Tu La Võ Thần

Chương 339: Thiên tài thiếu niên

Chương 339: Thiên tài thiếu niên
Sở Phong tay cầm sừng rồng, cưỡi long eo, với tốc độ ánh sáng bình thường, tại địa cung này cấp tốc lao đi, hắn thực sự quá nhanh, nhanh đến nỗi cơ quan trong vô cực địa cung này vừa mới được phát động thì Sở Phong đã như ánh sáng biến mất không thấy bóng dáng. Thế nhưng, vô cực địa cung này thực sự quá lớn, dù có dựa vào Long Du Cửu Thiên, một môn thân pháp võ kỹ huyền diệu đến cực điểm, Sở Phong có thể tránh né bất kỳ cơ quan nào, nhưng khoảng cách đến cửa ra của vô cực địa cung vẫn luôn tạo cho hắn cảm giác rất xa.
Trong lúc vô tình, Sở Phong tiến vào vô cực địa cung này đã gần hai giờ, thế nhưng, trong khi bay nhanh như vậy, vẫn chưa đến điểm cuối. Sở Phong thật nghi ngờ, liệu vô cực địa cung này có lớn hơn cả Chí Tôn sơn trang trên mặt đất không, quả không hổ là tâm huyết của mấy đời tiền bối, bởi vì nơi này được đào quá sâu.
Sau một hồi chạy nhanh, phía trước Sở Phong lại không còn cơ quan nào, mà thay vào đó, hắn tiến vào một thế giới dưới lòng đất mênh mông vô hạn, không nhìn thấy phương hướng. Đau đầu nhất là, ở đây, la bàn giới linh của Sở Phong vậy mà vô hiệu, giới linh chi thuật không phát huy được tác dụng. Ở cái nơi không nhìn thấy mặt trời này, muốn phân biệt phương hướng, tìm ra điểm cuối của địa cung quả thực quá khó.
"Dựa vào, cái Chí Tôn sơn trang này làm trò gì vậy, một cuộc khảo hạch mà làm khó đến mức này, còn định để người ta qua hay không?" Giờ phút này, Sở Phong vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí có chút bực bội. Ngay cả hắn còn khó phân biệt phương hướng ở đây, vậy những người bị hắn bỏ lại phía sau, khi đến đây sẽ càng khó khăn hơn để tìm được điểm cuối.
Vì thế, Sở Phong cảm thấy rằng, dù rất nhiều người có thể vượt qua những cơ quan khó nhằn kia, nhưng nếu muốn rời khỏi địa cung trong thời gian giới hạn thì vẫn rất khó, trận khảo hạch này chắc chắn sẽ khiến phần lớn người thất bại. Nhưng Sở Phong không quan tâm đến thành bại của người khác, điều hắn lo lắng là bản thân bị kẹt ở đây, phần thưởng đệ nhất sẽ bị người khác cướp mất.
"Sở Phong đừng nóng vội, ngay cả ngươi còn bị vây ở đây thì có lẽ lão già háo sắc kia cũng khó tìm được lối ra, bây giờ chỉ là cạnh tranh tốc độ và vận may."
"Chỉ cần ngươi đủ nhanh, dù có đi hết nơi này cũng không phải vấn đề, nhưng để nhanh chóng tìm ra lối ra, còn cần chút vận may." Đản Đản nhắc nhở.
"Ừ, không có thời gian lãng phí, vì 10 ngàn viên huyền châu, chỉ có thể liều mạng thôi." Sở Phong nghiến răng, liền lao về phía sâu trong thế giới dưới lòng đất mênh mông, giờ khắc này, Sở Phong cảm nhận sâu sắc rằng, mình giống như con ruồi không đầu, bay loạn trong thế giới này mà không có cách nào khác.
"Ầm ầm ầm..." Thế nhưng, ngay khi Sở Phong tiến vào thế giới dưới lòng đất này không lâu, hắn nghe thấy từ xa truyền đến từng đợt oanh minh, tiếng oanh minh rất chói tai, Sở Phong nghe ra đó là tiếng đánh nhau của cao thủ.
"Quả nhiên có người đã vào đây trước ta, vì sao lại xảy ra tranh đấu, chẳng lẽ họ đã tìm được lối ra và đang tranh giành phần thưởng đệ nhất?" Nghe thấy âm thanh này, Sở Phong không hề hoảng hốt mà ngược lại mừng thầm, thân hình vừa chuyển liền lao về hướng đó.
Cùng lúc đó, hắn bố trí một tầng kết giới xung quanh mình, giúp khí tức hoàn toàn ẩn tàng. Nếu không quan sát cẩn thận thì căn bản không thể thấy Sở Phong. Đây là loại kết giới ẩn tàng mà chỉ giới linh sư áo bào xám mới có thể bố trí được.
Khi Sở Phong tới gần, kinh ngạc phát hiện tiếng oanh minh đã tan biến. Trong tình huống này, Sở Phong không dám khuếch tán tinh thần lực ra quan sát mà phải cẩn thận ẩn tàng khí tức, từ từ tiến đến gần để dùng mắt thường quan sát xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đây là..." Khi Sở Phong tới gần, con ngươi đột nhiên co rút, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Ở phía xa, có một cánh đại môn uy nghiêm tráng lệ, cánh đại môn đó không còn nghi ngờ gì nữa, chính là lối ra của địa cung. Và không xa đó, có hai người đang đứng, hai người này có vẻ như đang tranh đoạt quyền chủ động đến gần cánh cửa.
Một trong hai người, là một tiểu lão đầu gầy gò với nụ cười tà ác trên mặt. Người này không ai khác chính là lão già háo sắc nổi tiếng, Vương Cường. Sở Phong sở dĩ kinh ngạc đến thế là bởi vì, đối diện với lão già háo sắc, đứng đó lại là một thiếu niên.
Thiếu niên này mặc cẩm y hoa lệ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, dáng vẻ non nớt, dường như còn nhỏ hơn Sở Phong một chút. Một thiếu niên non nớt như vậy, đối mặt với Vương Cường cảnh giới Thiên Vũ, không những không sợ hãi mà ngược lại, trong mắt còn có một chút xem thường.
"Ha ha, không ngờ ở Cửu Châu đại lục lại xuất hiện thiên tài như ngươi, có thể đánh hòa với lão phu ta, tiểu tử, ngươi tên gì, sư môn ở đâu, đến từ nơi nào?" Lão già háo sắc Vương Cường đột nhiên cười lớn, nhưng hai mắt không ngừng dò xét thiếu niên mặc cẩm y kia, giống như đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.
"Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng biết đại danh của bản thiếu gia, mà thực ra ngươi căn bản không thể đánh hòa với bản thiếu gia. Lúc nãy ta chỉ thử một chút mà thôi."
"Nhưng kết quả rất thất vọng, hóa ra lão già háo sắc Vương Cường danh tiếng lẫy lừng chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật bình thường, quả nhiên, ngươi chỉ giỏi bắt nạt mấy người tu vi bình thường hoặc là dân thường chưa từng tu võ." Khóe miệng của thiếu niên khẽ nhếch lên, trong mắt càng lộ rõ vẻ khinh miệt.
"Cái thằng nhóc ngông cuồng này, hôm nay ta sẽ thay người nhà ngươi, dạy dỗ cho ngươi một bài học, cái loại vô giáo dục như ngươi!" Bị một thiếu niên vũ nhục như vậy, lão già háo sắc Vương Cường giận tím mặt, khí tức cảnh giới Thiên Vũ tỏa ra khiến không gian xung quanh cũng vặn vẹo, phiến đá đặc biệt dưới chân hiện lên những đường nứt rạn rồi vỡ tan dưới áp lực.
Lão già háo sắc này quả thực đã nổi giận, khí tức mà hắn phát ra thậm chí còn cường hoành hơn so với Yến Dương Thiên và Lâm Mạc Ly, có thể thấy dù cùng ở cảnh giới Thiên Võ nhất trọng nhưng thực lực của lão già háo sắc mạnh hơn Yến Dương Thiên và Lâm Mạc Ly rất nhiều.
"Hừ, ngươi làm đủ trò xấu, mất hết lương tâm, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt tai họa như ngươi." Nhưng đối diện với lão già háo sắc đang cuồng nộ, thiếu niên kia chỉ khẽ cười, rồi vung nhẹ tay áo, một tầng huyền lực từ trong cơ thể quét ra.
"Huyền Vũ cửu trọng!" Sở Phong giật mình, hắn không ngờ thiếu niên trông còn nhỏ hơn mình mà lại có tu vi Huyền Vũ cửu trọng. Nhưng điều đó cũng chưa là gì, đáng sợ nhất là, khi cỗ huyền lực quét ra lại hòa lẫn với thiên lực mà lão già háo sắc tỏa ra. Hai luồng sức mạnh vô hình trên không trung hóa thành hình dạng, ép cho không khí nổ tung, tạo thành những tiếng oanh minh, từng lớp sóng gợn không ngừng lan ra, hất tung cả những tảng đá đặc biệt dưới đất, thiếu niên này vậy mà lại lấy huyền lực chống lại thiên lực, ngang tài ngang sức.
"Sở Phong, nhân lúc này trượt qua, phần thưởng đệ nhất sẽ là của ngươi!" Đúng lúc Sở Phong bị thu hút bởi những thủ đoạn nghịch thiên của thiếu niên đó thì giọng nói của Đản Đản đột nhiên vang lên bên tai.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận