Tu La Võ Thần

Chương 2791: Sở Phong không địch lại

Sở Phong để ý thấy, giờ phút này trên người Hạ Duẫn Nhi, không chỉ quấn quanh ngọn lửa màu xanh kia, mà trên thân thể nàng, còn xuất hiện ánh sáng màu bạc. Ánh sáng màu bạc kia không chỉ trông rất chói mắt, mà khí tức nó phát ra còn vô cùng cường đại, cái khí tức cường đại đó khiến Sở Phong cảm thấy điềm chẳng lành. Cảm giác này giống như đã từng quen, Sở Phong từng cảm nhận được trên người Sở Hiến Thạc, tiên pháp, giờ phút này Hạ Duẫn Nhi dùng thủ đoạn, chính là tiên pháp. Thấy tình hình không ổn, Sở Phong vội vàng thi triển Viễn Cổ Chiến Phủ, bởi vì Sở Phong cảm thấy chỉ riêng Viễn Cổ Chiến Kiếm một loại bí kỹ, e là không thể ngăn cản tiên pháp mà Hạ Duẫn Nhi sắp thi triển. Bất quá lần này, Viễn Cổ Chiến Phủ không tấn công Hạ Duẫn Nhi, mà cũng giống Viễn Cổ Chiến Kiếm, bảo vệ Sở Phong ở giữa.
"Tiên pháp, ngân quang đầy trời!"
Vào thời khắc này, Hạ Duẫn Nhi phát ra một tiếng gầm thét, cùng lúc đó hai tay nàng chập vào nhau, đột ngột oanh về phía Sở Phong.
Vèo vèo vèo
Một lát sau, ngân sắc quang mang tràn ngập, như thủy triều đánh thẳng về phía Sở Phong, rất nhanh, ánh sáng kia liền đến gần, nuốt trọn Sở Phong cùng Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ.
Ầm ầm ầm
Trong chốc lát, tiếng nổ vang lên liên tục, hào quang màu bạc không chỉ làm Sở Phong lóa mắt, mà còn từ bốn phương tám hướng phát động trùng kích vào Sở Phong. Lực trùng kích này không thể xem thường, dù Sở Phong được Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ hai đại bí kỹ bảo vệ, nhưng Sở Phong vẫn cảm nhận được chấn động dữ dội. Từ đó có thể thấy, tiên pháp Hạ Duẫn Nhi thi triển cực kỳ cường hoành, ít nhất còn mạnh hơn nhiều so với tiên pháp Sở Hiến Thạc thi triển hôm đó. Bất quá, tiên pháp mạnh đến đâu, cuối cùng thời gian cũng có hạn, rất nhanh tiên pháp mà Hạ Duẫn Nhi thi triển liền ngừng công kích Sở Phong, đồng thời bắt đầu tiêu tán. Khi tiên pháp đó tiêu tán, Sở Phong thở phào nhẹ nhõm. Uy lực tiên pháp mà Hạ Duẫn Nhi thi triển quá mạnh, nếu tiếp tục trùng kích thì Sở Phong sợ không trụ nổi, dù sao việc cùng lúc sử dụng Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ cũng là một gánh nặng cực lớn với Sở Phong. Nhưng may mà vẫn kết thúc, dù sao tiên pháp trong một thời gian nhất định, chỉ có thể thi triển một lần, cho nên Sở Phong cảm thấy trận chiến giữa hắn và Hạ Duẫn Nhi có thể kết thúc. Mà khi Hạ Duẫn Nhi thấy Sở Phong vậy mà vẫn bình yên vô sự, sự tức giận trong mắt nàng lập tức tăng lên.
Một lát sau, trên người nàng tỏa ra ánh sáng màu vàng.
"Ta sát, sao lại đến nữa vậy, không phải nói tiên pháp trong thời gian nhất định, chỉ thi triển được một lần thôi sao?" Sở Phong hơi kinh ngạc.
"Không đúng, lần này ánh sáng không giống trước." Nữ Vương đại nhân nói.
"Ta cái ai da, nha đầu này, nàng lại còn nắm giữ tiên pháp khác?"
Sắc mặt Sở Phong có chút thay đổi, bởi vì hắn biết, Hạ Duẫn Nhi lại muốn tiếp tục thi triển tiên pháp, đồng thời Sở Phong cảm thấy, tiên pháp Hạ Duẫn Nhi sắp thi triển, dường như còn mạnh hơn lúc trước.
"Tiên pháp, kim quang đầy trời!"
Hạ Duẫn Nhi hét lớn một tiếng, rồi lại tấn công Sở Phong lần nữa, lần này tiên pháp ngoài việc hóa thành kim quang, cơ hồ giống đúc lúc trước, nhưng có một điều là lần tấn công này mạnh hơn, uy lực cũng mạnh mẽ hơn lúc trước. Cho nên, khi kim quang đánh thẳng tới, Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ của Sở Phong rung động càng thêm lợi hại, áp lực Sở Phong chịu đựng cũng càng mạnh. Nhưng lần này, Sở Phong vẫn được Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ che chắn. Chỉ là, lúc tiên pháp công kích của Hạ Duẫn Nhi tiêu tán, Sở Phong cũng há miệng, một ngụm máu tươi lớn từ miệng phun ra, khí tức càng suy yếu vô cùng. Ngay sau đó, Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ đều biến mất. Hiển nhiên, Sở Phong đã không thể tiếp tục dùng Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ. Thấy bộ dạng Sở Phong thế này, trong mắt Hạ Duẫn Nhi mới lộ ra một chút vui mừng.
"Hạ cô nương, ta không phải cố ý nhìn, không cần vì chuyện nhỏ này mà lưỡng bại câu thương chứ?" Sở Phong nói.
"Chuyện nhỏ? Ngươi lại dám nói đây là chuyện nhỏ, ngươi thật sự là chết không đáng tiếc!"
Trong lúc Hạ Duẫn Nhi nói chuyện, hai tay chập vào nhau, một lát sau, trên người nàng vậy mà cùng lúc tỏa ra hai loại ánh sáng, màu bạc và màu vàng.
"Ta dựa vào, ngươi nha đầu này, lại còn nắm giữ tiên pháp thứ ba?"
Giờ phút này, Sở Phong cũng nhíu mày, mắt trợn tròn. Sở Phong nhận ra, tiên pháp mà Hạ Duẫn Nhi sắp thi triển còn khủng bố hơn cả hai loại trước. Mà giờ phút này, Sở Phong không còn cách nào tiếp tục thi triển Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ hai loại bí kỹ. Cho nên Sở Phong, đã mất khả năng chống lại Hạ Duẫn Nhi.
"Tiên pháp, vàng bạc đầy trời trảm!"
Hạ Duẫn Nhi hét lớn một tiếng, chiêu vàng bạc đan xen đánh chém này liền công về phía Sở Phong. Lần tiên pháp này có thể nói là lần mạnh nhất trong các tiên pháp Hạ Duẫn Nhi thi triển. Nhưng mà, đối mặt công kích mạnh mẽ như vậy, giờ phút này Sở Phong như cừu non đợi làm thịt, chỉ có thể chờ người đánh. Không có Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ, Sở Phong căn bản không thể chống cự.
Oanh
Một lát sau, tiên pháp đó đánh chính diện vào Sở Phong. Trong khoảnh khắc, tiếng vang không ngừng, sóng gợn cuộn trào, đừng nói chỗ sâu ao nước sôi trào, mà lực trùng kích còn hất ao nước lên, ở bên ngoài Táng Linh Trì, có thể thấy rõ, nước ao như cột nước bay thẳng lên trời, qua một lúc lâu, mới trở lại bình thường. Và khi sóng năng lượng tiên pháp tiêu tan, Sở Phong đã tan thành mây khói, đến cả khí tức cũng biến mất. Dù Sở Phong bị tiên pháp của Hạ Duẫn Nhi oanh đến không còn cặn, thế nhưng vẻ giận dữ trên mặt Hạ Duẫn Nhi vẫn chưa giảm bớt. Xem ra, dù Sở Phong bị nàng giết chết, thì hận ý của nàng đối với Sở Phong vẫn còn đó.
"Nói công bằng thì thật không thể trách cái tên Sở Phong kia, dù sao cũng chính ngươi cởi y phục xuống, hắn đâu có cố ý nhìn." Sở Linh Khê nói.
"Trách ai cũng chẳng sao cả." Hạ Duẫn Nhi lạnh nhạt nói.
Đây là lần đầu tiên, nàng nói với Sở Linh Khê mà có thái độ lạnh nhạt và bất kính như thế. Nhưng đối với thái độ hơi bất kính của Hạ Duẫn Nhi, Sở Linh Khê không truy cứu, mà chỉ cười nhạt, sau đó nhìn về phía sâu trong Táng Linh Trì. Sau khi nhìn, nụ cười của Sở Linh Khê càng thêm ý vị thâm trường. Còn Hạ Duẫn Nhi, có thể vẫn chìm trong cơn giận đối với Sở Phong, cho nên căn bản không chú ý đến sự thay đổi trên nụ cười của Sở Linh Khê. Ở chỗ sâu Táng Linh Trì, năm loại năng lượng thể đang nhanh chóng tiềm hành về phía chỗ sâu hơn của Táng Linh Trì. Một lúc sau, đột nhiên dừng lại. Một lát sau, năm loại năng lượng thể đó bắt đầu giao hòa với nhau, hóa thành một bóng người, người đó chính là Sở Phong. Hóa ra Sở Phong chưa chết.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận