Tu La Võ Thần

Chương 1663: Đáng thương thôn dân (2)

Chương 1663: Đáng thương thôn dân (2)
"Cẩu Đản Nhi, ngươi nói thật chứ, người này thật có thể giải độc cho cha ta?" Một bé gái ghim tóc hai bím, dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, vẻ mặt thành thật hỏi. Cô bé này trong đám trẻ con này tuyệt đối được coi là có ngoại hình khá, cho nên Cẩu Đản Nhi nhìn cô bé bằng ánh mắt khác, hẳn là cô bé tóc hai bím này là người trong mộng mà Cẩu Đản Nhi mới biết yêu.
"Thúy Hoa Nhi, lời Cẩu Đản Nhi nói tuyệt đối đừng tin, ngươi quên lần trước nó lừa mất ba củ khoai lang của ngươi, đến giờ vẫn chưa trả à." Một thằng bé mặt đầy nước mũi, bĩu môi nói, nhìn bộ dạng lo lắng của nó chắc hẳn cũng thầm mến cô bé này.
"Thúy Hoa Nhi, ta thật không có lừa ngươi, không tin ngươi nhìn cha ta, ông ấy khỏe rồi này." Cẩu Đản Nhi chỉ vào cha mình nói.
"Bọn nhỏ, Cẩu Đản Nhi không nói dối đâu, vị này thật sự là thần nhân, nhanh đi gọi cha các ngươi đến đi, thần nhân có thể giúp bọn họ thoát khỏi khổ hải, có được trọng sinh." Cha của Cẩu Đản Nhi đứng dậy.
Sau đó, đám trẻ con vội vàng chạy mất, và rất nhanh một đám người đã vây đến trước cửa nhà Cẩu Đản Nhi.
Tổng cộng hai mươi ba người, đều là nam tử trung niên, đều có triệu chứng giống cha Cẩu Đản Nhi, xem ra bọn họ trúng cùng một loại độc.
Đối với Sở Phong mà nói, giải độc chỉ là tiện tay mà thôi, đồng thời Sở Phong cũng không đành lòng nhìn đám thôn dân này chịu sự tra tấn của độc này, dù sao bọn họ chết đi, những đứa trẻ kia cũng mất đi cha, nên Sở Phong bắt đầu giải độc cho từng người.
Sau khi được giải độc, người trong thôn rất cảm kích Sở Phong, nhất định phải chuẩn bị tiệc chiêu đãi Sở Phong thật thịnh soạn.
Qua trò chuyện, Sở Phong cũng biết được đại khái tình hình của Độc Ma Cốc.
Hơn mười vạn năm trước, Độc Ma vì chọc giận Ba Phủ, bản thân lại không phải đối thủ của Ba Phủ, nên mang theo người nhà trốn đến đây, đồng thời ẩn cư ở đây, không chỉ mang người nhà mà còn mang theo tất cả người trong quê quán.
Về sau, Độc Ma để phòng người của Ba Phủ xâm nhập, liền bố trí sương độc trận, từ đó định cư ở chỗ này.
Nhưng Độc Ma không đối xử tốt với những thôn dân bị mang đến đây cùng, nàng chỉ thật tốt an trí người nhà mình, còn những người cùng thôn kia, thực chất bị đưa tới đây với mục đích khác.
Nàng muốn những thôn dân này trồng một loại thuốc độc đặc thù, loại thuốc độc này có thể giúp nàng tu luyện huyền công đặc thù.
Đồng thời, để những thôn dân này nghe theo nàng, nàng không cho phép tu vi của thôn dân vượt qua Bán Đế, nhiều nhất chỉ được tu luyện tới Nhất phẩm Võ Vương.
Nếu có thôn dân tu vi vượt qua Nhất phẩm Võ Vương, sẽ bị g·iết không tha, họ làm vậy để có thể khống chế những thôn dân này.
Chuyện đến nước này, dù Độc Ma đã c·hết từ lâu, nhưng hậu nhân của Độc Ma vẫn còn, những thôn dân này cũng vậy, quy củ Độc Ma đặt ra vẫn còn hiệu lực.
Cho nên những thôn dân này biến thành nô lệ, đời đời kiếp kiếp ở đây, phục vụ cho hậu nhân của Độc Ma hơn mười vạn năm.
Bọn họ cũng có tu vi, nhưng mỗi ngày phải làm việc là gieo trồng thuốc độc, mỗi tháng phải giao nộp thuốc độc cho hậu nhân Độc Ma.
Nếu số lượng thuốc độc họ giao không đủ, sẽ bị trừng phạt, như cha của Cẩu Đản Nhi và những người khác, sở dĩ trúng kịch độc là vì họ không thể giao nộp đủ thuốc độc đúng hạn, nên bị trừng phạt.
Tuy nhiên, việc trồng thuốc độc lâu ngày khiến cơ thể thôn dân khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi độc, dù họ đều là tu võ giả, nhưng tuổi thọ trung bình không thể vượt qua một trăm tuổi, từ khi đến đây, người sống lâu nhất cũng chỉ sống đến khoảng 150 tuổi.
Tuổi thọ này đối với tu võ giả là rất ngắn ngủi.
"Không ngờ hậu nhân Độc Ma lại hà khắc như vậy." Sở Phong biết rõ sự tình, ấn tượng về Độc Ma và hậu nhân Độc Ma rất tệ.
"Thần nhân, ta thấy ngươi bản lĩnh lớn, ngươi có thể sống sót trong sương mù độc kia, chứng tỏ ngài rất mạnh, xin ngài giúp chúng ta, để hậu nhân Độc Ma đừng làm khó chúng ta nữa."
"Đúng vậy, thần nhân, chúng ta không muốn ngày ngày trồng cái thứ thuốc độc đó, chúng ta cũng muốn chăm chỉ tu võ."
"Thần nhân, hay là ngài dứt khoát p·há vỡ trận sương mù độc kia, mang chúng ta rời khỏi nơi này, đến Võ Chi Thánh Thổ đi." Lúc này, các thôn dân đều đau khổ cầu khẩn Sở Phong, hi vọng Sở Phong giúp họ giải trừ khốn cảnh.
"Không biết người mạnh nhất trong hậu nhân Độc Ma, tu vi ở cảnh giới nào?" Sở Phong hỏi, hắn muốn giúp những thôn dân này, nhưng không thể đ·ánh mà không chắc thắng.
"Không rõ lắm, nhưng có thể xác định là người mạnh nhất trong số họ là Độc Vạn Vật." Một thôn dân nói.
"Độc Vạn Vật, hắn không phải đã c·hết rồi sao?" Sở Phong rất ngạc nhiên, Độc Vạn Vật không phải là danh hiệu của Độc Ma sao.
"Thần nhân là thế này, cái người tên Độc Vạn Vật này không phải là Độc Vạn Vật kia. Năm đó Độc Ma thực sự đã c·hết rồi, nhưng hậu nhân Độc Ma xuất hiện một người rất lợi hại. Khi đứa bé đó sinh ra còn tạo ra dị tượng rất hùng vĩ."
"Hậu nhân Độc Ma cảm thấy đứa bé này có thể trở thành Độc Ma thứ hai, nên đã đặt tên cho nó là Độc Vạn Vật." Thôn dân giải thích.
"Ra là vậy." Sở Phong hiểu, chắc là trong hậu nhân Độc Ma xuất hiện một vị t·hi·ê·n Tứ thần thể, thế là hắn hỏi tiếp: "Không biết Độc Vạn Vật này bao nhiêu tuổi, tu vi thế nào?"
"Tuổi của hắn gần bằng thần nhân, cũng hơn hai mươi, chưa đến ba mươi."
"Về phần tu vi, chúng ta không biết hắn tu vi thế nào, nhưng có thể xác định hắn là Bán Đế, nhưng chắc chắn không phải Võ Đế."
"Đúng vậy, từ sau khi Độc Ma c·hết, trong hậu nhân Độc Ma không ai trở thành Võ Đế cả, đời sau càng kém đời trước, chuyện này khiến hậu nhân Độc Ma rất buồn rầu."
"Thần nhân, ngài là Võ Đế à? Nếu ngài là Võ Đế trong truyền thuyết, chắc chắn có thể dạy cho hậu nhân Độc Ma một bài học." Thôn dân nói.
"Các vị, thực không dám giấu giếm, tu vi của ta chỉ là Nhất phẩm Bán Đế thôi, sợ là không giúp các ngươi dạy dỗ hậu nhân Độc Ma được." Sở Phong thành thật nói, phía dưới Võ Đế vẫn còn rất nhiều người có thể áp chế hắn.
Về phần Độc Vạn Vật của hậu nhân Độc Ma kia, dù tuổi tương đương, Sở Phong cũng không thể xác định thực lực mình chắc chắn hơn hắn, nên không dám chắc có thể thay những thôn dân này dạy dỗ hậu nhân Độc Ma.
"Vậy thần nhân, ngài có thể p·há vỡ trận sương mù độc kia, mang bọn ta rời khỏi đây không?" Các thôn dân tiếp tục hỏi.
"Ta đã cẩn thận quan sát trận sương mù độc kia, ngay cả ta cũng không chắc vượt qua được, đừng nói là p·há vỡ nó." Sở Phong cười khổ lắc đầu, dù đã xuyên qua trận sương độc và sống sót, còn cải biến khí tức, thoát khỏi ấn ký của Tuyết Phát Tiên Nhân, nhưng Sở Phong không dám chắc có thể xuyên trở lại từ trận sương mù độc đó, độc kia thật sự quá hung, rất đáng sợ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận