Tu La Võ Thần

Chương 4697: Đoạn Liễu Phong đi qua

"Sở Phong, ngươi hiểu biết về Đoạn Liễu Phong có lẽ vẫn chưa đủ."
"Năm đó hắn đúng là thiên phú dị bẩm, nhưng bây giờ hắn, đã không còn là con người của năm xưa."
"Đã ba nghìn năm trọn vẹn trôi qua, hắn sớm đã hoàn toàn suy tàn."
"Mà thực tế, trong toàn bộ Ngọa Long Võ Tông, những người từng phong mang ngời ngời, nhưng lại nhanh chóng lụi tàn như hắn, nhiều vô số kể."
"Những người này, không ai có thể một lần nữa đứng lên."
"Ngươi nếu kỳ vọng vào việc hắn khôi phục năng lực, trở lại đỉnh phong, rồi lấy đó làm chỗ dựa cho ngươi, thì điều đó căn bản không thể xảy ra."
"Cho nên ta khuyên ngươi, vẫn nên tỉnh táo một chút."
"Hiện tại, đưa ra một quyết định tốt nhất." Sư tôn của Thỏ Duyên Duyên nói với Sở Phong.
"Đa tạ trưởng lão có ý tốt, nhưng Sở Phong đã quyết tâm." Sở Phong nói.
"Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa." Sư tôn Thỏ Duyên Duyên dường như có chút giận dỗi, vừa nói xong liền nhún người nhảy lên.
"Sở Phong, sau này gặp lại." Còn Thỏ Duyên Duyên thì trừng mắt nhìn Sở Phong, lúc này mới nhún người nhảy lên, đi theo sư tôn của mình rời khỏi nơi đây.
"Sở Phong tiểu hữu, Đoạn Liễu Phong bây giờ chỉ là trưởng lão ngoại viện."
"Theo quy tắc của Ngọa Long Võ Tông, dù ngươi nhận Đoạn Liễu Phong làm sư phụ, thì với thân phận của hắn, hắn cũng chỉ có thể đưa ngươi vào Bắc Huyền Viện mà thôi."
"Ngươi mới gia nhập Ngọa Long Võ Tông chưa lâu, có lẽ chưa hiểu rõ về Ngọa Long Võ Tông ta, bốn viện của Ngọa Long Võ Tông chúng ta, có..." Trưởng lão Âu Dương Triệt thấy sư tôn của Thỏ Duyên Duyên đã rời đi, tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội, chưa bỏ cuộc, lại tự mình tiến lên khuyên Sở Phong.
"Ta biết Bắc Huyền Viện là viện yếu nhất trong Ngọa Long Võ Tông hiện tại."
"Nhưng ta cũng không bận tâm." Sở Phong kiên quyết.
Chưa cần trưởng lão Âu Dương Triệt nói hết lời, đã bày tỏ rõ thái độ của mình.
Nhưng những người kia hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu nhao nhao khuyên giải. Không chỉ có hai vị trưởng lão Đông Long Viện ở lại, mà cả trưởng lão Tây Hổ Viện và Nam Tước Viện cũng bắt đầu ngấm ngầm khuyên Sở Phong.
Đều muốn thử vận may, xem có thể thu Sở Phong làm đệ tử hay không.
Chỉ là thái độ của Sở Phong vẫn không hề dao động.
Thấy việc lôi kéo Sở Phong không có kết quả, những trưởng lão đó cũng chỉ còn cách rời đi.
"Sở Phong, ngươi thật sự một lòng muốn vào Bắc Huyền Viện của ta?" Sau khi những trưởng lão kia rời đi, trưởng lão Đạo Khải Niên của Bắc Huyền Viện hỏi.
Hắn hỏi như vậy là vì Sở Phong đã từ chối lời mời của ba viện. Tình hình hiện tại, trừ khi Sở Phong đổi ý, nếu không hắn cũng chỉ có thể chọn Bắc Huyền Viện.
"Trưởng lão Đạo, Sở Phong đã quyết, sẽ không thay đổi." Sở Phong nói.
"Tốt, rất tốt."
"Ta thích những đệ tử như ngươi." Trên mặt Đạo Khải Niên không giấu nổi vẻ vui mừng. Mặc dù Sở Phong không có ý định bái ông làm thầy. Nhưng việc Bắc Huyền Viện có thể nhận được đệ tử như Sở Phong. Ông thấy đây đã là một việc tốt. Bởi vì hiện tại Bắc Huyền Viện, thứ không thiếu chính là đệ tử. Mà lại vô cùng thiếu những đệ tử có thiên phú như Sở Phong.
"Sở Phong, người đưa ngươi vào đây, cũng chính là trưởng lão Đoạn Liễu Phong."
"Hắn đưa ngươi vào Ngọa Long Võ Tông, cũng nhận được phần thưởng của tông môn."
"Dựa vào thiên phú của ngươi khi kiểm tra, hắn chỉ nhận được phần thưởng hạ phẩm."
"Nhưng dựa vào tu vi của ngươi, hắn hoàn toàn có thể nhận được phần thưởng thượng phẩm."
"Nhưng phần thưởng thượng phẩm đó, thực ra đối với ngươi cũng có ích."
"Cho nên ngươi có thể quyết định, giữ lại cho mình, hay là cho hắn."
"Nhưng nếu ta không đoán sai, ngươi chắc chắn sẽ cho trưởng lão Đoàn." Đạo Khải Niên hỏi Sở Phong.
"Trưởng lão Đạo, ngài hiểu ta." Sở Phong trả lời.
"Ha ha ha... Người có dũng khí từ chối lời mời của Đông Long Viện, đương nhiên sẽ không tham chút vật này."
"Nếu đã vậy, thì ngươi hãy cùng ta về Bắc Huyền Viện."
"Lát nữa, ta sẽ phái người đem phần thưởng cho trưởng lão Đoàn."
"Cũng sẽ thông báo cho hắn về nguyện vọng muốn bái sư của ngươi."
"Nhưng việc hắn có đồng ý hay không, còn phải xem ý của hắn."
"Thực ra, không ít đệ tử nghe danh tiếng trưởng lão Đoàn, đều từng muốn bái hắn làm thầy, nhưng đều bị hắn cự tuyệt."
"Cho nên... việc trở thành đệ tử của hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì."
"Dù sao... hắn từng khuấy đảo phong vân tại Ngọa Long Võ Tông, khác biệt với người thường, có sự ngông nghênh của riêng mình."
"Ngay cả khi hắn từ chối ngươi, ngươi cũng nên thông cảm." Nói hết lời, Đạo Khải Niên liền dẫn theo đông đảo đệ tử tiến về Bắc Huyền Viện. Nhưng các đệ tử khác chỉ là ngự không đi theo, còn Sở Phong lại được Đạo Khải Niên mời, cùng nhau cưỡi linh hạc tọa kỵ của ông. Với sự thịnh tình mời mọc này, Sở Phong cũng không từ chối.
"Trưởng lão Đạo, vừa rồi ta nghe các trưởng lão kia nói bóng gió."
"Trưởng lão Đoàn dường như còn có một vài chuyện xưa, không biết có thể kể cho đệ tử nghe được không?" Sở Phong hiếu kỳ hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi... còn chưa biết chuyện về trưởng lão Đoàn?" Đạo Khải Niên có chút kinh ngạc nhìn Sở Phong.
"Đệ tử thực sự không biết." Sở Phong thành thật trả lời.
"Vậy thì thật kỳ lạ, ngươi còn không hiểu rõ về hắn, vì sao muốn bái hắn làm thầy?"
"Ngươi là một đệ tử mới, nên chọn một vị sư tôn có thể làm chỗ dựa cho mình mới phải chứ?" Đạo Khải Niên đột nhiên có chút khó hiểu.
Hắn nghĩ, nếu Sở Phong biết chuyện quá khứ của Đoạn Liễu Phong, nên mới muốn mạo hiểm đánh cược một lần, nhận Đoạn Liễu Phong làm thầy thì có thể hiểu được. Nhưng Sở Phong lại hoàn toàn không biết gì về Đoạn Liễu Phong, thì hắn thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Sở Phong.
"Vừa nãy, chúng ta giống như những món hàng hóa, bày bán trên quảng trường đó, tùy ý để các trưởng lão của bốn viện chọn lựa."
"Nếu đệ tử không thể hiện thực lực, căn bản không ai thêm nhìn đến đệ tử, thậm chí trở thành hạng người bị Hoa Hứa tùy ý ức hϊếp."
"Tuy sau khi ta thể hiện thực lực, tất cả trưởng lão đều thay đổi ánh mắt nhìn ta, nhao nhao muốn thu nhận ta làm đệ tử, nhưng thực ra đã quá muộn."
"Nếu có một trưởng lão nào đó, ngay khi ta chưa thể hiện thực lực, đã nguyện ý đứng ra bảo vệ công đạo, dù người đó chỉ là trưởng lão của Bắc Huyền Viện, đệ tử cũng nguyện bái làm thầy." Sở Phong nói.
"Ta hiểu, ngươi là một đệ tử có lý tưởng."
"Cho nên ngươi không quá coi trọng thực lực, chỉ muốn tìm một người trong lòng có công đạo làm sư phụ."
"Nhưng mà Sở Phong, thế giới võ giả lấy võ vi tôn, mọi thứ vẫn là dùng thực lực để nói chuyện, ngươi có lựa chọn của mình, nhưng thực ra cũng không cần trách móc những trưởng lão vừa nãy." Đạo Khải Niên nói với Sở Phong.
"Đệ tử không hề trách các trưởng lão đó."
"Chỉ là trong số họ, không có người mà đệ tử muốn bái làm thầy."
"Đệ tử cũng không vĩ đại như vậy, cũng không phải không coi trọng thực lực."
"Thế giới tu võ hiểm ác như thế, đệ tử đương nhiên cũng muốn có người che chở."
"Chỉ là duyên phận, có đôi khi thật khó nói."
"Thực lực của trưởng lão Đoàn dù không mạnh, nhưng khi đệ tử nhìn thấy ông ấy lần đầu tiên, đã cảm thấy ông ấy rất không tệ." Sở Phong nói.
"Trưởng lão Đoàn, cũng là một người đáng thương." Đạo Khải Niên thở dài một tiếng.
Sau đó ông liền kể lại cho Sở Phong nghe, về những chuyện liên quan tới Đoạn Liễu Phong.
Thì ra Đoạn Liễu Phong, đã nhập Ngọa Long Võ Tông từ ba ngàn năm trước. Hắn thiên phú dị bẩm, rất nhanh đã trở thành người nổi bật trong hàng đệ tử của Ngọa Long Võ Tông. Và chẳng bao lâu sau, liền chiếm vị trí đứng đầu đệ tử Ngọa Long lúc bấy giờ. Thời điểm đó, trong hàng đệ tử Ngọa Long Võ Tông, không ai có thể sánh được với hắn. Dựa theo biểu hiện của hắn khi đó, hoàn toàn có thể bồi dưỡng để trở thành người kế vị vị trí tông chủ của Ngọa Long Võ Tông.
Và trên thực tế, tông chủ Ngọa Long Võ Tông lúc đó, thật sự có ý định nhận hắn làm đệ tử cuối. Thế là, tông chủ Ngọa Long Võ Tông đã tỉ mỉ chuẩn bị một cuộc khảo nghiệm cho Đoạn Liễu Phong. Chỉ là trong cuộc khảo nghiệm đó, Đoạn Liễu Phong đã thất bại, không những thất bại mà còn bị trọng thương. Nếu không phải tông chủ Ngọa Long Võ Tông đích thân ra tay chữa trị, tính mạng của Đoạn Liễu Phong đã khó bảo toàn. Tuy nói về sau Đoạn Liễu Phong bảo toàn được tính mạng, thế nhưng tu vi của hắn, không chỉ bị suy giảm mà còn khó có thể hồi phục.
Cho dù tu vi bị giảm, nhưng tâm tính của Đoạn Liễu Phong không hề thay đổi, ở Đông Long Viện đắc tội không ít người, về sau bị trục xuất khỏi Đông Long Viện, trở thành người của ngoại viện. Cùng với tuổi tác ngày càng cao, hắn ngược lại được một thân phận trưởng lão. Thế nhưng người của ngoại viện, cho dù là trưởng lão hay đệ tử, đều chẳng qua chỉ là những kẻ ở tầng lớp thấp nhất của tông môn mà thôi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận