Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1278: Đương một đoàn không khí (length: 7821)

Viên Hàn nhìn một chiếc Chevrolet đậu ở cửa khách sạn.
Hắn còn đang nghĩ là ai, Hạ Hiểu Lan đã xuống xe trước.
Viên Hàn liền có chút mất hứng.
Hắn là kiểu người thích nịnh trên dẫm dưới, Chu Văn Bang không nể mặt hắn, hắn không vui, nhưng có thể nhịn.
Dù sao hắn còn muốn trông cậy vào Chu Văn Bang đề bạt!
Nhưng bảo hắn cam tâm tình nguyện nâng Hạ Hiểu Lan lên, Viên Hàn không chịu... Mọi người đều là ôm đùi Chu gia, Hạ Hiểu Lan được hoan nghênh hơn hắn, điểm này khiến Viên Hàn cực kỳ khó chịu. Hắn còn định cùng Hạ Hiểu Lan kết minh nương tựa lẫn nhau, cố tình Hạ Hiểu Lan căn bản không thèm để ý đến hắn.
Chu Di trước đó cũng cầu Hạ Hiểu Lan giúp đỡ, Hạ Hiểu Lan vẫn từ chối.
Hạ Hiểu Lan còn có thể tự do ra vào nơi ở của hai ông bà nhà họ Chu, còn hắn và Chu Di chỉ có thể quỳ trên đất cầu xin.
Bị Hạ Hiểu Lan thấy cảnh đó, Viên Hàn cũng cảm thấy thật mất mặt.
Bất quá vừa nghĩ đến mình và Chu Di đã có giấy đăng ký kết hôn, còn Hạ Hiểu Lan thì chưa chính thức gả vào nhà họ Chu, tương lai không biết còn có biến số gì, trong lòng Viên Hàn lại có chút đắc ý.
Mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, hắn đã đạt được mục đích, còn Hạ Hiểu Lan thì không!
Viên mẫu cùng hai cô con gái xì xào: "Thật là nơi nào cũng có mặt nàng, suốt ngày chỉ biết khoe mẽ."
Con người chính là vậy, không dám đi so đo với những người hơn mình quá xa, mà cứ níu lấy những người mà họ cho là bối cảnh không khác biệt mấy mà không buông. Tựa như Viên mẫu, sau khi biết Hạ Hiểu Lan là người nhà quê, căn bản không nghe lọt tai điều gì khác, liền cho rằng Hạ Hiểu Lan chỉ hơn con trai bà ở cái trình độ học vấn, chứ chẳng có gì đáng kiêu ngạo.
Trình độ của phụ nữ thì có ích gì?
Chẳng lẽ sau này lại có thể hơn đàn ông sao?
Hạ Hiểu Lan tuy rằng lớn lên xinh đẹp, Viên mẫu xem con trai mình cũng tuấn tú lịch sự, không hề kém Hạ Hiểu Lan, nhà họ Chu dựa vào cái gì mà đối xử khác biệt như vậy!
Viên đại tỷ khẽ kéo tay áo bà, "Mẹ quản cô ta làm gì, sau này cũng đâu phải con dâu mẹ."
Hừ, nhà họ Viên mới không cần thứ yêu tinh như con dâu thế này, ngoài xinh đẹp ra thì được cái rắm gì, gia thế không ra gì thì tất cả đều là vô nghĩa, nhà họ Viên đã từng nếm trái đắng một lần, nên sẽ không mắc lại sai lầm lần thứ hai.
Hôm nay Viên Hàn đang đắc ý, bởi vì có chiều cao, mặc bộ tây trang mới vào nhìn có vẻ ra dáng, cái vẻ đắc ý nhỏ nhặt đó thật sự khiến người khác không chịu nổi.
Ánh mắt hắn lướt qua Hạ Hiểu Lan, vừa mới gọi một tiếng "Em dâu", thì một người đàn ông bước xuống từ hàng ghế sau.
Vóc dáng trung bình, đeo kính, nhìn chừng bốn mươi tuổi.
Nói thế nào nhỉ, rađa của Viên Hàn lập tức bật lên.
Người đàn ông này... Không phải người bình thường.
Thang Hoành Ân nào biết trong lòng Viên Hàn lại diễn biến phong phú đến vậy, ông xuống xe trước, rồi mở cửa xe cho Lưu Phân. Viên Hàn còn đang suy nghĩ nên xưng hô thế nào, thì Chu Văn Bang và Tưởng Hồng cùng Chu Quốc Bân và Quan Tuệ Nga đi ra.
Đây là lần đầu Thang Hoành Ân xuất hiện với thân phận cha dượng của Hạ Hiểu Lan, người ta đã đến dự tiệc mừng nhà họ Chu thì chủ nhà đương nhiên phải chào đón.
Người nhà họ Viên vốn đang xì xào bàn tán, giờ bị gạt sang một bên.
Chu Văn Bang và Chu Quốc Bân đều bắt tay Thang Hoành Ân.
Hai anh em, Chu Quốc Bân có cấp bậc ngang Thang Hoành Ân, Chu Văn Bang thì kém hơn chút.
"Đồng chí Hoành Ân, đây quả thật là... Mời vào."
Chu Văn Bang cảm khái ngàn vạn.
Nhà họ Chu có thêm một mối "quan hệ thông gia" như Thang Hoành Ân là chuyện tốt, cố tình hai bên gặp mặt, lại vào cái tiệc cưới dở khóc dở cười này, Chu Văn Bang chỉ hàm hồ mấy câu cho qua.
Thang Hoành Ân nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Viên Hàn, vừa thấy đã biết là hạng người tâm thuật bất chính, ông tự đặt mình vào vị trí của Chu Văn Bang, nếu Hạ Hiểu Lan phải gả cho một người như vậy, thật sự có muốn giết người.
Ông rất đồng cảm với Chu Văn Bang, lại có chút tự đắc: Hiểu Lan sẽ không ngốc như Chu Di, sẽ không để ông rơi vào cái hoàn cảnh khó xử như vậy.
Không hiểu sao Hạ Hiểu Lan lại nhận được "ánh mắt trìu mến" từ Thang Hoành Ân, cô thật không hiểu ra sao.
Thang Hoành Ân cùng hai anh em họ Chu đi vào trong.
Quan Tuệ Nga đi phía sau, Tưởng Hồng chuẩn bị tinh thần giao tiếp:
"Chị xem chúng tôi, đều không biết chị và Thị trưởng Thang... Chúc mừng hơi muộn, xin đừng để bụng."
Lưu Phân lắc đầu, "Tôi và ông ấy đều muốn xử lý kín đáo, không thông báo cho mọi người, là chuyện riêng của chúng tôi thôi."
Tưởng Hồng nghĩ thầm, đây mới thực sự là chuyện vui.
Quan Tuệ Nga kể cho bọn họ biết, chuyện Lưu Phân kết hôn với Thang Hoành Ân, nếu là trước kia, Tưởng Hồng chắc chắn cho rằng Quan Tuệ Nga đang khoe khoang, trải qua chuyện của Chu Di, tâm thái của Tưởng Hồng đối với chị dâu cũng đã trở nên bình thản, sự trung thành của cô với đại gia đình nhà họ Chu cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đây không chỉ là chuyện riêng của nhà thứ hai, mà là loại quan hệ thông gia nào, người ngoài nhìn vào đều là tổng thể, ảnh hưởng cũng là tổng thể.
Cô và Văn Bang đúng là xui xẻo, nuôi một đứa con gái đầu óc không tỉnh táo, chỉ xứng kết thông gia với nhà họ Viên như vậy.
Chẳng lẽ không được như Chu Thành đầu óc rõ ràng, tự mình tìm được người tốt sao?
Nhà họ Chu vốn đã đón nhận Hạ Hiểu Lan, hiện giờ mẹ Hạ Hiểu Lan lại gả tốt, thật đúng là gấm thêu hoa.
Người ta đã có lòng đến dự tiệc cưới, là nể mặt cô và Chu Văn Bang, Tưởng Hồng lập tức tươi cười: "Ngoài này lạnh quá, các đồng chí nam đều vào hết rồi, chúng ta cũng nhanh chóng vào nhà, người thân ở trong nhà đều đến cả rồi, tranh thủ gặp mặt."
Trừ hai ông bà nhà họ Chu từ chối tham dự, nhà họ Chu cũng đã đến không ít người thân.
Hai cô của Chu Thành bên nhà chồng cũng tới, còn có người thân bên nhà mẹ đẻ Tưởng Hồng, và một số người thân của nhà họ Chu ở kinh thành.
Tưởng Hồng và Chu Văn Bang đón người vào trong, người nhà họ Viên vẫn còn ngây người ra.
Viên mẫu chấn động: "Người kia là ai?"
Sắc mặt Viên Hàn không tốt lắm: "Hình như là Thị trưởng gì đó."
Thị trưởng cũng đến dự tiệc cưới của hắn và Chu Di, Viên Hàn vốn nên vui mừng.
Nhưng Thị trưởng này lại đi cùng Hạ Hiểu Lan, còn một người phụ nữ khác nhìn hơi giống Hạ Hiểu Lan, chắc là mẹ của Hạ Hiểu Lan.
Vậy vị thị trưởng này thì sao?
Tưởng Hồng nói lời chúc mừng, dựa vào cuộc đối thoại của mọi người, Viên Hàn mơ hồ đoán được sự thật, việc này thật khiến hắn không muốn chấp nhận, càng khiến hắn khó chịu là từ đầu đến cuối hắn đứng bên cạnh, Chu Văn Bang và Tưởng Hồng lại không giới thiệu hắn cho người khác, coi hắn như một đám không khí không tồn tại sao?
Hôm nay Tưởng Hồng vẫn luôn không cười, duy chỉ đối với ba người Hạ Hiểu Lan là cười.
Viên Hàn tức giận đến mặt mày tím tái, nhà họ Chu thật sự quá đáng khinh người.
Hắn vẫn không thể nổi giận, vì tiền đồ tốt đẹp mà phải chịu đựng!
"Xem ra cũng không còn khách muốn đến nữa, chúng ta vào trong thôi."
Viên Hàn tự mình đi vào nhà hàng trước, Viên mẫu vẫn còn mơ màng hồ đồ, hai cô con gái nhà họ Viên trong lòng cũng không dễ chịu, bọn họ đều bỏ tiền ra lo đám cưới cho Viên Hàn, lúc này đều mắng nhà họ Chu "mắt chó coi thường người khác".
Viên đại tỷ oán hận nói, "Tuần này em trai làm con rể bị nghẹn khuất quá!"
Viên Nhị tỷ nghĩ nghĩ, "Ăn được khổ trong khổ, mới là người trên người, ngày tháng sau này còn dài mà... Em trai sau này e rằng phải càng cung kính cẩn thận, vốn nghĩ nhà họ Chu còn có một người tương đương, ai biết người ta lại có bối cảnh như vậy."
Thật là số tốt.
Viên Nhị tỷ nói Hạ Hiểu Lan, cũng là Lưu Phân.
Trong khoảnh khắc này, Viên Nhị tỷ nhìn vẻ mặt mẹ ruột thoáng thay đổi.
Nhìn mẹ của người khác xem, vừa ra tay liền tìm được Thị trưởng thành phố.
Mẹ cô không nói có bản lĩnh như vậy, cho dù tìm cho ba anh em cô một cán bộ bình thường ở quê cũng được, đâu cần phải trải qua những ngày vất vả thế này.
Bữa tiệc cưới nghẹn khuất mà người nhà họ Viên mong chờ, và bị người nhà họ Chu bài xích này, bất quá mới chỉ bắt đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận