm tình rất phức tạp.
Hắn trước đây không tán thành Hạ Hiểu Lan qua lại với Chu Thành, thật ra Chu Thành đã nhiều lần giúp đỡ cả nhà bọn họ, lần này Khang Vĩ ra mặt, chẳng phải cũng là nể mặt Chu Thành sao? Lưu Dũng hôm nay gặp nhiều trắc trở, cái nhìn về một số việc cũng thay đổi.
Hạ Hiểu Lan thông minh tài giỏi, nhưng vì quá xinh đẹp, luôn có những phiền toái không đâu tìm tới cửa.
Rõ ràng không có quan hệ gì với Chu Phóng, nhà Chu Phóng liền bày ra những trò trả thù nực cười lại tàn độc này, chỉ dựa vào một gia đình nông thôn bọn họ, có thể bảo vệ tốt Hạ Hiểu Lan về sau sao?
Trừ phi giấu cô đi, sớm gả cô đi, để cô mặt hướng đất lưng hướng trời vất vả làm việc đến tàn phai nhan sắc, có thể sẽ không có đàn ông nào mơ tưởng nữa. Nhưng mà dựa vào cái gì chứ, không trộm không cướp, cháu gái ông dựa vào cái gì mà không thể sống đường hoàng chứ!
Muốn người khác không dám dễ dàng trêu chọc, thì phải tự mình lợi hại.
Bây giờ có thể dựa vào quan hệ của Chu Thành, nhỡ cháu gái không muốn ở bên hắn thì sao?
Miệng Lưu Dũng thì nói "Ít nhiều Khang Vĩ", nhưng trong lòng vẫn nghẹn một hơi, ý muốn trở nên nổi bật trước nay chưa mãnh liệt đến vậy.
Lưu Phân nhát như chuột, ba người đã thống nhất giấu chuyện này đi, Lưu Dũng đi trước nhìn xem, rồi bảo Hạ Hiểu Lan: "Trịnh Trung Phúc đã viết xong đơn tố cáo rồi..."
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Ngày mai tính sau."
Cô đoán chừng đến tối, Khang Vĩ chắc chắn sẽ tìm tới cô.
Lưu Phân còn kỳ lạ: "Khang Vĩ tìm đến nhà, ta nói hai đứa bày quán ở nhị thất lộ, hắn không tìm được hai đứa à?"
Cô còn gói rất nhiều sủi cảo, muốn cho Khang Vĩ ăn nữa chứ.
Hạ Hiểu Lan nói dối cũng không hề chớp mắt, "Hắn có chút việc, giúp xong việc mới đến được. Mẹ, mẹ còn gói sủi cảo? Hai chúng ta ăn sao hết, cho cậu ít đem ra ngoài nấu đi!"
Mợ Lý Phượng Mai hoảng sợ, đêm nay nào còn tâm trí nấu cơm, mang chút sủi cảo về nhà tùy tiện ăn hai cái là được rồi.
...
Bí thư Hầu cũng đang an ủi Thiệu Quang Vinh.
Khang Vĩ trong lòng sốt ruột muốn chết, còn phải ngoan ngoãn cảm ơn Thiệu đại bá đã quan tâm. Thiệu đại bá họp xong, mới nghe bí thư Hầu nói Thiệu Quang Vinh và Khang Vĩ vừa được lãnh về từ đồn công an, bí thư Hầu nói sơ qua vài câu về sự tình, Thiệu đại bá không cảm thấy chuyện đó vô lý chút nào.
Ông ta đã từng làm công tác ở cơ sở, loại lưu manh côn đồ và dân đầu đường xó chợ nào mà chưa từng gặp?
Những đội viên phòng ngự tùy tiện như vậy không phải là thiểu số, Thiệu đại bá lại không phải hoàn toàn tức giận vì suýt nữa cháu trai bị gán cho cái tội "Lưu manh". Thiệu Quang Vinh là cháu trai của ông, cho nên bí thư Hầu sẽ đi vớt người, nếu hôm nay người bị bắt là dân thường thì chẳng phải là mấy tên đội viên phòng ngự kia muốn làm gì thì làm sao?
Thiệu đại bá không biết mối quan hệ giữa Hạ Hiểu Lan và Chu Thành.
Nhưng Khang Vĩ muốn "Thấy việc nghĩa hăng hái làm", vậy thì thể hộ cũng phải thuận tiện muốn bảo vệ.
Chỉ khi Hạ Hiểu Lan vô tội, hành động của Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh mới là "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" chứ không phải "Gây sự đánh nhau", Thiệu đại bá căn bản sẽ không mất công suy nghĩ nhiều về điểm này, ông ta đều giao cho bí thư Hầu xử lý.
Khang Vĩ vẫn không hiểu được có nhà họ Chu đứng sau giở trò, hắn và Hạ Hiểu Lan không kịp trao đổi tình hình, chỉ cho rằng gặp phải tình huống giống như ở huyện An Khánh, bất quá ba tên lưu manh ở huyện An Khánh là trực tiếp chặn người, mấy tên đội viên phòng ngự này ở Thương Đô còn phải kiêng kị hơn một chút, sử dụng thủ đoạn che đậy bộ mặt xấu xí của mình.
Khang Vĩ rất tức giận, bắt nạt Thành Tử ca không thể xin nghỉ phép trong quân đội, ai ai cũng mơ tưởng đến vợ của Thành Tử ca!
Ở Dương Thành còn có một tên cầm đầu du côn nào đó nữa chứ.
Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh buổi tối chuẩn bị ở lại nhà khách của thị ủy, bí thư Hầu đang bận rộn xử lý vụ việc này, Khang Vĩ cùng với mặt dày mày dạn Thiệu Quang Vinh liền tìm đến nhà bà Vu. Lái xe lão Tiêu bị bí thư Hầu phê bình một trận, nhưng lãnh đạo lại không nói gì với ông ta, vẫn cho ông ta đi theo hai người.
Hạ Hiểu Lan nhiều lần nói lời cảm tạ với Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh, ấn tượng chung của cô với Khang Vĩ là:
"Ngươi đã cứu ta hai lần rồi đấy!"
Khang Vĩ không nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, Hạ Hiểu Lan kể hết sự việc về nhà họ Chu, Khang Vĩ liền muốn biến thành rồng phun lửa.
Thiệu Quang Vinh cũng nhỏ giọng mắng một tiếng "Ta làm": Thật là biết chơi trò, tưởng hắn cũng là con cháu cán bộ cao cấp trong truyền thuyết, chưa nói nhìn trúng cô nương nào đó, nhà gái không đồng ý, nhà kia liền dùng quyền thế trả đũa!
Đừng nói nhà bọn họ động tay động chân, ngay cả bản thân hắn có suy nghĩ này thôi, e là cũng bị người trong nhà đánh gãy chân rồi.
Dòng độc đinh của nhà họ Thiệu cùng bảo bối được cưng chiều ra sao, muốn làm mất mặt nhà họ Thiệu, Thiệu Quang Vinh liền sẽ biến thành kẻ đáng thương bị nhặt ngoài đống rác.
"Bà nó, chỗ nào mà có tự tin thế không biết, Thành ca của ta chẳng lẽ không hơn con trai bà ta gấp trăm lần à?"
Khang Vĩ cũng may là mình đuổi kịp kịp thời, chụp cho người ta cái mũ buôn bán gì đó đều là chuyện nhỏ, may là bản thân Hạ Hiểu Lan không xảy ra chuyện gì. Lại nghe Hạ Hiểu Lan nói có đơn tố cáo gì đó, Khang Vĩ cười hắc hắc:
"Vậy thì có kịch hay để xem rồi."
Đồn công an thật sự muốn xét hỏi, thì những tên tội phạm hung hãn có tâm lý phòng tuyến còn có thể bị đột phá, đừng nói chỉ một tên tiểu dân lừa gạt ở ngoài phố.
Trác Vệ Bình được điều đến phụ trách vụ án này một lần nữa, dưới vòng thẩm vấn hết lần này đến lần khác của nàng, thì người phụ nữ nói Hạ Hiểu Lan mua quần áo có vấn đề kia đã khai báo. Ả ta là dì của Quách Hạo thuộc đội phòng ngự, sự việc cũng không phải do Quách Hạo chỉ điểm, mà do ba của Quách Hạo lên kế hoạch.
Dì của Quách Hạo cũng không hiểu vì sao lại phải gây sự với một hộ kinh doanh nhỏ như thế.
Dù sao bà ta cũng chỉ nghe lời muội phu thôi, ai bảo muội phu có bản lĩnh đâu.
Một đội trưởng đội phòng ngự, có chuyện gì mà không thể qua lại được với Hạ Hiểu Lan? Đội trưởng Quách là anh em bà con của Chu Thành Xuân, cái chức đội trưởng đội phòng ngự của đội trưởng Quách cũng phần nhiều nhờ Chu Thành Xuân hỗ trợ.
Đội trưởng Quách không quá trượng nghĩa, nhận thấy lần này đụng phải tấm sắt, không chút do dự liền bán hết sạch biểu ca, biểu tẩu của mình.
Hắn cũng không dại mà về nhà, chỉ nói là biểu tẩu nhờ hắn dạy cho Hạ Hiểu Lan một bài học.
"Đùa thôi mà, đều là đùa thôi, nào biết bọn họ lại làm bị thương toàn bộ người của đội phòng ngự, đồng chí công an, đây là cả hai bên đều có lỗi, tôi không cần họ bồi thường tiền thuốc men..."
Trác Vệ Bình cảm thấy đội trưởng Quách quá ngây thơ.
Lão đồng chí trong sở từng thay đội trưởng Quách làm việc bị loại lên, thì sự tình sao có thể kết thúc đơn giản như vậy được chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận