Tu La Võ Thần

Chương 4437: Phía bên mình

Chương 4437: Về phe mình.
Sở Phong cùng Long Hiểu Hiểu, hướng địa điểm hẹn trước với tộc trưởng Long thị mà đi. Không bao lâu, liền đến nơi đã hẹn. Nhưng, đúng như Sở Phong đã liệu, phiền phức...đã sớm chờ sẵn hắn. Tại địa điểm hẹn, không chỉ có tộc trưởng Long thị, mẫu thân Long Hiểu Hiểu và Long Thăng ba người. Ở bên ngoài kết giới, có một cỗ chiến xa khổng lồ, chắn ngang trên sa mạc mênh mông, xung quanh chiến xa là hàng ngàn con cự thú cường tráng đang nghỉ ngơi. Phía trên chiến xa, tung bay lá cờ của Vân Không Tiên Tông. Ở trước chiến xa, đứng sừng sững mấy bóng người. Đập vào mắt đầu tiên là Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược. Nhưng giữa hai người họ, còn đứng một nam tử. Hắn cùng Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược đều không che giấu khuôn mặt bằng mây mù. Mặt hắn rõ ràng hiển lộ. Nam tử này có lẽ cũng là một tiểu bối, hắn không đẹp trai như Phó Phi Dược, nhưng lại có khí chất hơn, là loại khí chất trưởng thành mà nội liễm. Mà Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược, hai tên tiểu bối ngông cuồng này đứng hai bên hắn, từ vị trí đó, Sở Phong thấy được, nam tử này hẳn là có địa vị nhất định. Ngoài Ân Đại Phấn, Phó Phi Dược, và nam tử trẻ tuổi kia, những người khác của Vân Không Tiên Tông đều mây mù lượn lờ, che kín mặt. Nhưng, nhờ thuật kết giới của Sở Phong ngày càng tiến bộ, những thủ đoạn che giấu khuôn mặt đó bây giờ không thể nào cản trở quan sát của Sở Phong, như thể không có gì. Sở Phong có thể thấy, những người này phần lớn là nhân vật thuộc thế hệ trước. Nhưng cũng có nhiều người trẻ tuổi. Điều đáng nói là, bất kể là thế hệ trước hay thế hệ trẻ, ngoại trừ Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược ra, ngược lại không có ai mà Sở Phong nhận ra. Đương nhiên, chiếc chiến xa to lớn của Vân Không Tiên Tông có phong tỏa bằng bảo vật đặc thù, nên Sở Phong cũng không nhìn thấu được, có lẽ trong chiến xa vẫn còn cao thủ.
"Sở Phong, Hiểu Hiểu, các con về rồi."
"Lần lịch luyện của các con có thuận lợi không?"
Nhìn thấy Sở Phong, mẫu thân Long Hiểu Hiểu kích động nói. Tuy bà luôn đợi ở bên ngoài, nhưng bà cũng biết Sở Phong cùng Long Hiểu Hiểu đi lịch luyện là do người của Vân Không Tiên Tông nói.
"Sở Phong?"
"Người đó là Sở Phong?"
Nhưng, khi mẫu thân Long Hiểu Hiểu vừa mở miệng, đã khiến Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược nhíu mày. Dù sao trước đó bọn chúng thấy Sở Phong vẫn là một kẻ xấu xí hơn cả cóc. Nhưng giờ lại khôi phục dung mạo. Mà khí chất toàn thân của Sở Phong lại nổi bật phi thường. Đó là do hắn tu luyện một đường từ hạ giới lên thiên hà, trải qua vô số lần Quỷ Môn quan mà có được. Khí chất của hắn, đừng nói tiểu bối bình thường, ngay cả thiên tài cũng không bì kịp. Vì vậy, khi nhìn thấy Sở Phong bây giờ, trong lòng Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược vô cùng khó chịu. Bọn chúng cực kỳ ghét Sở Phong, tự nhiên không muốn người mà bọn chúng ghét lại là một người ưu tú. Nhưng hết lần này đến lần khác Sở Phong lại quá ưu tú, bọn chúng đã được thấy tận mắt. Đây là một người mà bọn chúng không thể đối kháng được bằng thực lực của bản thân. Dù là thực lực hay là tâm trí, Sở Phong đều hơn bọn chúng. Muốn đối phó với Sở Phong, bọn chúng chỉ có thể dựa vào thế lực khổng lồ của Vân Không Tiên Tông.
"Sao, không nhận ra được à?"
Sở Phong nhìn Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược nói. Nhưng khi nói chuyện, Sở Phong cũng dừng bước. Sở Phong biết, rào chắn vô hình vẫn còn đó, chỉ cần hắn không bước ra, đám cao thủ Vân Không Tiên Tông sẽ không có cách nào tiến vào, cũng không thể làm gì được hắn.
"Sở Phong, không ngờ ngươi còn dám trở về."
Khi Ân Đại Phấn nói chuyện với Phó Phi Dược, người ngoài đều có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của bọn chúng, có thể nói là bọn chúng hận Sở Phong đến thấu xương.
"Sở Phong, có chuyện gì xảy ra?"
Nhìn thấy Sở Phong và Long Hiểu Hiểu xuất hiện, tộc trưởng Long thị cũng lên tiếng hỏi. So với mẫu thân Long Hiểu Hiểu vui mừng khi thấy họ bình an trở về, thì vẻ mặt của tộc trưởng Long thị lại vô cùng ngưng trọng, thậm chí có chút nghiêm khắc. Điều này khiến Sở Phong và Long Hiểu Hiểu đều hiểu, Vân Không Tiên Tông nhất định đã cáo trạng với phụ thân, chỉ là lời bọn họ nói có phải là tình hình thực tế hay không, thì không thể biết. Dù sao nhân phẩm của Ân Đại Phấn và Phó Phi Dược, Sở Phong và Long Hiểu Hiểu đều đã rõ.
"Phụ thân, chuyện này không thể trách tiểu ân công của con, hoàn toàn là người của Vân Không Tiên Tông thua không nổi."
Long Hiểu Hiểu vội vàng lên tiếng giải thích, không chỉ giải thích mà còn kể lại đầu đuôi câu chuyện. Sở dĩ phải kể tường tận là vì sợ Ân Đại Phấn trở mặt, không nói thật. Nghe Long Hiểu Hiểu kể lại, mẫu thân Long Hiểu Hiểu và Long Thăng đều gật đầu, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý, thỉnh thoảng còn liếc nhìn đám người Vân Không Tiên Tông, ánh mắt như đang thị uy. Ngay cả vẻ mặt nghiêm túc ban đầu của tộc trưởng Long thị cũng dịu đi nhiều.
"Chư vị, theo như lời tiểu nữ nhà ta nói, Sở Phong tiểu hữu dường như không hề sai."
"Vậy ta không rõ, tại sao các vị còn muốn huy động lực lượng, đến thảo phạt Sở Phong tiểu hữu."
Tộc trưởng Long thị nói với mọi người Vân Không Tiên Tông.
"Hắn đang nói dối, sự tình không phải như thế, là Sở Phong này hèn hạ vô sỉ, khi dễ sư muội ta trước." Phó Phi Dược nói.
"Hậu bối của Vân Không Tiên Tông, thế mà lại thua không nổi đến vậy sao?"
"Thế mà còn tin lời vu khống, vu oan cho người khác?"
Đột nhiên, một giọng nói vang dội, như sấm sét nổ trên bầu trời. Giọng nói vang lên quá đột ngột, khiến Ân Đại Phấn và đám tiểu bối giật mình run rẩy.
"Đã đến rồi, sao còn không hiện thân, lén lén lút lút, tính là bản lĩnh gì?"
Một giọng nói hùng hậu từ trong chiến thuyền của Vân Không Tiên Tông truyền ra. Chỉ là chủ nhân giọng nói vẫn còn sâu trong chiến thuyền, không hề lộ mặt. Tuy không phát ra uy áp, nhưng Sở Phong có thể nhận ra từ giọng nói hùng hậu kia, cao thủ Vân Không Tiên Tông đó, thực lực chắc chắn rất mạnh, có lẽ là cường giả Võ Tôn cảnh.
"Không dám hiện thân?"
"Vân Không Tiên Tông các ngươi, loại thế lực như vậy, mà cũng dám có giọng điệu đó sao?"
Giọng nói chói tai như sấm sét lại vang lên. Cùng với giọng nói, hư không kịch liệt lay động. Một vết nứt lớn xuất hiện, như thể bầu trời bị xé toạc. Từ trong vết nứt đó, ba bóng người bay đến. Bọn họ là người của Quần Yêu Thánh Điện. Trong đó một người cao ba mét, mặc trường bào đen, toàn thân vảy xám, tướng mạo không những hung dữ mà còn có đôi mắt đỏ như máu. Đôi mắt ấy tràn đầy sát khí, nhìn qua kinh dị khác thường. Quan trọng nhất là, khi hắn vừa xuất hiện, một cảm giác áp bức mạnh mẽ theo đó mà ập tới. Người này tuyệt đối không phải người bình thường, đây là một ma đầu giết người không chớp mắt. Lệ khí trên người hắn, chỉ có người đã giết vô số sinh linh mới có được. Hai người còn lại là Báo Nhạc và Khôi Vô Địch.
"Người này ta gặp rồi, là điện chủ của Quần Yêu Thánh Điện."
"Tu vi của hắn, không thua gì phụ thân ta." Long Hiểu Hiểu, nhìn nam tử đáng sợ kia, nói với Sở Phong.
"Sở Phong huynh đệ, đừng sợ, hai huynh đệ ta sẽ làm sáng tỏ sự thật."
"Đúng đúng đúng, hai huynh đệ ta có thể làm chứng."
"Hai tên tiểu nhân hèn hạ của Vân Không Tiên Tông kia, mơ tưởng vu oan ngươi." Báo Nhạc và Khôi Vô Địch nói với Sở Phong. Nghe những lời này, Sở Phong trong lòng càng thêm có thêm sức mạnh. Hắn biết, Quần Yêu Thánh Điện, là đang đứng về phía mình.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận