Tu La Võ Thần

Chương 894: Thế lực thần bí (6 càng)

"Sở Phong, chúng ta đi." Thấy Đệ Lục Tiên lại muốn thả bọn họ đi, đám người Huyền Tiêu Siêu mừng rỡ, vội khuyên Sở Phong rời đi. Bởi vì lúc này Đệ Lục Tiên đã nuốt cấm dược, chiến lực quá hung hãn, đừng nói Thu Thủy Phất Yên, e là Thủy Hành Vương, Hỏa Hành Vương cùng Thu Thủy Phất Yên liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Nhưng giờ phút này, Sở Phong lại chưa vội trả lời, mà là nghiêng đầu nhìn Thu Thủy Phất Yên. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thu Thủy Phất Yên, chiếc váy trắng nhuộm đầy máu tươi, còn có vết thương đẫm máu kinh hãi trên cổ và mặt nàng, Sở Phong vẫn không trả lời, mà chậm rãi nhắm hai mắt lại. Sở Phong định ủ cấm võ kỹ, cùng Đệ Lục Tiên liều mạng một phen, báo thù cho Thu Thủy Phất Yên.
"Ba," thấy vậy, Thu Thủy Phất Yên vội nắm lấy cổ tay Sở Phong, khi Sở Phong mở mắt, nàng lắc đầu với hắn, rõ ràng nàng đoán được ý định của Sở Phong, không muốn hắn mạo hiểm. Thấy trong mắt Thu Thủy Phất Yên có chút van nài, Sở Phong lập tức cảm động, đúng thật, hiện giờ Đệ Lục Tiên quá mạnh, hắn không chắc chắn cấm Thương Minh trảm có thành công hay không, nếu thất bại, e là bọn họ phải bỏ mạng.
"Mau thả thiếu đảo chủ nhà ta, không thì hôm nay dù ngọc đá cùng vỡ, ta cũng muốn các ngươi chết không yên lành!" Thấy Sở Phong vẫn không chịu thả người, Đệ Lục Tiên cuống cuồng.
"Ngọc đá cùng vỡ? Chỉ bằng ngươi à?" Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột ngột vang lên, đồng thời, một bóng dáng già nua cũng xuất hiện trước mặt Sở Phong. Vị này là một lão giả, cao gần hai mét nhưng gầy như que củi, từ người lão không cảm nhận được chút khí tức nào, cứ như ông ta không phải là một tu võ giả, mà là dân thường bình thường. Nhưng ông ta vừa đứng đó, trông thế nào cũng thấy khác thường, bởi dáng vẻ rất đáng sợ, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sâu lục, cứ như một lão yêu quái, trẻ con nhìn thấy lập tức khóc thét, người lớn thấy cũng có thể giật mình ngã nhào.
"Sư tôn!!!" Thấy lão giả xuất hiện, U Đồng Hàm lập tức vui mừng, bước nhanh lên phía trước hành lễ.
"Kính chào hộ pháp đại nhân!!!" Không chỉ U Đồng Hàm, gần như lúc này, toàn bộ người Tàn Dạ Ma Tông ở đây đều mặt mày hớn hở, vội quỳ nửa gối xuống đất hành lễ. Thấy thế, Sở Phong cũng kịp phản ứng, rõ ràng vị này chính là sư tôn của U Đồng Hàm, một trong tứ đại hộ pháp của Tàn Dạ Ma Tông, U Minh Đăng.
"Kính chào hộ pháp đại nhân!!!" Sau khi kịp phản ứng, Sở Phong cũng không chậm trễ, quỳ gối ôm quyền hành lễ với tiền bối này. Bởi tứ đại hộ pháp chính là người mạnh nhất Tàn Dạ Ma Tông hiện tại, thực lực của lão nhân gia tuyệt đối không phải Đệ Lục Tiên có thể sánh được, có lão nhân gia ở đây, cho dù Đệ Lục Tiên có phục thêm cấm dược cũng vô ích.
"U Minh Đăng?" Quả nhiên, khi nhận ra U Minh Đăng, sắc mặt của Đệ Lục Tiên thuộc Tru Tiên quần đảo và hai hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Điểu tộc lập tức tái mét, U Minh Đăng là nhân vật nào? Đây không phải là tồn tại mà bọn họ có thể chống lại.
"Còn may, đến không tính muộn, các ngươi đều đứng lên đi." U Minh Đăng quay lại, cười tủm tỉm nhìn mọi người, nhưng không nhìn Thu Thủy Phất Yên và Sở Phong, cứ như không thấy hai người. Với chi tiết này, Thu Thủy Phất Yên nhíu mày, nhưng Sở Phong lại không để ý quá nhiều, mà hộ tống U Đồng Hàm cùng những người khác đứng dậy.
"Vù vù" Đúng lúc này, hai hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Điểu tộc lại nhảy lên, hóa thành hai đạo lưu quang bay về phương xa, bọn chúng muốn chạy trốn.
"Vẫn nên ngoan ngoãn đợi chút đi." Với việc hai người kia chạy trốn, U Minh Đăng cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ khẽ động tâm niệm, một tầng kết giới vàng xuất hiện, chớp mắt phong tỏa hai hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Điểu tộc bên trong. Kết giới kia thực sự quá lợi hại, Nhậm Bằng hai người công kích thế nào cũng không phá vỡ được, cuối cùng chỉ có thể mặc cho kết giới trôi nổi, rồi đến gần U Minh Đăng.
"Ông" Đồng thời, lại một đạo kết giới vàng xuất hiện, đem Đệ Lục Tiên vẫn chưa bỏ trốn bao phủ bên trong, rồi bay đến gần U Minh Đăng. Thấy Đệ Lục Tiên lúc trước còn hung hăng ngang ngược, giờ phút này trước mặt U Minh Đăng lại ngay cả khả năng trốn thoát cũng không có, cứ như cá trong chậu, người của Tàn Dạ Ma Tông đều hả giận. Mà U Đồng Hàm càng tiến lên hỏi: "Sư tôn, muốn xử trí bọn chúng thế nào?"
"Đều mang về, có tác dụng lớn." U Minh Đăng vừa nói, khẽ động ý nghĩ, lại có một đạo kết giới vàng nổi lên, phong tỏa cả Mộ Dung Tầm đang ở gần Sở Phong. Đối với quyết định của U Minh Đăng, không ai phản bác, chưa kể lúc này lời của U Minh Đăng thực sự có trọng lượng lớn nhất, hơn nữa quyết đoán của U Minh Đăng cũng cực kỳ chính xác. Giết thẳng Mộ Dung Tầm, cũng chẳng tránh khỏi quá tiện nghi, ngoại trừ làm hao tổn một phần chiến lực của Tru Tiên quần đảo, không có ý nghĩa lớn. Nhưng giữ lại bọn họ, có lẽ sẽ hữu dụng, nhất là Mộ Dung Tầm, hắn là thiếu đảo chủ của Tru Tiên quần đảo, tin rằng người của Tru Tiên quần đảo không ai mong hắn chết.
"Muốn dẫn bọn chúng đi, hôm nay e là không được." Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười nhạt chợt vang lên, đồng thời, hai bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện, đứng trên kết giới bao Mộ Dung Tầm. Nhìn kỹ, Sở Phong đều biến sắc, vì đó chính là hai nam tử trẻ tuổi, trông họ chỉ như hai mươi mấy tuổi, nhưng tu vi đã bước vào Võ Vương cảnh. Một người nhất phẩm Võ Vương, một người nhị phẩm Võ Vương. Bọn họ không chỉ có thực lực mạnh mẽ, trang phục trên người cũng rất đặc thù, khắp người dán đầy bùa, trên cổ lại đeo một chuỗi tràng hạt dài, cách ăn mặc rất giống tăng lữ ma đạo tà môn, nhưng nhìn mái tóc dài đen của bọn họ thì lại không phải tăng lữ. Nhưng không thể phủ nhận là trên người hai nam tử trẻ tuổi này có một loại khí tức nguy hiểm khó tả, ngay cả Sở Phong và Thu Thủy Phất Yên cũng phải lùi lại mấy bước, trực giác mách bảo họ nên rời xa hai người này. Lúc này, chỉ có U Minh Đăng vẫn đứng ở xa, thần sắc ông ta không có biến đổi quá nhiều, nhưng cũng không trực tiếp xuất thủ với hai người mà bình tĩnh hỏi: "Các ngươi không phải người của Tru Tiên quần đảo, cớ gì phải nhúng tay vào ân oán giữa chúng ta và Tru Tiên quần đảo?"
"Chúng ta là ai không cần ngươi quản, chúng ta cũng không muốn nhúng tay ân oán của các ngươi, nhưng bây giờ, ta muốn bọn họ ở lại đây."
"Các ngươi có thể chọn rời đi ngay bây giờ, cũng có thể chọn để lại một ít đồ rồi đi." Tên nam tử nhị phẩm Võ Vương thản nhiên mở miệng, trong lời hắn không hề có chút kính trọng nào, thậm chí còn mang vẻ cao cao tại thượng, không hề coi U Minh Đăng là hộ pháp đại nhân vào mắt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận