Tu La Võ Thần

Chương 2768: Trước mặt mọi người chơi xấu

Vũ Văn Hóa Long luống cuống, mồ hôi túa ra như châu, không ngừng chảy ròng ròng trên thân. Đồng thời, hắn cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, không dám có chút chủ quan. Nhưng dù hắn có nghiêm túc đến đâu, cũng không thể áp chế được Sở Phong. Trận quyết đấu cờ này giữa hai người gần như lặp lại ván cờ trước đó giữa Sở Phong và Vũ Văn Đình Nhất. Hai bên giằng co quyết liệt, ngang tài ngang sức, thắng bại khó phân. Cuối cùng, trên bàn cờ chỉ còn lại hai quân cờ, Sở Phong và Vũ Văn Hóa Long mỗi người nắm giữ một quân cờ cuối cùng.
"Vũ Văn Hóa Long, ngươi đã chuẩn bị xong tư thế quỳ xuống chịu đòn chưa?" Sở Phong ngẩng đầu lên, nói với Vũ Văn Hóa Long. Nhưng Vũ Văn Hóa Long lại không trả lời, hắn bất ngờ thúc giục quân cờ cuối cùng của mình, trực tiếp tấn công quân cờ của Sở Phong. Hắn muốn phát động đòn đánh bất ngờ, dùng mưu trí để giành chiến thắng. Thế nhưng, khi quân cờ của Vũ Văn Hóa Long đến gần quân cờ của Sở Phong, quân cờ của Sở Phong đột ngột giơ vũ khí bên trong lên. Một đạo ánh sáng lóe lên, quân cờ của Vũ Văn Hóa Long liền thân một nơi đầu một nẻo, nằm lăn lóc trên bàn cờ.
"Điều đó không thể nào!!!" Mặt Vũ Văn Hóa Long trắng bệch, hoảng loạn vô lực, liên tục lùi về phía sau mấy bước, giống như quả bóng bị xì hơi, mặt xám như tro tàn. Sở Phong đấu với hắn, không chỉ trên bàn cờ mà cả phản ứng của Vũ Văn Hóa Long cũng giống hệt với Vũ Văn Đình Nhất. Hắn không thể tin vào sự thật trước mắt, càng không muốn chấp nhận nó. Nhưng thắng bại đã định, hắn không thể không thừa nhận.
"Có chơi có chịu, quỳ xuống đi." Sở Phong lạnh lùng nói.
"Sở Phong đại ca, thôi... bỏ đi." Đúng lúc này, Lý Hưởng lại lên tiếng. Lúc này, máu tươi trên người Lý Hưởng đã rút đi, ngoại trừ sắc mặt còn hơi tái nhợt ra, trông hắn đã không sao. Chỉ có điều, trong mắt hắn vẫn có một vòng khiếp đảm, tựa hồ hắn rất sợ Vũ Văn Hóa Long, nên không muốn gây khó dễ cho Vũ Văn Hóa Long nữa.
"Vũ Văn Hóa Long, có chơi có chịu, mời ngươi bây giờ, lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Hưởng." Nhưng Sở Phong như không nghe thấy lời Lý Hưởng, tiếp tục tạo áp lực lên Vũ Văn Hóa Long. Tuy nhiên, Vũ Văn Hóa Long cũng đã nhìn ra sự khiếp đảm của Lý Hưởng, cho nên hắn không thèm để ý đến Sở Phong, ngược lại đặt ánh mắt lên người Lý Hưởng, ánh mắt hắn vô cùng băng lãnh, tràn đầy ý uy hiếp.
"Sở Phong đại ca, được rồi, thật sự được rồi, ngươi nhìn ta này... lại không có việc gì mà." Lý Hưởng rất sợ, cười khổ với Sở Phong, muốn Sở Phong dừng tay.
"Ngươi nhìn đấy, đây không phải là do ta thua không nổi, ngược lại ngươi nên hỏi thử xem, bạn ngươi có dám để ta quỳ trước mặt hắn hay không, có dám đưa tay đụng vào ta hay không." Lúc này, Vũ Văn Hóa Long đắc ý cười. Thấy Vũ Văn Hóa Long như vậy, sắc mặt Lý Hưởng cũng không vui. Điều này cũng bình thường thôi, không ai thích bị người làm nhục, huống chi là trước mặt nhiều người như vậy. Vũ Văn Hóa Long để ý thấy sắc mặt Lý Hưởng thay đổi, nhưng hắn không những không kiềm chế, ngược lại khiêu khích nói với Lý Hưởng: "Sao, ta nói không đúng à, chẳng lẽ ngươi dám đánh ta?"
"Ngươi..." Trong mắt Lý Hưởng hiện lên một tia giận dữ, hắn vốn định nói gì đó, nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
"Lý Hưởng, ngươi chắc chắn muốn bỏ qua chuyện này sao?"
"Ngươi chắc chắn không muốn truy cứu việc hắn đánh ngươi vô cớ sao?" Sở Phong xoay người, hỏi Lý Hưởng. Lúc này, Lý Hưởng rất xấu hổ, hắn không dám đối mặt với Sở Phong, nên cúi đầu. Sở Phong cũng nhận thấy, hai nắm tay của Lý Hưởng đã nắm chặt, cho thấy hắn đang cực kỳ giằng xé. Đều là những thanh niên huyết khí phương cương, nếu nói Lý Hưởng không muốn đánh Vũ Văn Hóa Long, không muốn báo thù thì đó là giả dối. Chỉ là hắn quá sợ hãi mà thôi, sợ Vũ Văn Hóa Long trả thù sau này, dù sao đều là tiểu bối, sau này còn gặp mặt nhiều. Nên, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, nói: "Sở Phong đại ca, ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng vẫn là thôi đi."
"Ha ha ha, chuyện này thật sự không trách ta được à Sở Phong, trách chỉ có thể trách huynh đệ ngươi quá nhu nhược thôi."
"Ta có thể cho hắn đánh, chỉ là sao, hắn không dám đánh ta mà."
"Cho nên, ngươi muốn ta quỳ xuống, e là không được rồi." Vũ Văn Hóa Long đắc ý cười lớn, đồng thời khoa tay múa chân liên tục, cứ như thể hắn không hề có ý định có chơi có chịu mà chỉ đang bị ép buộc bất đắc dĩ, cái dáng vẻ đó thật là hống hách. Giờ phút này, đừng nói là Sở Phong, ngay cả những người đang vây xem cũng cảm thấy tức giận. Thua mà không nhận thì thôi, lại còn dám trơ tráo nhạo báng bên thắng, thật là quá vô sỉ.
"Sở Phong, ngươi đúng là có chút thủ đoạn, cũng rất nghĩa khí, nhưng sao, ngươi kết giao không cẩn thận, lại kết bạn với kẻ hèn nhát."
"Ai, ta bắt đầu nghi ngờ, dù sao người ta vẫn nói, vật họp theo loài, người cùng bầy, bạn bè ngươi đều là kẻ hèn nhát, không biết, có phải ngươi cũng là một tên hèn nhát không?" Vũ Văn Hóa Long tiếp tục châm chọc khiêu khích Sở Phong, không hề có ý dừng lại. Xem ra, hắn thật sự rất hận Sở Phong, đặc biệt là sau khi thua cuộc, sự căm hận của hắn dành cho Sở Phong càng tăng lên gấp bội. Giờ đây, khó khăn lắm mới có cơ hội chế giễu Sở Phong, hắn đương nhiên không bỏ qua.
"Câm miệng, ngươi im miệng cho ta." Lúc này, Lý Hưởng lại hét lớn, dùng giọng điệu cuồng loạn quát: "Sở Phong không phải là kẻ hèn nhát, Sở Phong đại ca không phải kẻ hèn nhát."
"Ồ, được được được, hắn không phải kẻ hèn nhát, vậy còn ngươi, có phải kẻ hèn nhát không?"
"Chẳng lẽ ngươi dám nói, ngươi không phải kẻ hèn nhát?" Vũ Văn Hóa Long cười mỉm nhìn Lý Hưởng, trong ánh mắt đầy vẻ châm biếm.
"Ai nói ta là kẻ hèn nhát? Ai nói ta không dám?" Mặt Lý Hưởng đỏ bừng, dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Vũ Văn Hóa Long, hét lớn. Và khi Lý Hưởng vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đó đều sững sờ, chỉ có khóe miệng của Sở Phong hơi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Sở Phong biết, Lý Hưởng đã bùng nổ, sắp tới có kịch hay để xem. Vũ Văn Hóa Long dường như cũng nhận ra tình hình không ổn, nên không tiếp tục trào phúng nữa, mà ngược lại, khi đối mặt với Lý Hưởng đang liên tục hét vào mặt mình, hắn quay người đi, định cho qua chuyện.
"Ngươi, quỳ xuống cho ta." Đúng lúc này, Lý Hưởng chỉ vào Vũ Văn Hóa Long, một lần nữa hét lớn. Lúc này, hắn trợn mắt giận dữ, gân xanh toàn thân nổi lên, trông như một con sư tử bị chọc giận, ngược lại còn có chút khí thế.
"Ngươi nói cái gì?" Vũ Văn Hóa Long quay đầu lại, nhìn về phía Lý Hưởng. Hắn dường như không tin vào tai mình, không tin những gì mình vừa nghe thấy. Mặc dù hắn cũng thấy Lý Hưởng muốn bùng nổ, nhưng hắn không nghĩ tới, Lý Hưởng dám nói chuyện với hắn như vậy.
"Ta muốn ngươi quỳ trước mặt ông đây, để ông đây tát cho ngươi 10 nghìn cái." Lý Hưởng lớn tiếng nói.
"Ngươi nghĩ sao, dám nói chuyện với ta như vậy, sống không kiên nhẫn nữa sao?" Một lát sau, sắc mặt Vũ Văn Hóa Long thay đổi hoàn toàn, hét lớn vào mặt Lý Hưởng. Nhìn cái tư thế đó, nếu Lý Hưởng dám nói thêm một câu nào, hắn liền sẽ ra tay với Lý Hưởng ngay lập tức.
"Vũ Văn Hóa Long, ngươi đây là cái gì, là thua không nổi sao?" Sở Phong hỏi.
"Ta đúng mẹ nó thua không nổi đấy, ngươi làm gì được ta, chẳng lẽ ngươi có thể ép ta quỳ trước mặt hắn sao? Ngươi có bản lĩnh đó sao?" Vũ Văn Hóa Long chỉ vào Sở Phong nói. Hắn lại dám ngang nhiên bội ước trước mặt mọi người, muốn trơ tráo ăn gian trước mặt mọi người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Vũ Văn Hóa Long muốn lật lọng, Sở Phong thật sự không có biện pháp gì với hắn. Dù sao, hắn là một vị lục phẩm Chân Tiên, tu vi ngang hàng với Hàn Ngọc, với thực lực hiện tại của Sở Phong, vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. Chắc hẳn, Vũ Văn Hóa Long đã nhận định rằng thực lực của Sở Phong không bằng mình, nên mới dám... càn rỡ như vậy. Đáng nhắc tới là, đối với loại tình huống này, những người ở đó cũng không ai lên tiếng. Hạ Duẫn Nhi không nói gì, cô giống như một người đứng xem bình thường, nhìn một màn này. Còn Sở Linh Khê trên đài cao kia, mặc dù khi Vũ Văn Hóa Long từ chối thực hiện giao ước, trong mắt đẹp của cô hiện lên vẻ chán ghét, nhưng cô vẫn không lên tiếng nói gì.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận