Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 223: Hộ cá thể đều tốt yêu học tập (length: 8356)

Bộ sách trong thư viện của đại học Thương Đô nhất định là hữu dụng, Lưu Dũng mỗi ngày học đến quên ăn quên ngủ.
Nhưng mà mấy tài liệu chữ nghĩa buồn tẻ này làm sao so được với tranh ảnh màu sắc!
Hạ Hiểu Lan là vì ở hậu thế đã thấy vô số ví dụ thực tế về trang trí, chính nàng cũng đã từng trang trí nhà cửa, công việc và cuộc sống của nàng luôn luôn có vô số ví dụ thực tế hiện ra. Nàng từng ở khách sạn, thậm chí tùy tiện dạo qua trung tâm thương mại, tiện tay mua một ly cà phê trong quán cà phê... Có rất ít nơi không được trang trí. Trong đầu đã thấy vô số kiểu trang trí, nàng còn từng chứng kiến sự thay đổi của phong cách trang trí nội thất trong nước từ những năm 90 trở đi. Nàng không học chuyên ngành thiết kế nội thất, nhưng nhắm mắt lại cũng có thể biết một căn phòng nên trang trí như thế nào.
Lưu Dũng thì không được như vậy.
Xuất thân từ nông thôn, thiếu kiến thức về những ví dụ trang trí thực tế, cách thức truyền đạt thông tin bằng hình ảnh và chữ viết lại lạc hậu, khiến cho việc hắn tưởng tượng một cách trống rỗng thực sự quá khó khăn.
Tạp chí về trang trí có tranh ảnh màu quả thực là cứu rỗi Lưu Dũng khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Hắn nhận được những tài liệu này, còn vui hơn khi nhận được túi công văn mà Hạ Hiểu Lan đưa cho. Hạ Hiểu Lan muốn kéo hắn đi tiệm may để may tây trang, Lưu Dũng còn ghét bỏ chuyện này làm lỡ thời gian. Lý Phượng Mai không hiểu:
"Cậu của con còn mặc tây trang làm gì, cứ tùy tiện lấy hai bộ trong cửa tiệm cũng được mà?"
Hạ Hiểu Lan nói tây trang trong tiệm may không được, "Nếu cậu giúp nhà Khang Vĩ trang trí nhà đẹp, ở kinh thành sẽ nhận được nhiều đơn đặt hàng, khi đó quần áo mặc trên người cũng phải khiến người ta tin tưởng vào thực lực của cậu."
Lưu Dũng bị kéo vào tiệm may.
Đương nhiên không phải là cái tiệm mà Hạ Hiểu Lan đã thuê bàn ủi kia, ở Thương Đô còn rất nhiều tiệm may khác, chỉ cần bỏ tiền ra thì sẽ có đồ tốt.
Chỉ là thời gian của Hạ Hiểu Lan gấp rút, khiến ông chủ tiệm may rất khó xử.
Đối với những người mở cửa hàng buôn bán mà nói, không có khó khăn gì là chuyện quá dễ dàng, nếu có khó khăn thì nhất định là do không có đủ lợi nhuận! Hạ Hiểu Lan không tiếc tiền, tiệm may đồng ý trong ba ngày may gấp cho Lưu Dũng hai bộ tây trang, Hạ Hiểu Lan còn yêu cầu tây trang phải vừa người, không cần quá rộng ở tay áo hoặc lưng áo, cũng không được có nhiều nếp nhăn xếp chồng ở mắt cá chân.
Độn vai thì có thể có một chút, nhưng không được quá khoa trương.
Tóm lại, quần áo nhất định phải vừa vặn với dáng người của Lưu Dũng. Lời mà Hạ Hiểu Lan nói với thợ may phụ là:
"Bộ tây trang chỉ có thể mặc thêm áo sơ mi và áo len bên trong, không được rộng rãi hơn!"
Sao mà chật thế?
Bây giờ không ai may tây trang kiểu như vậy cả.
Mùa đông mặc âu phục còn phải mặc thêm áo lông, một bộ tây trang làm chật như vậy, nếu lỡ mập lên một chút, hoặc là trời lạnh muốn mặc thêm một lớp áo bên trong thì có phải là cúc áo cũng không cài được không?
Thợ may phụ cau mày thật sâu, hắn rất phiền khi giao tiếp với những khách hàng hoàn toàn không hiểu gì về chuyên môn.
Nhưng cái cô khách hàng không hiểu gì này nhìn có vẻ rất nhiều tiền, lại chọn vải đắt nhất, trả thêm gấp đôi tiền công, thợ may phụ làm theo kích thước mà Hạ Hiểu Lan đã dặn dò, nhiều lần nhấn mạnh rằng quần áo may xấu sẽ bị trả lại.
Đo đạc kĩ lưỡng như vậy, vóc dáng của Lưu Dũng lại không cao, bộ tây trang may ra như vậy người khác mặc vào sẽ không vừa. Nếu Hạ Hiểu Lan không lấy hàng thì tiệm may cũng không tìm được ai khác để bán.
"Ta chắc chắn không trả hàng, xin ngài cứ yên tâm."
Được rồi, người bỏ tiền có quyền quyết định.
Ra khỏi tiệm may, Lưu Dũng người vốn rất hào phóng cũng cảm thấy đau lòng. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng quần áo bán ở cửa tiệm nhà mình đã là đắt rồi, không ngờ ở Thương Đô còn có cái tiệm may đắt như vậy, một bộ tây trang hơn hai trăm tệ, Hạ Hiểu Lan đặt hai bộ cho hắn, tốn hơn 500 tệ! Số tiền này làm sao Lưu Dũng có thể để cháu gái phải chi, là do chính hắn tự móc túi.
Người đẹp vì lụa, ngựa tốt nhờ yên, Lưu Dũng đối với kinh thành cũng có chút sợ hãi.
Hắn chưa từng đến kinh thành, đối với thủ đô có một sự kính sợ đặc biệt, sợ rằng mình là người ở tỉnh lẻ đến kinh thành sẽ bị mất mặt. Không phản đối việc may một bộ tây trang đắt như vậy, Lưu Dũng còn có một nỗi lo khác: Khang Vĩ và Chu Thành quen nhau, người nhà chắc chắn sẽ nhận ra nhau. Nếu hắn bị mất mặt trước mặt người nhà họ Khang, thì khác gì là bị mất mặt trước mặt người nhà Chu Thành!
Không thể để cháu gái phải mất mặt, Lưu Dũng ưỡn ngực lên:
"Chúng ta khi nào đặt vé vậy, con thực sự muốn đi cùng sao? Ta thấy con cứ ở nhà ôn tập cũng được, còn 4 tháng nữa là thi đại học rồi..."
Nhà Khang Vĩ sẽ trang trí như thế nào đây?
Lưu Dũng đã có được mấy cuốn tạp chí trang trí, cùng lắm thì cứ theo đó mà làm theo.
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Con tiện thể đi thăm Chu Thành."
Trong lòng Lưu Dũng lại chua xót!
Chu Thành có cái gì hay ho chứ, người ta có chạy đi đâu đâu.
Giới trẻ bây giờ hễ có người yêu là lạ thường, mới xa nhau có chút mà đã muốn chạy đi gặp Chu Thành rồi. Quan niệm của Lưu Dũng vẫn là quan niệm chủ đạo thời bấy giờ, người yêu lính thì cũng như vợ bộ đội thôi, một năm gặp một lần cũng không ít, hai người cách xa nhau thì sao ai có thể như Hạ Hiểu Lan mà cứ chạy đến doanh trại thăm hỏi được chứ? Cũng chỉ có Hạ Hiểu Lan là không thiếu tiền, vé tàu đi lại đắt đỏ như vậy, nhà bình thường thì đó là tiền sinh hoạt một tháng rồi.
Cho nên mới nói đó, trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba mà yêu đương thì sẽ sao nhãng việc học mà.
Lưu Dũng vừa lầm bầm than vãn, vừa phải nhớ mình là thân phận của cậu, phải đi đặt vé tàu cho Hạ Hiểu Lan.
Lưu Dũng từ Thương Đô mang theo hai người thợ, thêm cả chính mình là 3 người. Thợ mộc có thể thuê ở kinh thành. Cộng thêm Hạ Hiểu Lan và Cung Dương, sinh viên khoa mỹ thuật đại học Thương Đô, tổng cộng là 5 vé đi kinh thành.
Ba ngày sau, hai bộ tây trang của Lưu Dũng đã làm xong.
Hạ Hiểu Lan trong tiệm may chọn cho hắn hai chiếc áo sơ mi để phối đồ, từ trong phòng thử đồ bước ra, Lưu Dũng nhìn mình trong gương thử đồ, cảm thấy một bộ tây trang hơn hai trăm tệ không hề lãng phí!
Người nhà họ Lưu không tệ.
Nếu không thì Hạ Hiểu Lan cũng không chịu tốn nhiều tiền như vậy để làm cho cậu ta đẹp lên đâu.
Chỉ có điều Lưu Dũng khi còn nhỏ dinh dưỡng không đủ, chiều cao không đến 1m7, người cũng gầy gò, trông không được khí khái đàn ông cho lắm.
Bộ tây trang này áo thì hơi ngắn, nhưng chiều dài của quần lại vừa vặn, mặc vào người Lưu Dũng khiến cho hắn trông cao lên. Quần áo vừa người, tinh thần cũng tươi tắn hơn hẳn. Trừ làn da ngăm đen, các đường nét trên gương mặt rất ổn.
Lý Phượng Mai ngẩn người, đây là người đàn ông của mình sao?
Con trai của hai người cũng đã học tiểu học rồi, đây là lần đầu tiên Lý Phượng Mai phát hiện chồng mình cũng rất đẹp trai.
Hạ Hiểu Lan đưa túi công văn cho Lưu Dũng, hắn kẹp dưới nách, bước đi thử hai bước: "Trông đúng là giống mấy ông chủ phương Nam."
Hạ Hiểu Lan đóng gói cậu mình một lượt, rồi mới lên đường đi kinh thành. Cung Dương đeo ba lô, bên trong đựng quần áo và dụng cụ vẽ tranh, hắn nói với bạn bè và thầy cô là lên kinh thành để vẽ tranh phong cảnh, bạn cùng phòng ai nấy đều ghen tị với hắn.
Cung Dương cũng không nghĩ tới, chỉ là giúp người ta vẽ mấy tấm áp phích thôi mà sao lại được sắp xếp đến thủ đô thế này?
"Cung Dương, cậu xem mấy tạp chí này đi."
Lên tàu, Cung Dương vẫn chưa hết bàng hoàng.
Hạ Hiểu Lan đặt mấy cuốn tạp chí trước mặt hắn, bên trong có không ít tác phẩm của các nhà thiết kế.
Cung Dương còn tưởng rằng chuyến đi kinh thành này chỉ có hắn và Hạ Hiểu Lan, cùng với Hạ Hiểu Lan trẻ tuổi xinh đẹp cùng đi tàu hơn mười tiếng đồng hồ, chắc chắn Cung Dương sẽ lúng túng. Sau này biết có cả cậu của Hạ Hiểu Lan thì hắn mới hết căng thẳng, Lưu Dũng vốn ăn mặc bình thường, lại còn đến thư viện của đại học Thương Đô mượn sách, Cung Dương đã có hai lần tiếp xúc với Lưu Dũng rồi.
Lên tàu rồi mới phát hiện, Lưu Dũng trong ấn tượng thường ăn mặc rất bình thường, bây giờ lại ăn mặc rất chỉn chu.
Áo vest, cà vạt cùng túi công văn, rốt cuộc là đi kinh thành làm ăn lớn gì đây!
Điều càng khiến Cung Dương khó hiểu là, sau khi tàu bắt đầu chạy, Hạ Hiểu Lan từ trong ba lô lấy ra một cuốn sách để đọc. Hắn nghĩ đó là tạp chí về trang trí nhà cửa, nhìn kỹ lại thì đó lại là sách hóa học cấp ba — Cung Dương đầy đầu là dấu chấm hỏi, dân buôn bán xem hóa học cấp ba làm gì cơ chứ!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận