Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1127: Nợ ngươi một hồi (length: 8474)

"Tẩu tử, ngươi không sao chứ?"
Khang Vĩ vẫn không nhịn được hỏi, Hạ Hiểu Lan lắc đầu: "Không bị ngã, ngược lại là Khương Nghiên vì che chở ta mà bị thương, mọi người cùng nhau khiêng nàng xuống chân núi đi, vết thương của nàng phải đưa đến bệnh viện."
Việc khiêng cáng thương không tới phiên các nữ đồng chí.
Chu Thành và Khang Vĩ, còn có cả Thiệu Quang Vinh, thay phiên nhau như vậy cũng có thể khiêng người trở về.
Xuống núi, ông chủ sơn trang sợ hãi, sợ đám người Hạ Hiểu Lan tìm đến gây phiền phức. Chu Thành thật sự rất muốn nổi giận, phía sau núi mở cho khách tham quan, nhưng ngay cả đàn lợn rừng cũng không dọn dẹp, hôm nay may mắn là bọn họ gặp phải, nếu như là những người khác gặp thì càng không thể lường trước.
"Chúng ta đ·á·n·h c·h·ế·t lợn rừng còn ở trên núi, xử lý thế nào các ngươi tùy ý, hiện tại phải đi bệnh viện gấp, có gì tổn thất thì để sau tính!"
"Không thể nào, phía sau núi chúng tôi quản lý chặt chẽ làm sao có thể để đàn lợn rừng ở đó sinh sống..."
Ông chủ sơn trang khóc không ra nước mắt, người thường cũng không hay mò tới chỗ đập nước, ai lại đến vùng hoang dã ăn cơm chứ.
Có thể tới đây một nửa cũng có xe, có xe vậy thì không phải người bình thường.
Sơn trang dám cung cấp súng săn cho khách vào núi săn bắn tự nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng từ trên xuống dưới, càng như vậy, ông chủ càng không dám lơ là an toàn của khách. Những khách nhân đó thân phận đều không tầm thường, xảy ra chuyện gì ông ta đều không gánh nổi.
Khang Vĩ véo ông ta một cái, "Vậy các ngươi nói sau núi có lợn rừng cũng là giả hả? Gà rừng với thỏ hoang cũng là giả luôn sao?"
"Gà rừng và thỏ hoang thì là thật, lợn rừng thì quá hung dữ hàng năm ta đều phải mời dân quân lên núi bao vây tiễu trừ vài lần, lợn mẹ giết rồi còn lợn con — "
Ông chủ này cũng rất lanh lợi, cố ý nói có lợn rừng, để những khách thích săn bắn có hứng thú.
Kỳ thực trên núi chẳng kiếm đâu ra con lợn rừng nào vượt quá 100 cân.
Chu Thành cùng Thiệu Quang Vinh mang Khương Nghiên lên xe, Hạ Hiểu Lan ngắt lời ông chủ: "Sau núi lại không có hàng rào, có thể là từ chỗ khác chạy tới, dù thế nào đi nữa cũng quá nguy hiểm, anh cho người lên nhặt xác lợn rừng về thì sẽ biết chúng tôi không nói dối, sự việc này động tĩnh cũng quá nguy hiểm, ông chủ anh tự mình xem xét lại sau này đi."
Việc vào núi săn bắn đâu phải chỉ toàn là quân nhân tinh anh được huấn luyện như Chu Thành với Khương Nghiên.
Mấy ông lãnh đạo bụng phệ gặp tình huống hôm nay thì có mà chạy đằng trời?
"Đi thôi, đi bệnh viện trước đã."
Chu Thành cũng không muốn nhiều lời với ông chủ sơn trang, một cái sơn trang lớn như vậy chuyển đi đâu được, nên ông chủ phải chịu trách nhiệm, đối phương cũng trốn không thoát.
Ít nhất trong tay Chu Thành thì chạy không thoát.
Hạ Hiểu Lan cũng chẳng còn cách nào khác, Khương Nghiên vì cứu cô mà ngã gãy chân, mọi người đều hiểu thời thế, duy chỉ có cô không thể tán thành lời ông chủ nói.
Ai biết lợn rừng từ đâu chạy tới, nếu cô không ngắt lời ông chủ thì chẳng lẽ lại nói lợn rừng là do Khương Nghiên cố tình tìm đến phối hợp diễn kịch sao? Khương Nghiên cho dù là nữ thần trong quân đội, có thể sai bảo đám quân nhân làm gì cũng nghe nấy, nhưng không thể sai khiến con heo nghe theo.
Cái cuộc săn bắn này đúng là khiến người ta khó quên, một đường phóng nhanh đưa Khương Nghiên đến bệnh viện, quả thật là gãy xương.
"Tuổi trẻ mau hồi phục, bó bột rồi đánh thạch cao, qua một thời gian là có thể lành lặn; không cần phẫu thuật."
Lời bác sĩ khiến Hạ Hiểu Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Khương Nghiên mà giống như Khương Võ bị tàn tật thì Hạ Hiểu Lan thật không biết phải làm sao.
Chu Thành cố nhiên không phải là vật có thể nhường cho người khác, hai người cho dù vẫn còn bên nhau, mà Khương Nghiên bị tàn tật thì có mà ở bên cạnh ngó, cuộc sống làm sao được thoải mái đây?
"Khương Nghiên, ta nợ ngươi một lần."
Gãy xương thì đau lắm, Hạ Hiểu Lan đã từng bị gãy xương cổ tay, cảm giác đó khó diễn tả, Khương Nghiên trên giường bệnh thì lại tinh thần tỉnh táo, Hạ Hiểu Lan nói lời cảm tạ với nàng, Khương Nghiên lại không quá cảm kích:
"Là tôi đề nghị muốn đi tìm lợn rừng phán đoán tình thế sai lầm, tôi cũng không nghĩ cứu cô, nhưng cô là dân thường của Hoa Quốc, còn là bạn gái của Chu Thành, tôi không muốn thấy Chu Thành khổ sở."
Hạ Hiểu Lan nhìn Khương Nghiên một lúc, "Ừ, ngươi nói sao cũng được."
Hạ Hiểu Lan vẫn có chút nghi ngờ nhưng không có bằng chứng thì sao mà đi nghi ngờ người khác, cho dù cô lòng dạ đen tối đến mấy thì cũng không thể t·i·ệ·n nghi rồi lại đi khoe mẽ được.
Cho nên Khương Nghiên này, thật đúng là một người quân nhân tư tưởng chính p·h·á·i sao?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy rằng cùng té xuống, dù không phải là cô, mà là Đan Du Quân hoặc Tiểu Vưu, Khương Nghiên cũng sẽ cứu.
Bởi vì Khương Nghiên xem mình là kẻ mạnh, chán ghét mấy cô đồng nghiệp bình thường này là kẻ yếu, còn cho là mình nên bảo vệ kẻ yếu... Quả nhiên người đều rất phức tạp, có nhiều mặt tính.
Hạ Hiểu Lan rời phòng bệnh, nhìn thấy Chu Thành đang ở trên hành lang, tay cầm điếu t·h·u·ố·c mà không đốt.
Cô không kìm được mà dựa vào vai anh: "Gần đây là sao thế, cứ hễ chúng ta ở cùng nhau, thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Cả năm 85 đều là những ngày bất ổn, từ trước Tết âm lịch, Khang Vĩ gặp tai nạn xe, đến Tết âm lịch khi Thạch Khải hy sinh, đến Khương Võ âm hồn bất tán, còn cả Chu Di cứ như tr·ú·ng tình cổ mà tùy hứng —— mỗi lần đều có chuyện làm gián đoạn việc ở chung của Hạ Hiểu Lan và Chu Thành.
Tất cả mọi người lộn xộn cả một ngày, đến tiểu tiên nữ xinh đẹp cũng phải ra mồ hôi.
Nhưng vợ anh ra mồ hôi thì vẫn mang theo hương thơm, Chu Thành không nhịn được mà hôn lên trán cô:
"Mặc kệ chuyện gì chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết, chỉ cần anh vẫn thích em, em vẫn thích anh, thì chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm hai ta. Em s·ờ s·ờ nó này, nó vẫn luôn vì em mà nhảy lên, cũng chỉ vì em mà nhảy lên thôi."
Chu Thành nắm lấy một bàn tay của cô để ở trước n·g·ự·c, áo khoác anh đã xé thành vải vụn để làm cáng, trên người hiện giờ chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng hở vai.
Quần áo mỏng manh để lộ ra cơ thể Chu Thành gầy mà rắn chắc, cơ bắp săn lại mà không hề phô trương.
Không có quần áo che chắn, xương cốt và da t·h·ị·t tựa hồ mờ đi, trái tim liền ở dưới lòng bàn tay cô mà nhảy lên, Hạ Hiểu Lan bị nội tiết tố nam mạnh mẽ tuổi trẻ này làm cho tay chân bủn rủn, chẳng hiểu sao mặt đỏ đến nhỏ m·á·u.
"Đừng có nháo, đây là bệnh viện ——"
Cô vội vội vàng vàng rụt tay lại.
Giữa người và người cảm giác rất kỳ lạ, người khác tặng hoa theo đuổi, Hạ Hiểu Lan cảm thấy đều có âm mưu quỷ kế.
Chu Thành lúc trước cũng theo đuổi, cô chẳng có bao lâu đã đầu hàng.
Giữa nam nữ, lực hấp dẫn thật sự khó giải thích, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại hoàn toàn chính xác là ở ngay đây.
Hạ Hiểu Lan không phải thật sự thẹn thùng, Khương Nghiên vì cứu cô mà mới vừa bị gãy chân, Hạ Hiểu Lan không có khả năng đem Chu Thành trả ơn cho đối phương, nhưng có thể hạn chế việc thể hiện tình cảm để giữ gìn cảm xúc của Khương Nghiên.
"Khương Võ vẫn chưa có tin tức gì đúng không?"
Chu Thành gật đầu, "Vẫn chưa, hắn hẳn là đi tìm Phan Tam ca rồi. Thật ra thì anh vẫn luôn nghĩ về Khương Võ này, lần trước hắn xuất hiện một cách quái dị như vậy, có thể chính là để chuyển dời sự chú ý của chúng ta."
Chu Thành hoài nghi Khương Nghiên cùng Khương Võ là một phe, nếu không thì rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi.
Cho dù đến lúc này, sự nghi ngờ của anh vẫn không hoàn toàn biến mất, nhưng chuyện này anh không muốn nói ra dọa vợ mình.
Nhân lúc Khang Vĩ bốn người còn chưa đến, Hạ Hiểu Lan đem chuyện của Chu Di kể lại:
"Người thì đã tìm được rồi, nhưng Đại bá với Đại bá mẫu lại không thống nhất ý kiến, em cảm thấy hai người cứ cãi nhau mãi thì đối với Chu Di tỷ quá chậm trễ, anh nghĩ như thế nào?"
Chu Thành có thể nghĩ như thế nào đây.
Đường tỷ không chịu cố gắng mà thành ra thế này, hoàn toàn là bị mỡ heo dán lên tâm hồn rồi, bị nhốt lại còn muốn t·r·ộ·m đi.
Chu Thành đối với Chu Di rất thất vọng, anh cũng không thích Tưởng Hồng, nhưng vẫn vì là người một nhà mà sẽ chiếu cố cảm xúc của đối phương. Chu Di được nuông chiều lớn lên, không quan tâm mẹ ruột đang bệnh mà lại chạy theo trai —— "Tùy cô ta đi, để qua hai năm nữa rồi xem thử tình yêu của cô ta rốt cuộc có đáng giá hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận