Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 464: Mua quốc trái đều là VIP! (thêm 29) (length: 7974)

Sản phẩm trái phiếu quốc gia?
Là trái phiếu quốc gia đó!
Ngũ quản lý, à, hay còn gọi là Ngũ giám đốc, người ta đâu phải vì mấy chục vạn kia mà cúi đầu.
Nói thế nào đi nữa cũng là một chi nhánh của quận Hải Điến, gửi tiền lấy tiền, còn sợ bị thiếu sao? Có đơn vị muốn đến phát lương, thì có khi rút cả trăm vạn.
Chuyện không giống ở chỗ, đó là tiền của nhà nước, còn Hạ Hiểu Lan đây lại là tiền tư nhân!
Ngũ giám đốc không có nói đùa, ông ta thật sự muốn phát điên vì nhiệm vụ trái phiếu quốc gia ép tới rồi. Cấp trên giao nhiệm vụ xuống cho cấp dưới, nhân viên trong đơn vị bắt buộc phải mua, rất nhiều người cũng không muốn mua. Ngân hàng còn thảm hơn, ngoài việc tự mua, còn phải có trách nhiệm giới thiệu cho người gửi tiền mua.
Vừa nghe nói vài năm sau mới có thể đổi, người gửi tiền đều quay đầu bỏ chạy, có số tiền này, gửi tiết kiệm có phải tốt hơn không!
Lãi suất cao, lại an toàn, mua trái phiếu quốc gia làm gì.
Ngũ giám đốc sầu đến mất ngủ, tóm được bất kỳ một khách hàng lớn nào, ông ta đều dốc sức chào bán.
Những nhiệm vụ này không thể để toàn bộ nhân viên ngân hàng tự mua được, mọi người còn phải trang trải cuộc sống, không có nhiều tiền như vậy.
Hạ Hiểu Lan có tiền nha, vừa rồi còn mua 15000 tệ sách báo, Ngũ giám đốc ở bên cạnh nghe rõ, đây không phải là trường đại học mua sách, đây là quyên sách cho một trường trung học phổ thông ở trấn. Quyên sách à, ở nhà lật ra được vài quyển sách cũ cũng đã hào phóng rồi, lập tức mua 15000 tệ sách mới, Ngũ giám đốc không hiểu nổi ý nghĩ của người giàu.
Có một điều Ngũ giám đốc biết, bỏ lỡ cái vị kẻ có tiền trẻ tuổi hào phóng trước mắt này, sẽ không dễ gì mà bắt được người lương thiện coi tiền như rác khác đâu.
Hạ Hiểu Lan được Ngũ giám đốc nhắc nhở, mới nhớ ra bây giờ vẫn còn trái phiếu quốc gia có thể chuyển nhượng. Bất quá mua trái phiếu quốc gia năm 84, có vẻ hơi sớm, mua theo giá gốc cũng không có lời, nàng nhớ đến năm 88, nhà nước mới mở giao dịch trái phiếu quốc gia. Trái phiếu quốc gia chắc chắn có lợi nhuận, lĩnh vực này đã sản sinh ra nhân vật truyền kỳ "Dương trăm vạn" trên thị trường chứng khoán.
Nhưng kiếm tiền không phải bây giờ, cũng không phải mua vào theo giá gốc.
Nàng mua hơn mười vạn trái phiếu quốc gia đợi 4 năm sau tăng giá trị?
Điên rồi sao, hơn mười vạn này mà để trong tay, xoay vòng thêm vài lần, đến năm 88 thì nàng đã bỏ xa Dương trăm vạn bao nhiêu rồi.
Nhưng Ngũ giám đốc thật sự quá nhiệt tình.
Thái độ vô cùng khiêm tốn.
Hạ Hiểu Lan cuối cùng cũng mua 3000 tệ trái phiếu quốc gia, rồi mới bước ra khỏi cổng chi nhánh.
Nàng coi như là đang giúp quốc gia xây dựng đi, 3000 tệ này trong ngắn hạn thật sự không có cách nào sinh lợi được. Ngũ giám đốc sờ trái tim nhỏ của mình, trong mắt ánh lên vẻ lấp lánh, bán ra được 3000 tệ cũng là tốt rồi, mục tiêu thấp nhất của ông ta ban đầu chỉ là 1000 tệ.
Nếu dưới 1000 tệ, thì không cần đến Ngũ giám đốc ra mặt, đó là nhiệm vụ được phân cho các nhân viên quầy.
Ngũ giám đốc giải quyết ngay được 3000 tệ nhiệm vụ trái phiếu quốc gia, tinh thần sảng khoái; còn nhân viên quầy đã tiếp đón Hạ Hiểu Lan trước đó thì thê thảm.
"Tiểu Mã, cậu phải thông minh lên một chút!"
Tiểu Mã muốn khóc.
Hắn lảm nhảm nhiều như vậy làm gì, quản người khác có bao nhiêu tiền làm gì, ngon ăn như vậy mà không chộp lấy, nếu hắn bán được 3000 tệ trái phiếu quốc gia, giải quyết được chỉ tiêu của mấy tháng nhiệm vụ rồi!
Tâm trạng của Ngũ giám đốc và nhân viên Mã, Hạ Hiểu Lan làm sao quản được chứ.
Nàng chạy một chuyến đến ngân hàng, thu xếp xong việc quyên sách, tiền điện hối cũng đã lấy, tạm thời để dưới hình thức không kỳ hạn trong tài khoản của chi nhánh. 3000 tệ hôm nay đối với Hạ Hiểu Lan mà nói cũng không uổng, nàng lại nghĩ đến những con đường kiếm tiền tương tự.
Hạ Hiểu Lan trở về phòng ngủ liền lấy sổ ghi chép, ghi lại "Trái phiếu quốc gia".
Nghĩ nghĩ, nàng đánh dấu "88" ở phía sau.
Nàng cũng không rõ ràng quốc gia sẽ mở giao dịch trái phiếu quốc gia vào tháng mấy của năm 1988, nếu như muốn mua thấp bán cao dựa vào đó kiếm tiền, thì tốt nhất nàng phải bắt đầu hành động vào cuối năm 1987. Đương nhiên, đến lúc đó không nhất định nàng phải tự mình đi giao dịch, nhưng có cơ hội buôn bán kiếm tiền này, nàng vẫn nên nhớ xuống.
Đầu óc của Hạ Hiểu Lan không phải máy tính, vì tránh việc mình quên mất, rất nhiều chuyện nàng đều sẽ ghi chép lại theo cách mà nàng thấy dễ hiểu. Trí nhớ tốt không bằng bút chì cùn, sau khi trọng sinh, càng ngày càng nhiều người và sự lấp đầy cuộc sống của nàng, những việc nhỏ không đáng kể của kiếp trước cũng dần bị lãng quên.
Cuộc sống bây giờ trôi qua phong phú như vậy, ai còn cứ mãi hoài niệm quá khứ nữa!
Hạ Hiểu Lan liền ghi nhớ một vài việc lớn, chuyện trái phiếu quốc gia này nàng đã thật sự quên mất.
3000 tệ làm nàng nhớ lại một chiêu trò kiếm tiền nữa, cũng làm cho nàng thấy được mạng lưới quan hệ rộng lớn của nhân viên ngân hàng. Nàng vẫn muốn mua nhà ở Kinh thành, xem thái độ của nhà họ Chu hiện tại, nàng càng không muốn nhờ Chu Thành giúp đỡ, không phải là xa lạ với Chu Thành, mà là không muốn bị người nhà họ Chu hiểu lầm… Nếu có thể để Ngũ giám đốc giúp một tay, Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình có mua thêm 3000 tệ trái phiếu quốc gia nữa cũng được.
Ngũ giám đốc chắc sẽ rất thích đi?
Tiền này so với tiền hoa hồng còn có lời hơn, tiền hoa hồng đều cho các công ty môi giới buôn bán lời, tiền này tuy là mua trái phiếu quốc gia, nhưng vẫn thuộc về Hạ Hiểu Lan.
Lãnh đạo ngân hàng bây giờ thật sự quá giản dị đáng yêu.
Hạ Hiểu Lan nghĩ xem mình nên mua loại nhà như thế nào thì tốt.
Nếu có thể kiếm được một miếng đất, không cần quá lớn, có thể tự thiết kế, tự xây, vậy thì càng tốt hơn.
Bình tĩnh, đề cương luận văn cũng là chuyện ba bốn năm sau, bây giờ tính toán những cái đó làm gì, căn bản không có khả năng mà!
… Bằng Thành.
Thang Hoành Ân xem đi xem lại đoạn băng ghi hình rất nhiều lần.
Đoạn đầu càng xem càng giống.
Đoạn sau càng xem lại càng thấy xa lạ.
Thang Hoành Ân mất ngủ vì chuyện này, sau đó thì bệnh dạ dày cũ của hắn lại tái phát! Bí thư Bành sốt ruột đến bốc hỏa, tài xế Tiểu Vương lắm miệng nói Lưu Phân đang ở Bằng Thành.
Bí thư Bành còn mắng Tiểu Vương một trận, "Người ta đâu có phải là vú em của lãnh đạo!"
Tuy rằng người bình thường đều muốn có quan hệ với lãnh đạo, nhưng Lưu Phân thì không đến mức đó. Bí thư Bành cảm thấy Hạ Hiểu Lan rất mưu mô, còn ấn tượng về Lưu Phân lại hoàn toàn trái ngược. Trước kia Thang Hoành Ân bị bệnh, Lưu Phân giúp nấu cơm, cũng chưa hề thấy xuất hiện trước mặt lãnh đạo. Bí thư Bành nhìn ra, đây đúng là một người phụ nữ thôn quê thật thà chất phác.
Ai ngờ Thang Hoành Ân nghe được lại bảo Tiểu Vương đi mời Lưu Phân đến.
"Cứ nói là tôi có chút vấn đề muốn tham khảo ý kiến của đồng chí Lưu Phân, thái độ của cậu phải khách khí một chút, nếu người ta không có thời gian, hoặc là có gì đó lo lắng, thì không được ép buộc, hiểu không?"
Tiểu Vương không hiểu, nhưng Tiểu Vương biết nghe theo lời của lãnh đạo.
Lưu Phân đang định về Thương Đô, lại nghe nói thị trưởng Thang cho mời, Lưu Phân lập tức trở nên rất khẩn trương.
"Thị trưởng Thang đây là..."
Lưu Dũng cũng không hiểu, Thang Hoành Ân có vấn đề muốn hỏi ngoại sinh nữ Hiểu Lan của hắn, thì Lưu Dũng có thể hiểu được, Hiểu Lan thông minh mà.
Hỏi ý kiến em gái A Phân của hắn sao?
Chẳng lẽ lại đi hỏi A Phân cách làm ruộng à!
Người ở Bằng Thành này cũng không làm ruộng, bây giờ ai còn tâm trí nào để phát triển nông nghiệp chứ.
Lưu Phân vẫn không cách nào từ chối lời triệu kiến của lãnh đạo, chủ yếu là không có cái gan đó. Trưởng thôn gọi cô về họp, cô không dám không đi? Bây giờ là thị trưởng gọi cô đó!
Thái độ của Thang Hoành Ân lại rất ôn hòa, còn cảm tạ Lưu Phân đã giúp đỡ trong lúc ông bị bệnh lần trước, nhưng những câu hỏi tiếp theo lại làm Lưu Phân rất khó xử.
"Tôi biết cô đã ly hôn với cha của bạn học Hiểu Lan, nếu như bạn học Hiểu Lan muốn, cô có cấm cô ấy tiếp xúc với cha mình không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận