Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 853: 100 vạn là giới hạn! (length: 8236)

Hạ Hiểu Lan bên này, Ngũ giám đốc không đưa ra con số cụ thể.
Nghe ý của hắn, nếu tận mắt xác nhận xe tuyết thiết Long trong tay Hạ Hiểu Lan là thật thì có thể vay được 20 vạn, thậm chí còn vượt quá mong muốn của Hạ Hiểu Lan. Vậy nếu tính cả phòng chính và mặt tiền cửa hàng, ít nhất nàng có thể vay được 60 vạn trở lên sao?
Hạ Hiểu Lan đầy lòng nghi hoặc, Ngũ giám đốc đã quay sang hỏi Lưu Dũng:
"Lưu lão bản, tôi có thể hỏi mục đích vay của ông được không?"
"Là muốn nhận một công trình, cần tiền lót tay..."
"Dự toán công trình là bao nhiêu, có tiện tiết lộ không?"
"Khụ khụ, khoảng 400 vạn."
Ngũ giám đốc sờ cằm, "Công trình 400 vạn, vốn của ông hụt hơi hơi nhiều đấy, số tiền ông muốn vay không hề nhỏ."
Lưu Dũng thành thật nói hết dự định của mình, Ngũ giám đốc lập tức nóng nảy:
"Lưu lão bản, hai ta là chỗ quen biết, sao ông lại muốn vay ở Bằng thành?"
Lưu Dũng bị nói vẻ mặt ngơ ngác, "Chẳng phải tôi sợ ông không tiện, lo ông khó xử sao, dù sao công trình ở Bằng thành mà --"
"Nhưng ông muốn ký hợp đồng công trình với đơn vị ở kinh thành, tôi nghe có nhầm không?"
"Đông Phong cổ phần khống chế có chi nhánh ở kinh thành đích xác..."
Ngũ giám đốc nhanh chóng ngắt lời Lưu Dũng, "Tôi mặc kệ chi nhánh nào, nó vẫn là đơn vị kinh thành, là đơn vị quốc hữu chính quy, đúng không? Công trình của các ông tuy làm ở Bằng thành, nhưng ông làm ăn với đơn vị kinh thành, muốn dùng hợp đồng công trình để vay tiền, cần gì phải đi đường vòng xa xôi, chạy đến ngân hàng Bằng thành? Cứ đem tư cách công ty và hợp đồng đến, chi nhánh chúng tôi hoàn toàn có thể giải quyết."
Lưu Dũng phản ứng khá chậm, Hạ Hiểu Lan đã hoàn hồn lại.
"Ngài có nhiệm vụ cho vay?"
Ngũ giám đốc thở dài, "Cho vay đương nhiên có đơn vị tranh nhau muốn, nhưng bọn họ chỉ vay mà không trả, chi bằng tôi cho các người vay."
Không phải là Ngũ giám đốc không có chút lòng thương cảm.
Ông cũng biết một vài nhà máy đang chờ tiền vay để phát lương.
Tuy Ngũ giám đốc cố chấp với việc bán trái phiếu quốc gia, nhưng để bán được trái phiếu, ông có thể cung cấp dịch vụ vượt mức bình thường. Từ đó có thể thấy tư tưởng của Ngũ giám đốc rất linh hoạt, một cán bộ quản lý cấp trung ngân hàng có tư tưởng linh hoạt, đôi khi sẽ suy nghĩ những vấn đề không phải chuyện của mình – những đơn vị nửa sống nửa chết kia, lẽ nào cứ thế kéo dài?
Vay 100 vạn còn không trả nổi.
Tích tiểu thành đại, vay 1000 vạn thì càng không trả nổi.
Ngũ giám đốc thấy sợ, theo lý thuyết các đơn vị quốc gia, không giống với các công ty tư bản chủ nghĩa khác, sẽ không có chuyện "phá sản".
Nhưng ông biết có rất nhiều nơi cần vay tiền để nuôi nhà máy, mà ông chỉ là chi nhánh nhỏ của ngân hàng công thương, không kham nổi loại nghiệp vụ cho vay giống kinh thành này.
Vậy thì ở kinh thành có bao nhiêu chỗ như vậy?
Trên toàn quốc có bao nhiêu chỗ?
Đến một ngày nào đó, liệu quốc gia có nuôi nổi đám công ty này không... Ngũ giám đốc vừa chạm đến ý nghĩ đó đã không dám nghĩ tiếp. Dù sao quốc gia đã muốn cải cách mở cửa, chắc chắn có lý lẽ của quốc gia.
Đã muốn để một bộ phận người giàu lên trước, người giàu trước kéo theo người giàu sau, thì số tiền Ngũ giám đốc có thể cho vay là có hạn. Ông tình nguyện cho những người như Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng vay.
Ngũ giám đốc đã chuẩn bị sẵn sàng, "Lưu lão đệ, tôi không nói dối ông, nếu ông có thể mang hợp đồng với Đông Phong cổ phần khống chế đến đây, không nói nhiều, tôi vẫn có thể duyệt cho ông vay trong vòng 100 vạn. Trên 100 vạn thì chi nhánh không có quyền duyệt."
Trong vòng 100 vạn!
Lưu Dũng mừng rỡ rồi.
Có thể giải quyết ngay một chỗ, ai muốn chạy hai ngân hàng, Lưu Dũng vẫn thích làm ăn với Ngũ giám đốc hơn.
Ngũ giám đốc không thích nghe người khác nịnh hót, không thích nhận quà cáp, chỉ thích người khác mua nhiều trái phiếu quốc gia để giúp quốc gia xây dựng. Coi như lãi suất cực thấp, mấy năm liền không thể động đến số tiền tiết kiệm, Lưu Dũng có tiếc gì đâu.
Lưu Dũng còn đang nghĩ lần này phải mua bao nhiêu trái phiếu, Ngũ giám đốc đã quay sang nói với Hạ Hiểu Lan:
"Còn cô, cứ làm xong thủ tục xe đã, sau đó đến ngân hàng gặp nhau nói chuyện sau, cô nói tháng 7 muốn vay mà, có gì phải vội."
"Còn một chuyện muốn nhờ ngài, cửa hàng thứ ba của tôi vẫn chưa tìm được, ngài xem có thể..."
Ngũ giám đốc cảm thấy răng mình đau nhức.
Cửa hàng thứ ba, chuyện đó vẫn cứ rơi vào đầu ông, hình ảnh cũng chưa có đâu mà Hạ Hiểu Lan đã muốn lấy nó để vay tiền.
"Tôi biết rồi, tìm mặt tiền cửa hàng, cô còn muốn nhận người nữa chứ, Hạ Hiểu Lan học sinh, cô không phải khách hàng của tôi, cô là cô tiểu tổ tông của tôi!"
Ngân hàng làm công tác môi giới thật chứ.
Công việc thực sự của ông rõ ràng là môi giới mà!
Ngũ giám đốc ra vẻ đuổi ruồi rất thiếu kiên nhẫn, Hạ Hiểu Lan nhìn rõ ràng thấy khóe miệng của hắn đang nhếch lên.
Ngũ giám đốc cũng ngạo kiều đó thôi.
Ngày hôm sau, Hạ Hiểu Lan kín lịch, phải nhận xe mới ở ga, cô nhờ Khang Vĩ đi làm hộ. Dù sao thủ tục kiểu gì cũng phải làm ở cơ quan của Khang Vĩ, Hạ Hiểu Lan không muốn làm phiền hai người.
"Chị dâu, cái ảnh chụp kia có phải treo lên khai trương trường học cho chị không?"
Hạ Hiểu Lan nghi ngờ, "Là tự chú muốn đến trường thì có, tìm cơ hội tiếp cận Đan sư tỷ."
Từ tháng 4 đến giờ, hơn một tháng, Hạ Hiểu Lan đều bị cuốn vào chuyện của mình, cũng không có thời gian tìm hiểu chuyện tình cảm của Khang Vĩ, không biết hắn đã tiến triển đến bước nào.
Khang Vĩ thần thần bí bí không chịu nói, Hạ Hiểu Lan làm sao có thể để hắn lái xe đi học:
"Xong việc rồi hãy nói, trừ trường học ra thì muốn đi đâu thì đi!"
Sau khi nói chuyện với Ngũ giám đốc, Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng tự tin hơn để nói chuyện với Hoắc Trầm Chu.
Thứ nhất, giải quyết vụ nàng sửa bản thiết kế của Ninh Ngạn Phàm.
Thứ hai, kiếm được 400 vạn tiền lót tay cho công trình với Lưu Dũng.
Cả hai chuyện này đều không phải công trình của khách sạn Nam Hải, cớ gì mà nàng và Lưu Dũng không nhận? Hai chuyện đều quan trọng ngang nhau, có Ninh Ngạn Phàm tham gia, Hạ Hiểu Lan không sợ làm hỏng danh tiếng, không chỉ có danh tiếng của Viễn Huy, mà còn của cả Thang Hoành Ân!
"Hạ tiểu thư, cô cẩn thận thật."
Hoắc Trầm Chu vẫn không đau không ngứa đâm Hạ Hiểu Lan một câu, Hạ Hiểu Lan trở lại kinh thành xong, qua bốn năm ngày mới đến tìm hắn, chẳng lẽ cô chắc chắn rằng Đông Phong cổ phần khống chế sẽ không hợp tác với các công ty khác?
Cảm giác bị người ta điều khiển thế này, khiến Hoắc Trầm Chu không thoải mái!
"Hoắc giám đốc, Đông Phong cổ phần khống chế gia tài bạc tỷ, 400 vạn công trình cũng chẳng để vào mắt, nhưng đối với Viễn Huy mà nói, dự toán công trình lớn như vậy, há có thể không thận trọng đối đãi chứ? Nếu chúng tôi cảm thấy không làm nổi, đã không tự đập biển hiệu, đã đồng ý hợp tác thì nhất định sẽ dốc toàn lực."
Hạ Hiểu Lan cũng không tức giận.
Hoắc Trầm Chu tuổi còn trẻ đã làm quản lý Đông Phong cổ phần khống chế.
Hắn sao có thể trải qua nỗi lo lắng của người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng!
Dính đến việc đầu tư mấy trăm vạn, Hoắc Trầm Chu có làm sai cũng chỉ là mấy câu khiển trách không đau không ngứa.
Còn Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng nếu quyết định sai một cái thôi thì mất mấy trăm vạn, đâu chỉ đơn giản làm lại lần nữa. Như dự án 400 vạn của Đông Phong cổ phần khống chế này thôi, Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng mà làm hỏng thì sẽ mất trắng toàn bộ gia sản, còn phải gánh thêm một đống nợ, sao có thể không thận trọng được!
Hoắc Trầm Chu không khỏi nhìn Hạ Hiểu Lan kỹ hơn mấy lần, vẻ mặt kiều mị động lòng người đều là giả. Hai ba câu nói của Hạ Hiểu Lan khiến tiến độ hợp tác chậm đi vài ngày, Hoắc Trầm Chu không muốn thêm phiền phức nữa:
"Hợp đồng ở đây rồi, hai người cứ xem kỹ đi, nếu phương án của Viễn Huy thành công được chọn, công ty chúng tôi hứa sẽ giao dự toán 400 vạn cho Viễn Huy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận